Võ Đạo Đan Tôn

Chương 187: Liễm khí quyết

Chương 187: Liễm Khí Quyết.

Ngô Ưng rống to một tiếng, nguyên lực điên cuồng phun trào, không còn chút khống chế, hắn biết sau một chiêu này nếu Lâm Tiêu không chết chính là hắn vong, không còn loại khả năng nào khác.

Oanh long!

Hai thanh chiến đao va chạm trên hư không, Ngô Ưng tìm được một khe hở, nhanh như chớp bổ vào người Lâm Tiêu.

Trên mặt Ngô Ưng lộ vẻ vui mừng.

Phanh!

Đao mang đánh trúng thân thể, khuôn mặt Lâm Tiêu thản nhiên, bên ngoài thân thể phút chốc hiện lên một đạo kim sắc quang mang, trực tiếp chấn vỡ đao mang của Ngô Ưng, không hề có chút thương tổn.

- Cái gì?

Hai mắt Ngô Ưng trợn tròn.

Phốc xuy!

Ngay sau đó một đường máu tươi dọc theo mi tâm, chóp mũi, ngực cùng bụng Ngô Ưng trào ra, một vết đao xỏ xuyên qua thân thể hắn, máu tươi không ngừng phun tràn.

- Ngươi…

Vẻ mặt Ngô Ưng không dám tin, trong nháy mắt đao mang của hắn đánh trúng Lâm Tiêu, chiến đao của Lâm Tiêu đã chém thân thể hắn thành hai nửa.

- Nhị chuyển hậu kỳ, không gì hơn cái này!

Lâm Tiêu thu đao vào vỏ, vẻ mặt bình thản không chút gợn sóng.

Nếu không phải hắn cố ý kiểm tra uy lực đao pháp cùng lực phòng ngự của Kim Ngọc Quyết, đao mang của Ngô Ưng căn bản không có cơ hội đánh trúng thân thể hắn.

Hoa lạp!

Trong mắt Ngô Ưng hiện lên tia tự giễu, thân hình chia thành hai nửa ngã xuống, nội tạng cùng máu tươi chớp mắt phun đầy đất.

Xoay người, Lâm Tiêu khẽ lắc đầu.

Lấy thực lực của Ngô Ưng, nếu một lòng một dạ chạy trốn có lẽ mình muốn giết hắn còn tiêu phí tinh lực một phen, đáng tiếc hắn lại nghĩ giết mình, kết cục cũng đã sớm quyết định.

- Nhìn xem lần này có thu hoạch gì đi.

Lâm Tiêu kiểm tra thi thể Ngô Ưng, lấy ra được một xấp ngân phiếu.

- Hay thật, nhiều ngân phiếu như vậy.

Lâm Tiêu chấn động, vừa đếm, có tới tám vạn lượng, còn thu hoạch nhiều hơn lần trước.

Nhưng khi nghĩ tới người này là tội phạm truy nã, hơn nữa đã lừa gạt giết chết không ít đệ tử các thế lực, cũng không còn cảm thấy kinh ngạc.

Tám vạn lượng bạc, đây không phải con số nhỏ, nếu dùng nhị tinh yêu thú bình thường nhất để so sánh, cần liệp sát bốn trăm đầu nhị tinh yêu thú yếu nhất mới có thể kiếm được tám vạn, cho dù là tam tinh yêu thú yếu nhất, cũng phải giết chết bốn mươi con.

Lần trước Lâm Tiêu thu hoạch còn chưa đạt được con số này, không nghĩ tới một chân võ giả nhị chuyển nho nhỏ lại lục soát được nhiều tài vật như thế.

- Có số tiền này, như vậy ta muốn có Nguyên Khí đan thật không khó khăn, đủ cho ta trang trải thời gian thật dài.

Lâm Tiêu vui sướng tự nhủ.

Tìm ra một đống ngân phiếu, Lâm Tiêu còn tìm kiếm thêm một lần, tìm ra ba bình ngọc, bên trong đều là thuốc chữa thương nhất phẩm cùng Nguyên Khí đan, ước chừng hơn mười viên, ngoài ra cũng không còn đồ vật gì khác.

Hắn mơ hồ cảm thấy không thích hợp.

Tuy rằng số tiền trên người Ngô Ưng thật lớn, nhưng hắn giết chết nhiều đệ tử các thế lực lớn như vậy, dù bán hết tang vật cũng phải lưu chút bí tịch hay đan dược, bí tịch bình thường có thể bán qua chợ đen, nhưng mỗi thế lực đều có bí tịch độc môn, căn bản không có khả năng đem bán.

Nhưng vì sao không tìm thấy?

Càng quan trọng chính là trên người Ngô Ưng chỉ có hơn mười viên đan dược, điểm này rất không bình thường.

- Người này hẳn còn hang ổ, có lẽ hắn giấu ở nơi đó.

Lâm Tiêu chợt nghĩ, xoay người tìm kiếm trên người Mã Như Phi cùng Vương Lực.

Trên người Vương Lực chỉ có một bình đan dược cùng vài ngàn lượng bạc, trên người Mã Như Phi có hơn hai vạn lượng bạc, một ít đan dược cùng một quyển bí tịch.

