Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1115: Võ Vương ra tay

Lâm Tiêu chắp tay, ánh mắt kiên quyết nói:

- Xin lỗi Võ Vương tiền bối, hôm nay Lâm Tiêu ta phải giết La Kinh Thiên bằng được, không ai ngăn được ta!

Vù vù vù!

Lâm Tiêu vừa nói xong đột nhiên bay vọt hướng La Kinh Thiên, tam muội chân hỏa chuyển động trong đầu hắn. Lâm Tiêu không định giữ sức nữa, trước là Chỉ Qua Vương, sau đến Võ Vương, cứ tiếp tục thế này hắn không biết còn ai ra mặt không.

Võ Vương Bách Lý Chiến buông tiếng thở dài:

- Ài.

Lâm Tiêu nói xong Võ Vương Bách Lý Chiến cũng lắc người, uy hiếp vô hình thoáng chốc đông lại hư không, lực lượng không gian cường đại nhanh chóng bao phủ Lâm Tiêu.

Ong ong ong!

Lâm Tiêu cảm giác mình rơi vào vũng bùn, tốc độ giảm mạnh.

Lâm Tiêu biến sắc mặt nói:

- Lực lượng không gian thật khủng khiếp, ba mươi đạo không gian đạo văn, chắc chắn là ba mươi đạo không gian đạo văn!

Võ Vương Bách Lý Chiến nắm giữ đạo không gian đạo văn đáng sợ hơn La Kinh Thiên rất nhiều, gần đến cực độ Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng. Lực lượng không gian có thể tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy với Lâm Tiêu chắc chắn là cường giả đạo không gian đạo văn mới làm được. Nói cách khác Võ Vương Bách Lý Chiến đã tới Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng đỉnh phong, chỉ kém một đạo không gian đạo văn là sẽ bước vào Vương giả Sinh Tử cảnh đệ tam trọng, trở thành một trong những người cầm đầu Đại lục Thương Khung.

Thực lực như vậy khó trách trở thành Võ Vương Đế quốc Võ Linh, tiếng tăm lừng lẫy.

Nhưng Lâm Tiêu có thể đứng tại đây cũng không dễ chọc.

Ầm!

Tinh thần lực vương phẩm cường đại phát ra, từng luồng tinh thần lực đáng sợ hình thành bão tinh thần giữa hư không nhẹ chấn giam cầm của Võ Vương Bách Lý Chiến rách một cái khe, vung đao chém hướng La Kinh Thiên.

Đao quang bạc sáng choáng như cột trời xẻ đôi thiên địa. Lực lượng khủng bố này nếu đánh trúng La Kinh Thiên chắc chắn lão sẽ đầu mình hai nơi.

La Kinh Thiên bị thương nặng, đáy mắt lóe tia dứt khoát. La Kinh Thiên đang định đánh trả thì . . .

Võ Vương Bách Lý Chiến khẽ thở dài:

- Lâm Tiêu, nhất định buộc ta ra tay với ngươi sao? La Kinh Thiên thật sự không thể chết.

Võ Vương Bách Lý Chiến ra tay.

Ong ong ong!

Một cái chuông vàng kỳ lạ xuất hiện trong không trung. Chuông to nhẹ rung, thoáng chốc bay đến trên đầu La Kinh Thiên bảo vệ lão. Vang tiếng nổ điếc tai, một kích Lâm Tiêu dốc hết sức chém vào cái chuông vang lên thanh âm đinh tai. La Kinh Thiên ở dưới cái chuông người run nhẹ, không nhiều máu chảy ra, không có dấu hiệu sắp chết.

Con ngươi Lâm Tiêu co rút nhìn chằm chằm cái chuông to trước mắt:

- Đây là báu vật gì?

Chuông to có thể ngăn cản một kích đánh hết sức của Lâm Tiêu, chắc chắn là báu vật đẳng cấp binh khí Vương giả, còn là loại có lực phòng ngự vô cùng mạnh trong số binh khí Vương giả.

Võ Vương Bách Lý Chiến khuyên nhủ:

- Lâm Tiêu, Định Thiên Chung là báu vật Đế quốc Võ Linh ta, trừ phi là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ tam trọng không thì dù là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng đỉnh phong cũng không thể công kích nó trong thời gian ngắn. Lúc trước ta dựa vào báu vật này mới thoát khỏi các Vương giả nhân loại, yêu tộc truy sát trở về Đế quốc Võ Linh. Ta thấy ngươi nên dừng tay đi.

La Kinh Thiên là lão tổ La Sơn tông thế lực đỉnh cao của Đế quốc Võ Linh, nếu lão bị Lâm Tiêu giết tại chỗ mà đế quốc không có biểu thị gì thì mấy thế lực khác có thù với đế quốc sẽ thừa dịp khuấy động đất nước. Đám người Võ Vương Bách Lý Chiến không muốn thấy chuyện như vậy, Bách Lý Chiến không hy vọng Lâm Tiêu giết La Kinh Thiên.

Lâm Tiêu nheo mắt nói:

- Xem ra đế quốc quyết tam bảo vệ La Sơn tông.

