Võ Đạo Đan Tôn

Chương 204: Khống thần quyết

Trước thác nước, hơn hai mươi võ giả Huyết Ma mã tặc đoàn đều ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn theo phương hướng Lâm Tiêu biến mất, trong đôi mắt tràn ngập vẻ khó thể tin.

Hai chân võ giả tam chuyển đồng thời ra tay, cuối cùng ngay cả phó đoàn trưởng Quý Lạc đều phát động công kích, nhưng cuối cùng vẫn để cho thiếu niên kia trốn thoát, nói…nói đùa gì vậy?

- Tiểu tử kia rốt cục có lai lịch gì? Dưới tay phó đoàn trưởng còn có thể chạy trốn?

- Phó đoàn trưởng là chân võ giả tam chuyển hậu kỳ, một thân thực lực đăng phong tạo cực, còn là nhị phẩm luyện dược sư, tu luyện Khống Thần Quyết ngay cả đoàn trưởng cũng không dám khinh thường.

- Cho dù là chân võ giả tam chuyển bị phó đoàn trưởng đến gần cũng chỉ còn con đường chết, tiểu tử vừa rồi…

- Ta…ta không phải bị hoa mắt chứ?

Thần sắc nhóm người Huyết Ma mã tặc đoàn đều khiếp sợ, trong lòng thầm nói.

- Phó đoàn trưởng, tiểu tử kia đã biết trú địa của chúng ta, tuyệt đối không cho hắn còn sống quay về Tân Vệ thành.

- Đúng rồi, nhất định phải giết chết hắn, hơn nữa hắn xuất hiện thật là quỷ dị, nói không chừng Liêu Lạc bọn hắn chết trong tay tiểu tử này.

- Nhất định phải bắt hắn trở về.

Bốn chân võ giả tam chuyển khẩn trương nói với Quý Lạc.

- Phế vật, thế nhưng bị người theo dõi cũng không biết!

Một người tát vào mặt ba người chạy về báo tin, thần sắc phẫn nộ. Một khi tin tức trú địa của bọn hắn bị truyền về Tân Vệ thành, chỉ sợ không qua vài ngày sẽ bị thật nhiều võ giả chạy tới tiêu diệt.

- Mọi người không cần cãi nhau.

Quý Lạc lạnh lùng lên tiếng, khóe môi lộ ra tia cười nghiền ngẫm:

- Có ý tứ, có ý tứ, tiểu tử kia chẳng những thực lực xuất sắc, thiên phú kinh người, không nghĩ tới còn là một luyện dược sư, giết thiên tài như vậy là chuyện mà ta thích nhất.

Hắn nhìn huynh đệ chung quanh:

- Nhiệm vụ các ngươi không thay đổi, vẫn phải bảo hộ dược cốc đồng thời tìm kiếm đội hái thuốc gần đây, cần phải ngăn chặn đường lui của bọn hắn, chuyện của dược cốc tuyệt đối không thể bại lộ, hiểu được chưa?

- Hiểu được!

Mọi người đồng thanh đáp.

- Nhưng tiểu tử kia làm sao bây giờ?

Lão lục dò hỏi, trước đó hắn nhất thời khinh thường, lại không thể ngăn cản được Lâm Tiêu, trong lòng vô cùng khó chịu.

- Tiểu tử kia giao cho ta, đánh chết thiên tài là chuyện mà ta thích làm nhất, ha ha!

Quý Lạc cười lạnh một tiếng, khóe môi lộ tia tươi cười nghiền ngẫm:

- Ta thật muốn nhìn xem, tiểu tử kia có thể cho ta kinh ngạc thế nào. Tốt lắm, các ngươi lập tức hành động.

Dứt lời thân hình Quý Lạc phóng lên cao, chỉ vào lần lóe ra đã không thấy thân ảnh.

- Mọi người còn nhìn cái gì, nhanh chóng nghe lệnh làm việc, nhất định không để chuyện của dược cốc bị truyền đi ra.

Một chân võ giả tam chuyển quát lạnh nói.

Sưu! Sưu! Sưu!

Đội ngũ nháy mắt chia thành bốn đội, theo phương hướng bất đồng chạy vào rừng.

- Đáng chết, tên kia vì sao lại đáng sợ như vậy, còn gắt gao nhìn chằm chằm ta!

Trong núi sâu, một đạo nhân ảnh rất nhanh bay vút lên, trường bào tổn hại, khóe môi loang lổ vết máu, có vẻ vô cùng chật vật, chính là Lâm Tiêu.

Trên người Lâm Tiêu đầy vết thương, còn có một vết đao thật lớn kéo dài vài thước lan tràn ra sau lưng của hắn.

Cũng may vết đao xâm nhập không sâu, không quá mức nghiêm trọng.

Trong rừng cây phía sau, một thân ảnh quỷ mị rất nhanh bay theo sau, gắt gao bám chặt theo bóng lưng Lâm Tiêu.

