Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1201: Tự chui đầu vào rọ (2)

Dù nói thế nào, mình cũng là Vương giả nhị trọng nắm giữ hai mươi đạo Không Gian Đạo Văn mà

- Lại đến.

Thiết Kiếm Vương không tin tà, Chân Nguyên toàn thân ngưng tụ, dốc hết toàn lực bổ một kiếm ra ngoài.

Ầm ầm.

Lúc này, Thiết Kiếm Vương thảm hại hơn, toàn thân vết thương chồng chất, dưới lôi chi áo nghĩa khủng bố tràn ngập, sinh mệnh chi lực trong nhục thể hắn cũng đang nhanh chóng tán loạn.

- Đáng giận, lui.

Thiết Kiếm Vương vừa sợ vừa giận, lúc này mới bao nhiêu ngày, thực lực Lâm Tiêu hiện giờ tựa hồ còn khủng bố hơn cả trong truyền thuyết, nghĩ đến hình dạng con mình vẫn lạc, trong lòng Thiết Kiếm Vương dâng lên hận ý mãnh liệt, dám động đến nhi tử Thiết Kiếm Vương, kẻ này, hắn phải giết, hơn nữa muốn diệt cả nhà hắn, nếu không thì khó giải mối hận trong lòng, nhưng hiện giờ, trước tiên lui lại hẳn nói sau, có Cổ Luân Vương ở đây, kẻ này khó thoát khỏi cái chết.

Đối với Cổ Luân Vương, Thiết Kiếm Vương tràn ngập tin tưởng.

- Trốn chỗ nào.

Lâm Tiêu đoán đường lộ tuyến Thiết Kiếm Vương chạy trốn, Lôi Chi Trừng Phạt thi triển ra.

Đùng đùng.

Lôi quang cuồng oanh, gió nổi mây phun, Thiết Kiếm Vương toàn thân rách tung toé, một mảnh cháy đen, trong thương liên tiếp khiến sinh cơ trong cơ thể hắn nhanh chóng yếu bớt, tốc độ khôi phục không cản nổi tốc độ bị thương.

- Không Linh Vương, cứu ta.

Thiết Kiếm Vương sợ rồi, trong lòng có chút hối hận, hoảng sợ truyền âm cho Không Linh Vương.

- Cố chịu đựng, ta lập tức tới ngay.

Không Linh Vương nhìn thoáng qua chỗ Thiết Kiếm Vương, trong lòng cũng lắp bắp kinh hãi, nhanh như vậy mà Thiết Kiếm Vương đã không kiên trì nổi rồi.

- Đối thủ của ngươi là ta, Không Linh Vương sao? Các hạ, ta tựa hồ không biết ngươi a?

Ở bên khác một đạo Kính Tượng Phân Thân của Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

- Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi, Lâm Tiêu, ngươi giết chết Cường nhi của ta, đoạt Hư Không khải giáp, hôm nay Không Linh Vương ta chính là tới lấy cái mạng chó của ngươi.

- Vô Không thần chưởng, diệt cho ta.

Không Linh Vương nộ quát một tiếng, giờ khắc này, thực lực đáng sợ hai mươi tám đạo Không Gian Đạo Văn chi lực rốt cục hoàn toàn thích phóng ra, một chưởng đánh ra, Thiên Địa đều hôn áo, một cổ lực lượng quỷ dị bao trùm lấy phân thân Lâm Tiêu, một kích lột bỏ chín thành Chân Nguyên của Kính Tượng Phân Thân .

Tuy rằng Kính Tượng Phân Thân được xưng có ba thành sức chiến đấu của Lâm Tiêu, nhưng đó là từ áo nghĩa và Chân Nguyên thuần túy mà nói, bởi vì phân thân không có vũ khí, không có hộ giáp các loại nên thực lực kỳ thật kém rất xa.

Không Linh Vương cực tốc tiến đến trợ giúp Thiết Kiếm Vương.

- Cường nhi? Hư Không khải giáp? Nghê Tử Cường của Vô Không Môn sao?

Từng đạo manh mối hội tụ cùng một chỗ, Lâm Tiêu cuối cùng hiểu được thân phận của đối phương, hừ:

- Bất kể là ai, đã đến nơi này, thì đều phải chết.

Phân thân Lâm Tiêu chỉ còn lại một thành Chân Nguyên vận chuyển tất cả lực lượng, chém một đao về phía Không Linh Vương.

- Cút ngay cho ta.

Quát khẽ một tiếng, Không Linh Vương một chưởng đập tới phân thân Lâm Tiêu, thân hình có chút cứng lại.

Chỉ một chút như vậy đủ cho Lâm Tiêu đánh chết Thiết Kiếm Vương rồi.

- Phong Chi Vô Ảnh.

Tập trung tất cả lực lượng, Lâm Tiêu đánh một chiêu Phong Chi Vô Ảnh ra ngoài.

Phốc phốc.

Trong đao ảnh đầy trời, Thiết Kiếm Vương trừng lớn hai mắt kinh sợ, thân thể lập tức chia năm xẻ bảy, thân thể nát bấy dưới vô số ánh đao giảo sát trong khoảnh khắc tan thành mây khói, không còn lại gì.

