Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1044: Trở thành trưởng lão

Ông!

Trong hư không, một hắc sắc thủ chưởng khổng lồ hình thành, hướng Lâm Tiêu chộp tới, thần quang tăng vọt, hư không vặn vẹo vang lên tiếng răng rắc, lực lượng không gian cường đại bao phủ Lâm Tiêu, giam cầm toàn thân hắn, cố gắng đánh nát thân thể hắn.

Vặn vẹo hư không, đây chính là chuyện chỉ có Vương giả Sinh tử cảnh mới làm được.

- Trảm!

Nếu ở trước khi đi vào Đảo Mê Thất Lâm Tiêu chưa chắc ngăn cản được cỗ không gian kia trói buộc, nhưng trải qua hành trình không gian loạn lưu, được Thiên Hư Y trợ giúp nên thân thể hắn dần dần thay đổi thành không gian thể, loại trình độ trói buộc này đối với hắn mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới.

Oanh!

Lôi đình đao quang cùng hắc chưởng va chạm vào nhau, uy lực chẳng khác gì hành tinh va chạm, cột trụ trong đại điện hiện lên vô số vết rạn, mặt đất dưới chân Lâm Tiêu vỡ nát thành mạng nhện, hai chân hãm sâu vào lòng đất.

Nhưng hắn vẫn không hề lui ra sau một bước.

- Vô địch Nửa Bước Vương Giả, đích xác cường đại.

Lâm Tiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt lạnh lùng, trong công kích của đối phương ngoại trừ không gian lực cường đại cũng có một cỗ lực lượng hủy diệt, nếu đổi lại là Triệu Vô Cực, một chiêu cũng đã bị trọng thương.

- Tổng đảo chủ, đây là khí độ của ngươi sao? Không gì hơn cái này!

Nắm chặt Lôi Đình đao, ánh mắt Lâm Tiêu vẫn bình thản, đồng thời thúc giục tinh thần chân nguyên, hắn đã chuẩn bị toàn lực đối chiến một trận, tới lúc đó phải thi triển Thiên Mang Khải, như vậy song phương sẽ không còn đường hòa giải, dù sao khải giáp vương phẩm đã đủ làm cho Vương giả Sinh tử cảnh dấy lên tham niệm, càng không cần phải nói tới Nửa Bước Vương Giả.

Ngay lúc Lâm Tiêu chuẩn bị tiếp tục nghênh đón công kích lần nữa…

Đột nhiên…

Khí thế hắc bào võ giả hoàn toàn tiêu tán, chậm rãi ngồi xuống ghế.

- Tốt lắm, có thể ngăn cản một kích ba thành thực lực của ta, khó trách ngươi có thể đánh bị thương Trần Bân, ngươi có tư cách gia nhập chấp pháp điện.

Hắn chậm rãi nói xong, tựa hồ như đối chiến vừa rồi chỉ là ảo giác:

- Nhưng ngươi tạm thời chỉ có thể làm trưởng lão, đây là lệnh bài trưởng lão.

Bá!

Một đạo kim quang bay tới trước mặt Lâm Tiêu, lập tức bị hắn tiếp trong tay.

Đó là một kim sắc lệnh bài, điêu khắc đồ án tinh mỹ cùng số hiệu, bên trong ẩn chứa không gian lực độc đáo, không dễ dàng phục chế.

Lâm Tiêu giật mình, hành động của vị đảo chủ này thật sự ngoài dự đoán mọi người, nhưng một kích vừa rồi chỉ có ba thành thực lực cũng không nằm ngoài dự liệu của Lâm Tiêu, dù sao thân là tổng đảo chủ, được xưng là có thể chống cự Vương giả Sinh tử cảnh, nếu chỉ có chút thực lực như thế thì thật sự quá buồn cười.

- Không biết trưởng lão có chức trách gì?

- Đảo Mê Thất thật rỗi rảnh, không có quy củ gì, thân là trưởng lão ngươi có thể lựa chọn gia nhập chấp pháp điện phân đảo, tham dự quản lý phân đảo, cũng có thể lựa chọn lưu tại đảo trung tâm, hoặc là ở lại bất kỳ phân đảo nào, bình thường không có ước thúc, ngẫu nhiên sẽ có mệnh lệnh làm nhiệm vụ, tới lúc đó sẽ thông báo cho ngươi, mà ngươi sẽ có một phủ đệ bên ngoài tổng điện, ngoài ra ngươi muốn ở lại phân đảo cũng tự mình nghĩ biện pháp.

Hắc bào võ giả chậm rãi nói.

- Cần nhắc nhở ngươi một chuyện, bảy phân đảo chủ đều được tuyển từ trưởng lão, hàng năm sẽ có một lần cơ hội khiêu chiến, cơ hội kế tiếp là ba tháng sau, nếu ngươi cảm giác mình có thực lực tranh đoạt chức phân đảo chủ, hoàn toàn có thể khiêu chiến bất kỳ ai, một khi thắng lợi ngươi chính là phân đảo chủ, mà đối phương xuống làm trưởng lão.

