"Về nhà đi, lái xe cẩn thận đấy!" Trì Cảnh Dật vỗ vai Lâm Kính Trạch, đổi chủ đề: Ban đầu anh nói bản thân thích An Điềm, là vì không muốn Thiên Tuấn khó xử.
Nhưng chuyện ở trong phòng vừa nãy, mỗi quan hệ của Thiên Tuấn và An Điềm đã xảy ra sự ngoài ý muốn, nên anh vẫn là không nên dính dáng vào.
"Không phải chứ, anh hai, anh vẫn chưa theo đuổi An Điềm mà, bây giờ lại bỏ cuộc rồi sao?" Lâm Kính Trạch nhìn Trì Cảnh Dật, "Anh có thực lực mà, nếu anh theo đuổi An Điềm, em gái em sẽ bớt đi một tình địch!"
"Chớ phí lời nữa, tôi cùng anh cả về nha đây, cậu mau đưa Hiểu Hiểu về nhà đi!" Trì Cảnh Dật nói với Lâm Kính Trạch, quay sang Lệ Tắc Thiên.
Xong rồi, lần này Tô Thanh Dương đã bớt đi một tình địch to lớn anh hai đây, em gái Hiểu Hiểu của mình nếu muốn theo đuổi Tô Thanh Dương cũng hơi khó đấy! Lâm Kính Trạch nhún vai: Nhìn bộ dạng của những người này thật cạn lời, cũng là bản thân mình nghĩ thoáng, có 8 bạn gái, muốn yêu ai thì yêu!
Lâm Kính Trạch thở dài xong thì cùng Lâm Hiểu Hiểu đi xe về nhà.
Lệ Tắc Thiên và Trì Cảnh Dật tạm thời không rõ ý của Cố Thiên Tuấn, cuối cùng chỉ nhìn Cố Thiên Tuấn đầy ẩn ý rồi cùng về.
Bây giờ chỉ còn Tô Thanh Dương, An Điềm, còn có Cố Thiên Tuấn.
"Tô tổng hôm nay đã uống chút rượu rồi, để trợ lý tôi đưa anh về." Cố Thiên Tuấn đến trước mặt Tô Thanh Dương và An Điềm, không nhìn vào An Điềm, ngược lại tỏ vẻ quan tâm Tô Thanh Dương.
"Không cần đâu Cố tổng, một chút nữa trợ lý của tôi sẽ đến đón tôi." Tô Thanh Dương lắc đầu nói với Cố Thiên Tuấn, đồng thời chú ý An Điềm đang đầu óc choáng váng ở kế bên.
"Tô tổng muốn đưa cô gái này về sao?" Cố Thiên Tuấn vẫn là không kiềm được nên hỏi, anh chỉ vào An Điềm đang say hơi men.
"Phải, An Điềm say rồi, tự về e là hơi nguy hiểm." Tô Thanh Dương gật đầu nhẹ, anh cũng nhận ra điều gì đó, tuy Cố Tổng không hề nói câu nào với An Điềm, không nhìn An Điềm, nhưng hình như An Điềm đang cố tình né tránh anh ta.
Ngoài Lâm Kính Trạch, Lệ Tắc Thiên và Trì Cảnh Dật lúc đó cũng có chút kỳ lạ.
Cố Thiên Tuấn nghe Tô Thanh Dương nói như vậy, bỗng thấy mình đã hỏi quá nhiều, chết tiệt, anh cứ không thể tiết chế!
Tô Thanh Dương này rõ ràng đang quan tâm An Điềm. Nhưng anh ta có biết An Điềm đã kết hôn với anh, còn sinh con nữa không chứ?
"Cố tổng, anh quen An Điềm sao?" Tô Thanh Dương hỏi theo suy đoán của anh. Anh biết có thể An Điềm có mối quan hệ gì đó với Cố Thiên Tuấn, nhưng có thế nào cũng không ngờ giữa Cố Thiên Tuấn và An Điềm là quan hệ vợ chồng cũ.
Cố Thiên Tuấn nghe Tô Thanh Dương hỏi thế thì cười nhẹ, khả năng quan sát của Tô Thanh Dương này cũng khá đấy chứ!
Nhưng Tô Thanh Dương hỏi như thế hình như vẫn chưa biết mối quan hệ của mình và An Điềm, vậy thì mối quan hệ của hai người họ không thân thiết như mình tưởng.
"Vậy thì để An Điềm tự nói với anh." Cố Thiên Tuấn bỏ lại câu nói này thì leo lên xe Chu Hán Khanh vừa chạy đến.
Thật ra thì để Tô Thanh Dương biết mối quan hệ của mình và An Điềm thì không có một chút lợi ích gì đối với Cố Thiên Tuấn cả.
Nhưng anh ý thức để lại một câu nói cho Tô Thanh Dương, anh cũng không biết mục đích của bản thân là gì, hoặc là anh không muốn giữa Tô Thanh Dương và An Điềm phát triển quá nhanh, dù rằng anh đã có Chu Mộng Chỉ.
Cố Thiên Tuấn đi đến trước xe Maybach của mình, Chu Hán Khanh đã xuống xe và lập tức mở cửa cho Cố Thiên Tuấn.