Lâm Tiêu biết lý do Võ Vương Bách Lý Chiến làm như vậy. Nếu đổi lại La Kinh Thiên muốn giết Lâm Tiêu, rất có thể Bách Lý Chiến sẽ đứng về phía hắn. Lâm Tiêu được biết Đế quốc Võ Linh và La Sơn tông không có quan hệ tốt đẹp gì. Biết thì biết nhưng Lâm Tiêu sẽ không thay đổi quyết tâm giết La Kinh Thiên vì bất cứ ai.

- Muốn giết La Kinh Thiên phải công phá phòng ngự của Võ Vương. Thực lực của Võ Vương là đệ nhị trọng đỉnh phong, cộng thêm báu vật này, thật khó giải quết.

Đôi mắt sắc lạnh nheo lại, trong lòng hắn suy tính nhanh. Lâm Tiêu mạnh cách mấy chỉ là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng, mạnh hơn La Kinh Thiên chút xíu, yếu hơn thực lực tổng thể của Võ Vương Bách Lý Chiến một chút. Thứ duy nhất Lâm Tiêu nắm chắc là dùng Bát Quái Lô phá vỡ phòng ngự của Định Thiên Chung, nhưng Bát Quái Lô là át chủ bài cuối cùng của Lâm Tiêu, không đến lúc bất đắc dĩ hắn không dễ lộ ra.

Thoáng chốc thế cục giằng co.

La Kinh Thiên ở dưới Định Thiên Chung cười khẩy nói:

- Lâm Tiêu, ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi. Có Võ Vương ở đây, mưu kế hiểm độc của ngươi sẽ không thành công. La Sơn tông ta ngạo nghễ đế quốc hơn hai ngàn năm, làm sao ngươi có thể hủy được?

La Kinh Thiên chậm rãi phục hồi vết thương trên người, mắt lóe tía đắc ý.

Hủy La Sơn tông?

Lời La Kinh Thiên nói chẳng những không chọc giận La Kinh Thiên ngược lại gợi ý cho hắn.

Lâm Tiêu dời mắt khỏi La Kinh Thiên, nhìn hướng ngọn núi cao nhất La Sơn tông.

Lâm Tiêu nhếch mép:

- Ta muốn nhìn xem La Kinh Thiên ngươi lấp liếm cái gì trong La Sơn tông, có thứ gì khiến mọi người bất ngờ không?

Lâm Tiêu đột nhiên vọt hướng La Sơn tông, Long Văn đao giơ cao chém xuống.

Vù vù vù!

Đao quang sắc bén hóa thành cự long gầm rống chém mạnh vào chủ phong La Sơn tông đằng trước.

Tiểu tử này thật sự muốn phá hủy nguyên La Sơn tông sao?

Mọi người trợn mắt há hốc mồm. Võ Vương Bách Lý Chiến sửng sốt, nhưng gã không ngăn cản Lâm Tiêu. Bách Lý Chiến chỉ cần bảo vệ an toàn mạng sống của La Kinh Thiên là được, ngọn núi cao nhất La Sơn tông bị phá hoại hay thành tro thì không liên quan gì gã, Bách Lý Chiến cũng không muốn lo. Nếu Lâm Tiêu đã chịu dừng tay, cho hắn trút giận vào La Sơn tông cũng không sao.

Khác với mọi người là La Kinh Thiên thấy hành động của Lâm Tiêu thì biểu tình từ đắc ý chuyển sang trắng bệch, xanh mét.

- Dừng tay!

La Kinh Thiên khủng hoảng gầm lên, lao ra khỏi Định Thiên Chung bảo vệ, bất chấp an toàn mạng sống ngăn cản Lâm Tiêu.

Vào phút chỉ mành treo chuông, La Kinh Thiên bùng nổ lực lượng mạnh nhất che trước đao quang Lâm Tiêu chém ra, liều mạng bị thương nặng ngăn hắn tấn công. Lưng La Kinh Thiên ướt mồ hôi lạnh.

Lâm Tiêu lạnh lùng cười:

- Ngươi nghĩ có thể ngăn cản được ta sao?

Một đốm lửa bập bùng bay ra khỏi tay Lâm Tiêu chui vào ngọn núi đằng trước.

La Kinh Thiên xoe tròn mắt hét to:

- Không!!!

Đốm lửa mỏng manh, nhìn như bình thường, nhưng đó là ngọn lửa đáng sợ Lâm Tiêu dung hợp tam muội chân hỏa, tâm hỏa lại. Tiếng nổ vang lên điếc tai, một bụm khói nấm khổng lồ dâng lên từ chủ phong La Sơn tông. Trong phút chốc ngọn núi cao tan vỡ, đá to cỡ căn nhà bay tứ tung. Trên chủ phong La Sơn tông, các tòa cung điện, kiến trúc hùng vĩ bị lực lượng này đánh sập, bụi bay mù mịt.

- Trốn mau!

- Chạy chạy!

Bên dưới chân núi cao nhất, đám người La Lương bay tứ tán. Mấy ngàn đệ tử La Sơn tông còn sống thì được La Đạo Thiên, La Huyền Thiên bảo vệ may mắn thoát nạn.