- Chút thực lực ấy cũng muốn tới giết ta, thật sự là tự chui đầu vào rọ.

Thi triển một chiêu toàn lực, Chân Nguyên trong phân thân Lâm Tiêu tất cả đều hao hết, bồng một tiếng tiêu tán giữa thiên địa.

- Đáng giận, chẳng qua chỉ là một đạo phân thân thôi, sao lại mạnh như vậy? Tiến bộ của kẻ này quá kinh khủng, hôm nay không giết hắn, lòng ta khó bình an.

Không Linh Vương tới chậm kinh sợ nhìn một màn Thiết Kiếm Vương vẫn lạc, sắc mặt vô cùng khó coi, tuy rằng hắn và Thiết Kiếm Vương cũng không có giao tình gì, chỉ là bởi vì cùng chung địch nhân Lâm Tiêu nên mới tụ cùng một chỗ, nhưng lúc này trong nội tâm khó tránh khỏi sẽ có một tia cảm giá một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

- Đi.

Xoay người, Không Linh Vương điên cuồng bạo lướt tới chỗ bản tôn Lâm Tiêu.

Sâu trong khu vực hài cốt cách Không Linh Vương mấy ngàn dặm, Cổ Luân Vương đang dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo lấy Lâm Tiêu, luận tốc độ, Lâm Tiêu kỳ thật cũng không am hiểu, huống chi hắn mới chỉ là vương giả Sinh Tử cảnh nhất trọng đỉnh phong so với Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng có điều thiệt thòi, nhưng kết hợp với phong chi áo nghĩa chín thành lại khiến tốc độ Lâm Tiêu đạt đến một mức độ kinh người, khiến cho Cổ Luân Vương tuy rằng không ngừng kéo gần khoảng cách với Lâm Tiêu nhưng lại thủy chung không theo kịp.

- Ân? Thiết Kiếm Vương vậy mà vẫn lạc?

Đột ngột, Cổ Luân Vương quay đầu, khẽ chau mày, trong cảm giác của hắn, linh hồn Thiết Kiếm Vương đã biến mất.

- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn sao? Hừ, khí tức trên người ngươi mới chỉ là Sinh Tử Cảnh nhất trọng đỉnh phong, cho dù tốc độ có nhanh hơn nữa thì sao, lượng Chân Nguyên trong cơ thể ngươi thua xa ta, chắc chắn sẽ có lúc tiêu hao hầu như không còn, huống chi bằng tốc độ của ngươi bây giờ, không đến một phút đồng hồ ta sẽ có thể bắt kịp ngươi ngay.

Cổ Luân Vương quát lạnh nói.

- Thật sao? Vậy thì đến thử xem.

Thân hình Lâm Tiêu không ngừng bay vút trong khu vực hài cốt, hơn nữa tốc độ bay vút căn bản không phải một đường thẳng tắp, mà là chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, sau một lát, đã không biết chạy đi nơi nào nữa rồi.

- Đáng giận.

Sau một phút đồng hồ đuổi theo, Cổ Luân Vương rốt cục tiếp cận Lâm Tiêu.

- Chết cho ta.

Trên tay phải đột ngột hình thành một đạo phù văn màu đen quỷ dị, Cổ Luân Vương đánh ra một quyền, phù văn màu đen che khuất bầu trời, hóa thành một mảnh thiên mạc màu đen, lập tức bao phủ lấy Lâm Tiêu.

- Huyền Long Vô Hối, phá.

Bên trong thiên mạch màu đen, Lâm Tiêu không chút hoang mang, hai tay nắm chặt Long Văn Đao, võ học Vương phẩm Long Văn Đao Quyết thức thứ tư ngang nhiên chém ra, một đầu Huyền Long cực lớn lao xuống, ầm vang một tiếng đụng cho thiên mạc chia năm xẻ bảy.

Bá.

Thân hình Lâm Tiêu ngừng lại giữa không trung, quay người nhìn về phía Cổ Luân Vương.

- Tiểu tử, ngươi bây giờ sao không trốn nữa?

Áo bào trên người Cổ Luân Vương lúc trước trong chiến đấu với Vô Song Vương đã rách tung toé, dưới mặt nạ màu bạc, trong đôi mắt quỷ dị tách ra hào quang tà ý, Chân Nguyên trên người bay lên chân trời, khủng bố dị thường.

Không khí chung quanh Long Văn Đao kịch liệt vặn vẹo, đao mang rét lạnh phun ra nuốt vào bất định, Lâm Tiêu thản nhiên nói:

- Đối phó ngươi, ta cần phải trốn sao?

Với tư cách đao khách, Lâm Tiêu chưa bao giờ thiếu tự tin, đao khách chính là phải một đường thẳng tiến, không ai địch nổi, bất kể gặp phải người mạnh hay yếu hơn mình, đều là như thế, bằng không, luôn lấy mạnh thắng yếu thì có ý nghĩa gì nữa.