- Tiểu tử, có thể kiên trì dưới tay ta lâu như vậy, ngươi là người đầu tiên, hiện tại ta có chút thưởng thức ngươi, ngoan ngoãn đầu hàng, có lẽ ta còn cho ngươi được toàn thây, nếu không ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!

Quý Lạc bước chậm trong rừng, tần suất không lớn nhưng tốc độ kinh người, mỉm cười nhìn theo bóng lưng Lâm Tiêu, trong mắt toát ra quang mang hài hước, như mèo vờn chuột, không nóng nảy giết chết hắn mà là muốn trêu đùa một phen.

Phanh phanh phanh!

Tiếng gầm rú thật lớn vang vọng, ba đạo ô quang lại bị chiến đao đánh trúng, nhưng vẫn còn một đạo ô quang lại bị khống chế lướt qua ngực trái Lâm Tiêu, lưu lại vết thương dài mấy tấc.

Ba!

Lâm Tiêu cảm giác tinh thần lực đột nhiên bành trướng, nguyên bản tinh thần lực đã bị tiêu hao cực độ nhưng lúc này chợt lớn mạnh, đồng thời một cỗ cảm giác thông thấu dâng lên trong đầu hắn.

- Tinh thần lực của ta lại đột phá nhất phẩm!

Trong lòng Lâm Tiêu thật ngạc nhiên, bị Quý Lạc không ngừng công kích, hắn phải điên cuồng lợi dụng tinh thần lực ngăn cản, rốt cục đến lúc này đã đột phá tới nhất phẩm, nhưng chuyện đáng giá vui sướng như thế ở ngay trong thời điểm này lại không làm cho hắn có chút ý mừng nào.

Sưu sưu sưu!

Ba đạo ô quang lại bị Quý Lạc thu trở về, cuối cùng tiềm nhập trong tay hắn.

- Nếu còn tiếp tục như vậy, ta sớm muộn gì đều sẽ chết ở chỗ này, đối phương tu luyện không biết là bí kỹ gì, lại có thể dùng tinh thần lực khống chế ô toa!

Lâm Tiêu cắn răng, tuy rằng tinh thần lực đột phá nhưng không đúng lúc bổ sung, nếu hắn thi triển luôn bị đau đầu vô cùng, không ngừng liều lĩnh bay nhanh về phía trước.

Không biết do nguyên nhân gì, Quý Lạc lại không phát động công kích cuối cùng, rõ ràng có thể đuổi theo nhưng lại chậm rãi đi tới, luôn dùng ô toa tiến hành công kích, giống như đang trêu đùa con mồi của mình.

- Đến đây đi, đến đây đi, chỉ cần ta không chết, đến lúc đó kẻ chết chính là ngươi!

Lâm Tiêu điên cuồng vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, thân hình bay nhanh về phía trước, trong mắt hiện lên sát ý băng sương.

Đột nhiên, xa xa có một mảnh lùm cây quen thuộc xuất hiện trước mắt Lâm Tiêu, trong mắt hắn hiện lên ý mừng.

Sưu!

Lâm Tiêu bay nhanh vào trong bụi cỏ, bên trong có một cửa động thật lớn đi thông dưới lòng đất, hắn không chút do dự nháy mắt chui vào bên trong.

Quý Lạc ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Lâm Tiêu, lúc trước hắn không toàn lực đuổi giết tiểu tử kia, chính là vì lợi dụng Ô Nguyên Toa tiến hành công kích, không chỉ vì trêu đùa Lâm Tiêu, muốn chậm rãi tra tấn hắn tới chết, cũng là vì tu luyện Khống Thần Quyết cho mình, thoát khỏi tình trạng Ô Nguyên Toa bị luyện dược sư khác gây ảnh hưởng.

- Được rồi, nếu còn tiếp tục truy tới sẽ đi ra ngoài Liên Vân sơn mạch, đến lúc đó gặp phải võ giả khác sẽ nảy sinh thêm chuyện xấu, đã tới thời điểm giết chết tiểu tử kia!

Trong lòng Quý Lạc hiện lên quyết định, thân hình bay tới, đúng lúc nhìn thấy Lâm Tiêu chui vào trong bụi cỏ.

- Muốn lợi dụng lùm cây trốn tránh ta đuổi giết? Tiểu tử này thật quá ngây thơ, ta là nhị phẩm luyện dược sư, hắn nghĩ trốn vào đây ta sẽ không tìm thấy hắn sao?

Quý Lạc cười lạnh, nháy mắt đi tới trước lùm cây, nhìn nơi Lâm Tiêu biến mất, đồng thời dùng tinh thần lực tìm kiếm dấu vết của hắn.

- Ân? Đó là cái gì?

Quý Lạc liếc mắt liền nhìn thấy một hố sâu ngăm đen nằm bên trong bụi cỏ.

Phiến lùm cây này không lớn, Quý Lạc chỉ dùng tinh thần lực đảo qua đã không nhìn thấy dấu vết Lâm Tiêu.

- Chẳng lẽ tiểu tử kia chui vào trong hố sâu này sao?

Quý Lạc cau mày, trong mắt hiện ra tia nghi hoặc.