Võ Đạo Đan Tôn

Chương 21: Khảo thí thực lực (2)

Lâm Tiêu còn nghe nói, con cái của một ít cao thủ và người quyền thế thậm chí còn tiến hành đặc huấn trong Huấn Luyện Quán phong bế, thực lực giáo quan ở đó càng mạnh đến kinh người, mà một ít cao thủ đỉnh tiêm, trong nhà mình có cả nguyên bộ phương tiện huấn luyện, con cái căn bản không cần đến Huấn Luyện Quán học tập, dù sao thực lực giáo quan trong Huấn Luyện Quán còn không bằng người nhà mình.

Thế giới này chính là như thế, cường giả vi tôn, người thân phận bất đồng hưởng thụ đãi ngộ bất đồng, đó là điều rất bình thường.

Lâm Tiêu nằm ở trên giường, trong nội tâm vừa nghĩ, một bên nặng nề thiếp đi.

Ngày hôm sau trời chưa sáng, Lâm Tiêu đã ra khỏi cửa, một đường đi tới chỗ Huấn Luyện Quán, trong quá trình đi đường, Lâm Tiêu tự nhiên cũng tự nhiên khiến ý cảnh Mãnh Hổ Quyền Pháp dung nhập vào trong đó.

Nhiều ngày tu luyện, hôm nay động tác đi đường của Lâm Tiêu cũng không có gì khác với người thường, nhưng nếu có cao thủ nhìn thấy, tất nhiên sẽ chấn động, bởi vì mỗi một bước mà Lâm Tiêu bước ra, đều giống như Bách Thú Chi Vương ngạo khiếu núi rừng, hành tẩu trên lãnh địa của mình, như đại nhân vật đang thị sát, đi lại tràn đầy một cổ khí tức tự tin, quyền uy, uy mãnh.

Dĩ vãng Lâm Tiêu tiến đến Huấn Luyện Quán cũng cần nửa canh giờ, nhưng còn lần này, cũng không thấy Lâm Tiêu phát lực thế nào, nhưng chỉ hao tốn một nửa thời gian bình thường, liền đã đi tới cửa vào Huấn Luyện Quán.

Lâm Tiêu xuất ra thẻ học viên thông qua kiểm tra của bảo vệ, đi vào trong Huấn Luyện Quán.

Loại Huấn Luyện Quán này, toàn bộ Tân Vệ Thành khoảng chừng mười tám tòa, căn cứ vào phân chia trong Tân Vệ Thành mà thành lập, chỗ Lâm Tiêu có ba tòa, học viên tiến vào không phải căn cứ chỗ ở, mà là căn cứ tuổi nhập học phân phối ngẫu nhiên, như Lâm Tiêu và muội muội Lâm Nhu của hắn không cùng một Huấn Luyện Quán.

Một tòa Huấn Luyện Quán, phảng phất như một đầu quái thú cực lớn chiếm giữ ở đằng kia, chiếm diện tích vô cùng cực lớn, chia làm nhiều khu vực, mấy đống kiến trúc khí phách đứng vững.

Hiện giờ vẫn còn sáng sớm, trong toàn bộ Huấn Luyện Quán không có đệ tử nào, Lâm Tiêu đi thẳng tới khảo thí đại sảnh của Huấn Luyện Quán.

- Hơn hai mươi ngày tu luyện này, không biết thực lực của ta đến tột cùng đã đạt tới trình độ nào rồi.

Lâm Tiêu đi vào trước tấm bia trắc nghiệm ở góc khuất khảo thí đại sảnh, đây là một khối bia đá màu trăng cao chừng một người, vầng sáng vô cùng, dùng để Huấn Luyện Quán khảo thí lực lượng đệ tử, có thể phân biệt rõ ràng biến hóa một cân lực lượng.

Hô!

Lâm Tiêu thở một hơi thật dài, cả người hoàn toàn trầm tĩnh lại, nhưng cơ bắp tứ chi hắn lại dùng một loại phương thức đặc biệt căng cứng lên ..., cả người phảng phất như Mãnh Hổ đang rình mồi đột nhiên vồ ra vậy, xương sống thân thể phảng phất cong lên như một đầu đại Long, kéo thẳng, lực lượng từ dưới chân dẫm lên đại địa, chuyển đến phần eo, từ phần eo tác động toàn thân, nắm tay phải như đạn pháp bay ra khỏi nòng súng, xẹt qua một đường vòng cung --

Bồng một tiếng, nắm tay phải Lâm Tiêu nện lên khu vực khảo thí trên tấm bia đá màu trắng.

Đích đích đích...

Toàn bộ tấm bia đá sáng lên vầng sáng màu trắng, không ngừng lập loè, cuối cùng dừng lại.

Trên đỉnh tấm bia đá màu trắng hiện ra con số -- "803 cân" .

- Rõ ràng vượt qua 800 cân.

