Võ Đạo Đan Tôn

Chương 182: Thạch tiến thú (1)

Chương 182: Thạch Tiến Thú. (1)

Cái này cũng không phải vì hắn có ý kiến gì với Lâm Tiêu, thật sự là ở dã ngoại nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, chọn đồng đội cơ hồ là đồng sanh cộng tử, đại đa số mấy người đều hình thành một iểu đoàn thể, không ai muốn người không quen biết gia nhập vào cả

Thực lực mạnh, như vậy nhiệm vụ sẽ thành do người khác chủ đạo, đến lúc đó phân phối chiến lợi phẩm mình sẽ ít đi, thực lực yếu thì vào thời điểm chiến đấu sẽ là gánh nặng, ngược ảnh hưởng đến sự an toàn của đội ngũ, coi như là thực lực nửa vời thì phối hợp với người không quen cũng sẽ không được tự nhiên, được không bù mất.

Hơn nữa nhiều người sẽ nhiều ra một phần thù lao, đối phương tự nhiên không nguyện ý cho Lâm Tiêu gia nhập rồi.

Phí Thần Trữ sắc mặt lập tức có chút xấu hổ, Vương Võ cũng là hắn kéo vào tổ đội này, Vương Võ mới chỉ là Chân Võ giả nhất chuyển hiển nhiên trong tổ đội này thực lực có chút yếu, Phí Thần Trữ vội vàng muốn giải thích.

- Được rồi, ta sẽ không làm nhiệm vụ chung với các ngươi đâu, lần đầu nhận nhiệm vụ, ta muốn một mình hoàn thành thử xem, đợi sau này có cơ hội chúng ta sẽ làm cùng.

Lâm Tiêu lại cười nói.

- Lâm Tiêu thật ngại.

Phí Thần Trữ thở ra một hơi, hắn vốn có hảo ý, nhưng bây giờ lại khiến hắn rất xấu hổ.

- Vậy lần sau có cơ hội lại tụ hợp!

Lâm Tiêu không nói thêm gì, quay người ra khỏi đại điện.

- Phí Thần Trữ, ta và ngươi là xem ở phân thượng trước kia cùng là thiên tài đệ tử, hiện giờ tấn cấp nhị chuyển, cũng khá quen thuộc cho nên mới cho ngươi gia nhập đoàn đội, ngươi cho dù dẫn theo một Chân Võ giả nhất chuyển ta cũng không nói thêm gì, nhưng nếu kéo theo một tân nhân nữa làm đồng đội thì ta cũng khó mà ăn nói với mọi người.

Đệ tử mày đen kéo Phí Thần Trữ qua một bên, giải thích nói.

- Lưu Phong, ta cũng biết, là ta thiếu cân nhắc, bất quá ta cũng là muốn khiến đội ngũ tăng thêm chút thực lực mới làm vậy, dù sao nhiệm vụ lần này cũng không quá dễ. Lâm Tiêu này chính là người lúc trước đã đánh bại ta, tuy rằng gia nhập Võ Điện mới chỉ nửa năm, nhưng cũng đã tấn cấp Chân Võ giả nhị chuyển, về mặt thực lực tuyệt đối sẽ không có cản trở.

Phí Thần Trữ sắc mặt hơi hòa hoãn lại.

- Là hắn?

Lưu Phong ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ:

- Lần sau đi, có cơ hội ngươi lại mời hắn.

. . .

Lâm Tiêu tiếp nhận nhiệm vụ, về đến nhà hơi chút nghỉ ngơi và hồi phục, lại làm chút chuẩn bị, ngày hôm sau liền lưng đeo chiến đao một mình ra koir cửa tây Tân Vệ Thành.

Trong sơn dã u tĩnh, một gốc đại thụ xanh um tươi tốt đứng vững, che khuất bầu trời, che khuất ánh mắt trời yếu ớt vào tiết trời tháng ba, gió núi thổi qua, lá cây rầm rầm rung động, thổi vào người có chút man mát.

Lâm Tiêu cẩn thận ẩn nấp trong núi rừng, thân hình tựa như quỷ mị lướt về phía tây bắc bộ Liên Vân sơn mạch.

Trong dã ngoại nguy hiểm tứ phía, cho dù thời khắc cảm giác lấy bốn phía, thu liễm nguyên lực đến mức thấp nhất, hơn nữa thân pháp xuất quỷ nhập thần của Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết, nhưng Lâm Tiêu vẫn vô cùng cảnh giác, không có nửa phần chủ quan.

Cảm giác của yêu thú trong núi rừng mạnh hơn nhân loại nhiều, bất luận chút gió thổi cỏ lay nào cũng có thể khiến chúng bị kinh động, một ít yêu thú cảm giác đặc biệt nhạy cảm càng giảo hoạt dị thường, thậm chí có thể liên tiếp mấy ngày đều tiềm phục tại một chỗ, chờ đợi con mồi đi ngang qua. Rất nhiều Chân Võ giả mới vào dã ngoại chính vì vậy mới chết dưới miệng dã thú.