Hắc bào võ giả cười cười nhìn bảy phân đảo chủ đứng bên dưới.

Bảy người vừa nghe, thần sắc đều căng thẳng, chỉ bằng thực lực mà Lâm Tiêu vừa triển lộ đã có được tư cách uy hiếp địa vị của bọn họ, huống chi nghe nói tiểu tử này đã đánh bị thương Trần Bân phân đảo chủ.

Trong lúc nhất thời trong lòng họ đều dâng lên cảm giác gấp gáp.

- Được rồi, những chuyện khác từ từ sẽ có người nói cho ngươi.

Hắc bào võ giả tựa hồ rất ít quản lý công việc, tùy ý nói vài câu liền rời đi.

Mọi người lần lượt rời khỏi.

- Lâm Tiêu, chúc mừng ngươi đã trở thành trưởng lão Đảo Mê Thất.

Đi ra đại điện, vài phân đảo chủ sắc mặt gấp gáp ly khai, chỉ còn lại vài người đi tới chào hỏi, trong đó có cả Trần phân đảo chủ.

- Lâm Tiêu, hay là tạm thời đến ở lại đảo thứ ba đi?

Trần Bân mỉm cười hỏi.

- Ta tạm thời ở lại đảo trung tâm thôi.

Lâm Tiêu lắc đầu, hắn không muốn xen vào quản lý chấp pháp điện, thậm chí cũng không để ý chức vị phân đảo chủ, với hắn mà nói hắn chỉ là một khách qua đường, sớm muộn gì sẽ rời đi nơi này.

- Nếu như vậy ta cũng không miễn cưỡng, hôm nay ngươi gia nhập chấp pháp điện ngày đầu tiên, chúng ta mời ngươi bữa tiệc tẩy trần đi.

Trần Bân lơ đễnh, khuôn mặt mập mạp mang theo dáng tươi cười.

Ấn tượng của Lâm Tiêu đối với Trần Bân cũng không đến nỗi nào, nhưng hắn không am hiểu giao tiếp, vốn định cự tuyệt nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, trong lòng vừa động liền đáp ứng.

- Ha ha, đi, hôm nay ta mời khách.

Kết giao thân thiện với Trần Bân còn có hai người, một là thiếu phụ áo lục, dáng người uyển chuyển, phong tư mị lực, một người hình thể khôi ngô, vô cùng hào sảng, hai người họ là phân đảo chủ đảo thứ hai cùng thứ sáu, một tên Hoàng Tĩnh, một người tên Ngô Đào.

Trên thực tế chỉ là một trưởng lão cũng không đến nỗi bị họ xem trọng như thế, nhưng Lâm Tiêu thì khác, thực lực không kém hơn họ, tự nhiên phải đối đãi với ánh mắt khác.

Bốn người đi tới tửu lâu tốt nhất trong Đảo Mê Thất, nghe nói vài vị phân đảo chủ cùng tới, lão bản tửu lâu vô cùng nhiệt tình mời vào căn phòng xa hoa nhất, thái độ vô cùng khiêm cung cẩn thận.

Không bao lâu, một bàn hải sản mỹ vị đã được bưng lên.

- Lâm trưởng lão, nào, mau nếm thử món này, đây là râu của hải yêu Long Quỳ Ngư cửu tinh đỉnh phong tại biển sâu chế thành, hương vị cực ngon, vào miệng liền tan, ta tin tưởng chỉ cần ngươi nếm qua một lần sẽ yêu thích hương vị của nó.

- Ôi chao, Ngô Đào, gọi Lâm trưởng lão không khỏi có vẻ già nua, theo ta thấy, nên gọi Lâm huynh đệ tốt hơn, ngươi cảm thấy thế nào?

Thiếu phụ áo lục mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển.

- Ha ha, là lỗi của ta, là lỗi của ta, ta tự phạt ba chén.

Không khí giữa đôi bên thật nhiệt liệt vui vẻ.

Có thể nhìn ra được, Trần Bân cực kỳ hiếu khách, vô cùng nhiệt tình, còn biết nói chuyện, mà Ngô Đào lại vô cùng hào sảng, ăn cơm uống rượu chén lớn, mà Hoàng Tĩnh là nữ tính duy nhất trong bảy phân đảo chủ, rất biết điều giải không khí.

Nghe ba người tiến cử, Lâm Tiêu nếm thử vài món thức ăn đặc thù của Đảo Mê Thất, không thể không nói hương vị thật ngon, rất khó nhìn thấy trên Đại lục Thương Khung, đương nhiên giá cả kinh người, mỗi món đều lên tới mấy trăm thượng phẩm nguyên thạch, một bàn mỹ vị này giá trị ít nhất vài ngàn thượng phẩm nguyên thạch, người thường không bao giờ nghĩ tới.