Phòng khách sang trọng, nơi có một ông cụ đang lắp bắp kinh hãi, kích động không nói nên lời, nhìn trân trân vào cô gái trước mắt. Ông nhào tới như một đứa trẻ, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua.
“Cháu nói, cháu là con gái của Như Ngọc?” – Ông run run hỏi, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.
“Vâng, cháu là An Hạ, mẹ cháu là Bùi Như Ngọc.”
“Hạ Hạ, cháu quả thật là giống nó như đúc…Mau, mau tới đây, ta là ông ngoại của cháu…”
An Hạ chấn động, cô khó xử quay sang nhìn Hà Cẩm Dương vẫn im lặng đứng một bên từ nãy đến giờ.
Anh mỉm cười ấm áp: “Còn không mau gọi ông ngoại, em xem, ông mừng phát khóc rồi kìa!”
Bao kí ức tuổi thơ ùa về, tuổi thơ cùng mẹ gian khổ ăn đói mặc rách, chật vật qua ngày, nay bỗng nhiên biết mình còn có một người ông ngoại, cô lập tức lệ rơi đầy mặt, giọng nói run rẩy vỡ òa trong hạnh phúc: “Ông ngoại…”
“Ngoan, cháu gái của ông…”
Hà Cẩm Dương lặng lẽ bước ra ngoài, để cho hai ông cháu họ hàn huyên.
Tin tức này đối với anh cũng hết sức bất ngờ, Hạ Hạ của anh vậy mà lại là cháu gái của ông cụ Bùi, thiên kim tập đoàn Bùi thị. Anh tin chắc rằng, ông sẽ bù đắp cho cô mọi thứ có thể, cho cô một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng, có một người bác tàn nhẫn và một người chị ích kỉ như cha con Bùi Thủy Lan, không biết cô sẽ đối mặt như thế nào đây…
Cho dù cô quyết định thế nào, anh cũng sẽ luôn ủng hộ cô.
***
Lúc này, ông cụ Bùi đang cất giọng sang sảng phân phó đám người giúp việc: “Mau đi chuẩn bị, ta muốn tổ chức lễ ra mắt cháu gái, ngay tối nay!”
Người giúp việc sợ run, vội vã đi chuẩn bị.
Ông cụ Bùi lại quay sang nhìn cô, cười rất mờ ám: “Có thể là sẽ ra mắt cả cháu rể nữa!”
“Ông ngoại, ông nói cái gì vậy chứ?” – Cô đen mặt.
“Còn dám chối? Hồi nãy thằng nhóc đó vừa mới nói, cháu là bạn gái nó…”
A ha, được lắm, tên mặt dày vô sỉ này!
Cô tức giận chửi thầm một câu, nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy vô cùng ngọt ngào.