"Khuya thế này rồi, sau này không cần đích thân đến đón tôi, để Cao Lỗi đón tôi là được rồi." Sau khi Cố Thiên Tuấn lên xe thì nói với Chu Hán Khanh.
Anh đối với người anh họ của vợ mình rất lịch sự.
"Không sao, khuya rồi, Mộng Chỉ không an tâm, nhất định phải để tôi đến đón cậu." Chu Hán Khanh khởi động xe cười với Cố Thiên Tuấn.
"Anh họ à, sau này anh phải khuyên Mộng Chỉ, không cần đợi tôi, để cô ấy nghỉ ngơi sớm." Cố Thiên Tuấn nhớ đến Chu Mộng Chỉ, cười nhẹ một cái, Mộng Chỉ từ khi bắt đầu học đại học thì đã quen anh rồi, chính là lúc mẹ kế chỉnh đốn cuộc sống ở Cố Gia, chính cô là người cổ vũ mình.
Đợi sau khi tốt nghiệp đại học, Cố Thiên Tuấn với biểu hiện xuất sắc, có địa vị nhất định ở Cố Thị, nhưng Cố Thị lúc đó vì mẹ kế và bố kinh doanh không tốt nên rơi vào khủng hoảng kinh tế. Cố Thiên Tuấn không có chút địa vị nào ở Cố Thị, cuộc sống càng khó khăn hơn, dù như vậy, Chu Mộng Chỉ cũng không rời bỏ anh.
Tuy nhiên thì trong khủng hoảng cũng ẩn chứa cơ hội. Lúc đó, Cố Thiên Tuấn lật đổ mẹ kế, giành lại thời cơ tốt nhất của Cố Thị, và lúc đó người có thể giúp anh chính là bố của An Điềm, Cố Thiên Tuấn phải lấy An Điềm thì Cố Thị mới có thể bình an và đạp đổ mẹ kế.
Cố Thiên Tuấn lấy An Điềm, chính là do Chu Mộng Chỉ đã thuyết phục anh, cô từng nói, vì Cố Thiên Tuấn, thì cô có thể chịu được mọi uất ức. Lúc đó khiến cho Cố Thiên Tuấn chỉ yêu Chu Mộng Chỉ càng thêm hổ thẹn.
Sau đó, Cố Thiên Tuấn buộc phải lấy An Điềm, với sự giúp đỡ của công ty của bố An Điềm, Cố Thiên Tuấn nhanh chóng nắm giữ đa số cổ phần trong Cố Thị, cũng đoạt hơn một nửa quyền lợi từ tay mẹ kế.
Tuy nhiên bố của Cố Thiên Tuấn lại rất hao tâm tổn trí vì sự đấu đá giữa vợ và con trai, lúc đó sức khỏe đã không được tốt lại còn thêm bệnh nặng.
Lúc đó Chu Mộng Chỉ thuyết phục Cố Thiên Tuấn, mượn chuyện sức khỏe của bố anh không tốt thì đưa bà mẹ kế không còn quyền hành gì, còn có bố và đứa con của mẹ kế, cũng chính là đứa em trai cùng cha khác mẹ Cố Thiên Kỳ qua Mỹ.
Lúc đó Cố Thiên Tuấn có hơi do dự, vì dù sao thì đó cũng là bố anh. Hơn nữa, đứa em trai Cố Thiên Kỳ cùng cha khác mẹ đó cũng mới tốt nghiệp cấp 3, và không tham gia gì vào cuộc tranh giành ở công ty.
Nhưng Chu Mộng Chỉ không ngừng thuyết phục, nên anh đã làm theo, đương nhiên, cách làm này có chút tuyệt tình, nhưng đây là cách tốt nhất diệt trừ hậu họa sau này!
Cho đến tận bây giờ, tuy mỗi năm Cố Thiên Tuấn đều chu cấp đều đặn cho bố, mẹ kế còn cả đứa em cùng cha khác mẹ nhưng anh ta chưa bao giờ đi thăm họ. Dù có đi công tác qua Mỹ, Cố Thiên Tuấn cũng chưa từng đi thăm họ.
Tuy không có người thân bên cạnh, nhưng Cố Thiên Tuấn không hề cảm thấy tiếc nuối gì, vì giờ đây anh đã có một người vợ yêu thương mình hết mực, nghĩ đến đây, tâm trạng Cố Thiên Tuấn nhẹ nhõm được một chút: Anh không ngừng nói với bản thân, đừng để tâm đến An Điềm nữa, yêu thương Chu Mộng Chỉ là được rồi!
Lúc này, Chu Hán Khanh đang lái xe bắt đầu nói chuyện phiếm với Cố Thiên Tuấn: "Thiên Tuấn, cậu cũng không phải là không biết Mộng Chỉ rất yêu cậu, chỉ tôi đến đón cậu thì em ấy mới yên tâm phần nào thôi."
Chu Hán Khanh dùng nụ cười để che giấu sự đố kỵ và chua xót trong lòng, "Cho nên, Thiên Tuấn cậu nên dành nhiều thời gian yêu thương Mộng Chỉ hơn."