XÍU... UU!! XÍU... UU!! XÍU... UU!!

Ngay khi Lâm Tiêu hăng hái bay vút lúc, đột nhiên từng tiếng xé gió kịch liệt truyền đến, từng đạo khí kình cuồng bạo như mủi tên lướt tới sau lưng Lâm Tiêu như thiểm điện, khí thế hung hung, không thể ngăn cản, lập tức bao phủ lấy thân thể Lâm Tiêu.

- Bán Nguyệt Trảm!

Lâm Tiêu thần sắc không thay đổi, tỉnh táo dị thường, ngay khi vô số mũi tên nhọn sắp đâm trúng hắn lập tức một đạo đao mang hình bán nguyệt sáng chói phút chốc từ tay phải của hắn bạo tuôn ra, bao trùm lấy tất cả công kích.

BOANG...! BOANG...! BOANG...!

Tiếng kim thiết giao thương vang lên, từng đoàn từng đoàn bóng đen lướt đến ầm ầm bạo liệt ra, lại là một thạch tiễn bay đến. Lực lượng ẩn chứa trên mỗi thạch tiễn đều cực kỳ đáng sợ, tương đương một kích toàn lực của một gã võ giả mới vào nhị chuyển, nếu không cẩn thận, coi như là đệ tử Chân Võ giả nhị chuyển trung kỳ cũng phải lập tức chết tại chỗ.

- Ân? Là Thạch Tiến Thú!

Một đao chém vỡ tất cả công kích, Lâm Tiêu dõi mắt nhìn về phía chỗ phát ra công kích, liền nhìn thấy một đầu yêu thú màu xám ghé vào trong bụi cỏ, toàn thân nó hiện ra màu xám, giống như một khối nham thạch không chút nhúc nhích. Nếu không phải nó đột nhiên phát động công kích, dùng cặp mắt nhỏ đen nhánh nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu thì dù võ giả bình thường nhìn thấy nhất thời cũng khó mà phát giác ra đây là một con yêu thú.

Thấy đợt tập kích của mình mất đi hiệu lực, đôi mắt nhỏ đen nhánh của Thạch Tiến Thú xoay tít lấy, vèo thoáng một phát vậy mà quay người bỏ chạy.

Thạch Tiến Thú chính là Nhị Tinh yêu thú, rất am hiểu che dấu khí tức và đánh lén, khi nào đánh lén không trúng thì liền lập tức bỏ chạy, có thể nói là vô cùng giảo hoạt.

- Chạy đi đâu!

Lâm Tiêu sao có thể để đối phương thoát khỏi lòng bàn tay mình, thân hình bỗng dưng tăng vọt, hóa thành một đạo lưu quang lập tức vọt tới trước mặt Thạch Tiến Thú, chiến đao trong tay bỗng nhiên đánh xuống.

Một đạo thất luyện sáng chói phút chốc lướt trong núi rừng, khí tức khiến cho người ta sợ hãi tán dật ra, mắt thấy sắp bổ trúng Thạch Tiến Thú, Thạch Tiến Thú đột nhiên lăn qua một cái.

PHỐC! PHỐC! PHỐC!

Vô số thạch tiễn lớn bằng ngón cái như Thiên Nữ tán hoa nổ bắn ra ra, thật giống như một viên cầu thạch đầu đột nhiên lăn một vòng biến thành gai nhím, gai nhọn toàn thân đều nổ bắn ra vậy, bao phủ lấy toàn thân Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu và Thạch Tiến Thú chỉ cách nhau hơn hai thước, Thạch Tiến Thú đột nhiên công kích như vậy, căn bản không chờ Lâm Tiêu có phản ứng thì thạch tiễn đã ập đến trước mặt Lâm Tiêu.

- Hừ!

Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, chiến đao nơi tay phải hóa công làm thủ, từng đạo đao mang bao quanh lóng lánh, đúng là hình thành một mảnh ánh đao hình vòng tròn bao phủ lấy quanh thân Lâm Tiêu.

Vô số thạch tiễn đụng vào đao mang nhao nhao tán loạn.

- Chết!

Trong mắt Lâm Tiêu lóe lên tinh mang, một đạo thất luyện từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh xuống trên người Thạch Tiến Thú không kịp bỏ chạy, nguyên lực lưu chuyển, lực lượng Nghênh Phong Nhất Đao Trảm trực tiếp phát động, đao mang sắc bén trực tiếp vỡ ra phía sau lưng cứng rắn của Thạch Tiến Thú, một đạo máu tươi từ trong bỗng dưng phun ra, rồi sau đó là một tiếng gầm gú ngắn ngủi.

Thạch Tiến Thú nhấp nhô hai cái trên mặt đát, triệt để không còn tiếng động

- Thach nang của Thạch Tiến Thú là đồ tốt, ít nhất giá trị năm trăm lượng bạc.

Lâm Tiêu bổ ra thân thể Thạch Tiến Thú, dùng mũi đao từ trong thân thể nó lấy ra một cái thạch nan lớn cỡ nắm tay để vào cái túi sau thắt lưng.