Ngoại trừ nhất phẩm đan dược, Mã Như Phi còn mang theo vài viên nhị phẩm đan dược, làm Lâm Tiêu thật có chút vui sướng, không hổ là chân võ giả nhị chuyển của Hỏa Vân Tông, tiền vốn quả nhiên hùng hậu.

Quyển bí tịch kia chính là một quyển kiếm pháp.

- Quán Vân kiếm pháp, nhân cấp cao giao vũ kỹ, độc môn bí quyết của Hỏa Vân Tông Võ Linh đế quốc, chia làm sáu chiêu, luyện đến chung cực kiếm khí xung thiên, quán vân tận trời, uy lực vô cùng, nếu kết hợp cùng Hỏa Vân chân khí của Hỏa Vân Tông hiệu quả càng tốt.

Lâm Tiêu khẽ lắc đầu, đem bí tịch bỏ lại trên người Mã Như Phi, tuy Quán Vân kiếm pháp là nhân cấp cao giai vũ kỹ, nhưng hắn tu luyện đao pháp, tuy chiêu thức có thể cùng chung nhưng lĩnh ngộ ý cảnh hoàn toàn khác hẳn, có câu nói tham thì thâm, Lâm Tiêu còn chưa có hứng thú đối với kiếm pháp.

Quan trọng hơn chính là Quán Vân kiếm pháp là bí tịch độc môn của Hỏa Vân Tông, nếu hắn tu luyện, một khi truyền đi ra bị Hỏa Vân Tông hay biết, nhất định sẽ phái người đến gây phiền phức.

- Mình là đệ tử thiên tài của Võ Điện, cho dù muốn tu luyện vũ kỹ cũng có thể tiêu phí cống hiến trị đi Võ Tàng Các chọn lựa, trong đó còn nhiều nhân cấp cao giai vũ kỹ, không đáng vì một quyển bí tịch chuốc lấy phiền toái.

Lâm Tiêu lắc đầu, nếu là tán tu bình thường chỉ sợ sẽ do dự, không thể làm ra quyết định, nhưng hắn là đệ tử thiên tài Võ Điện, một quyển nhân cấp cao giai bí tịch còn chưa đủ làm cho hắn mạo hiểm.

Ném thi thể Mã Như Phi xuống vực núi xa xa, Lâm Tiêu quay về nơi chiến đấu, cắt lấy đầu bị chém thành hai khúc của Ngô Ưng, dùng một mảnh vải dầu bao lại, buộc chặt, sau đó quay về huyệt động của Toản Địa Giáp.

Khi nào quay về đại điện Võ Điện, chỉ dựa vào đầu Ngô Ưng mới có thể lĩnh được tiền thưởng, cũng sẽ được ghi chép vào tư liệu cá nhân. Mà hắn ném bỏ thi thể Mã Như Phi, hoàn toàn là vì phòng ngừa bị người chứng kiến thi thể ba người đặt chung cùng nhau, nhận ra thân phận của Ngô Ưng bọn hắn, liên tưởng đến bản thân mình, sẽ bị Hỏa Vân Tông tìm tới.

- Ngô Ưng nhất định còn hang ổ gần đây, mình phải tìm cho ra.

Cất kỹ đầu của Ngô Ưng trong huyệt động, Lâm Tiêu đi ra, bắt đầu tìm kiếm.

Tìm suốt hai ngày vẫn không thu hoạch được gì.

- Sao lại thế này? Trong hai ngày nay mình đã tìm toàn bộ địa phương trong phạm vi mười dặm, hẳn không hề bỏ sót đi.

- Trừ phi Ngô Ưng không ở đây, bằng không mình đã tìm hết mọi nơi, không khả năng tìm không thấy.

Trong mắt hắn lóe tinh quang, đột nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn trời:

- Mình đã tìm khắp dưới đất, nhưng mà bầu trời…

Ánh mắt hắn dừng lại trên gốc đại thụ che trời, đúng thật là chưa tìm thử qua, hắn chỉ tìm qua sơn động hay khe núi mà thôi.

- Đi tìm thử xem, nếu không tìm được thì không biện pháp rồi…

Lâm Tiêu phân tán tinh thần lực, bắt đầu tìm kiếm.

Hai canh giờ sau, ánh mắt hắn chợt sáng ngời.

- Đây là…

Sưu!

Lâm Tiêu phóng lên cao, đứng trên tàng cây cổ thụ, gốc cổ thụ che trời này không biết đã có bao nhiêu tuổi, thân cây lớn tới mấy vòng tay người trưởng thành vây quanh. Ngay phía trên thân cây, có một lỗ thủng thiên nhiên hình thành, bên trong bị đào rỗng, đủ cho một người trưởng thành ẩn thân, cửa động bị một ít nhánh cây xum xuê che phủ, nếu không phải Lâm Tiêu dùng tinh thần lực tìm kiếm, võ giả bình thường thật khó thể phát giác.

Đẩy nhánh cây ra hai bên, Lâm Tiêu liền nhìn thấy có dấu vết người ở lại.

- Giỏi thật, Ngô Ưng thật sự ẩn thân nơi này.