Lâm Tiêu vui vẻ, trên thực tế một kích này chưa chắc là một kích tốt nhất của hắn, sau khi điều chỉnh trạng thái toàn lực đánh mấy lần có lẽ còn có thể tăng lên mấy cân, bất quá cũng không cần thiết nữa rồi, con số 803 cân đủ để chứng minh, hắn ở trên mặt lực lượng đã đạt đến Luyện Cốt đỉnh phong.

Đương nhiên, Lâm Tiêu hiện giờ rất rõ ràng, lực lượng của mình tuy rằng vượt qua 800 cân, nhưng còn chưa tiến vào Luyện Tủy Kỳ, dù sao cái gọi là 800 cân là con số cực hạn của Luyện Cốt cũng không phải là tuyệt đối, căn cứ theo thể chất mỗi người sẽ có biến động khác nhau, bình thường mà nói, lực lượng đến ngoài 780 cân là đã có thể trở thành Luyện Cốt đỉnh phong rồi.

- Hiện giờ nên tới kiểm tra tốc độ một chút.

Lâm Tiêu đi tới trước dụng cụ khảo nghiệm tốc độ, đây là một dụng cụ hình cánh cửa, mở ra dụng cụ khảo nghiệm tốc độ, chỉ nghe "Xùy~~" một tiếng, một đạo màn sáng từ trong dụng cụ khảo thí kia hiện ra, đồng thời trên dụng cụ khảo thí còn có một màn hình các con số

Hô.

Lâm Tiêu hít sâu một hơi, đứng ở vạch trắng trước dụng cụ khảo thí 20m, nhìn qua màn sáng bên trong khung cửa kia.

Vèo!

Cơ bắp hai chân Lâm Tiêu đột nhiên co rút lại, mạnh mẽ phát lực.

Cơ hồ nháy mắt, cả người Lâm Tiêu đã phi tốc lao ra, hai chân đạp đạp rất nhanh, sinh ra lực đạo mạnh mẽ, như một trận gió lập tức tới trước khung cửa.

Bá!

Lâm Tiêu xông qua màn sáng, thân hình giảm tốc độ dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình kia, con số trên đó là 21m/s.

- Không tệ! Không khác với ta dự tính lắm.

Lâm Tiêu gật gật đầu, muốn thông qua khảo hạch Chân Vũ giả, tốc độ phải đạt tới 25m/s, mà Luyện Cốt đỉnh phong là chừng 20m/s, các hạng điều kiện của Lâm Tiêu đều đã đạt đến Luyện Cốt đỉnh phong.

- Bất quá lực lượng và tốc độ của ta hiện giờ đã thế, không gian tiến bộ tiếp theo cũng không lớn, trừ phi có thể đột phá đến Luyện Cốt Kỳ, thân thể có thể tự chủ hấp thu Thiên Địa nguyên khí, như vậy lực lượng và tốc độ mới có thể lần nữa tăng vọt.

Trong lòng Lâm Tiêu rất rõ ràng tình huống của mình.

Tắt đi dụng cụ khảo thí, Lâm Tiêu đi ra khảo thí đại sảnh, đi đến luyện công đại sảnh.

Bố trí trong Huấn Luyện Quán, Lâm Tiêu cơ hồ nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra, giờ phút này sắc trời tảng sáng, không ít đệ tử cũng lục tục ngo ngoe đến, so với lúc trước thì trên đường cũng nhiều hơn không ít người đi đường.

- Là Lâm Tiêu.

- Hắn sao lại tới rồi, nghe nói hắn lần trước bị bọn người Vương Vân đùa cợt, vậy mà tức giận tới mức hôn mê, gần đây một mực ốm đau trên giường, đã không tới Huấn Luyện Quán nhiều ngày rồi

- Có thể là tổn thương chưa lành, nhắc tới Lâm Tiêu, tu luyện vẫn rất khắc khổ, chỉ là quá mức khu nhược, võ đạo chú ý chính là ý cảnh, chỉ là khổ luyện cũng chẳng làm được cái rắm gì.

- Nhớ ngày đó đại ca của hắn Lâm Hiên ở Tân Vệ Thành ta cũng là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy, không nghĩ tới hắn thân là đệ đệ lại vô dụng như vậy.

Mấy đệ tử trông thấy Lâm Tiêu, đều âm thầm nghị luận nhao nhao, bất quá cũng không châm chọc khiêu khích ở trước mặt, dù sao Lâm Tiêu nói như thế nào cũng xuất từ gia đình có tứ cấp võ giả huân chương, nếu nói đúng ra, đặc quyền vốn có không phải phú hào và gia đình võ giả bình thường có thể so sánh được.

Đương nhiên, sau khi đại ca Lâm Tiêu hi sinh, địa vị của Lâm gia cũng đã rớt xuống ngàn trượng.

Cũng có một ít học viên nhìn thấy Lâm Tiêu thì mỉm cười chào hỏi, trong đó không ít người đều mang theo một tia đồng tình.

Lâm Tiêu trong lòng rất rõ cách nghĩ trong lòng của những người này, cũng không quan tâm, thần sắc tự nhiên dọc theo một con đường do phiến đá bạch ngọc lót thành đi đến luyện công đại sảnh.