60524.Giọng nói của Thẩm Sở Hà cứ liên tục rơi vào tai Cố Thiên Kỳ, nhưng Cố Thiên Kỳ chỉ cười khẩy, và từ từ ngước đôi mắt đỏ ngầu lên.
Trước đây, không phải Cố Thiên Kỳ chưa từng gặp trở ngại, nhưng sau mỗi lần, anh đều sẽ dũng cảm hơn.
Song, kể từ lúc ở trong phòng họp, nhìn thấy Nhiên Nhiên xông vào, ôm lấy Cố Thiên Tuấn và nói ra những lời đó, sợi dây trong tim Cố Thiên Kỳ đột nhiên đứt đoạn!
Trong tình huống đó, Nhiên Nhiên tưởng Cố Thiên Tuấn đang là một người trắng tay!
Nhưng cô vẫn chọn Cố Thiên Tuấn.
Điều đó có nghĩa là, ngay cả khi giành lại được tập đoàn Cố Thị, anh cũng sẽ không giành được trái tim của Nhiên Nhiên!
Đã vậy, nỗ lực của mình còn có ích gì?
Cố Thiên Kỳ mỉm cười khổ sở, rồi một lần nữa cúi gằm mặt xuống.
“Cố Thiên Kỳ, cậu có nghe thấy mình đang nói chuyện với cậu không?” Thẩm Sở Hà nhìn vào Cố Thiên Kỳ đang cúi mặt xuống, cả người bỗng bùng cháy ngọn lửa giận dữ không tên. Cô chưa từng nhìn thấy Cố Thiên Kỳ vì bất kỳ người phụ nữ nào mà trở nên như vậy!
Quá nhiều lần đầu tiên của Cố Thiên Kỳ, đều là vì An Điềm nên mới có!
An Điềm dựa vào đâu? Rốt cuộc cô ta dựa vào đâu?
“Cố Thiên Kỳ, cậu không thể vì người phụ nữ của một người khác mà trở nên như thế này. Cậu không thể!” Thẩm Sở Hà rung lắc người của Cố Thiên Kỳ như điên dại. Cô vô cùng kích động, không phải đau lòng vì thất bại của Cố Thiên Kỳ, chỉ là không cam tâm vì sự suy sụp này của Cố Thiên Kỳ là vì An Điềm mà thôi!
“Cút đi!” Cố Thiên Kỳ rất chán ghét sự ồn ào của Thẩm Sở Hà, nên hất mạnh tay cô ra. Anh ta loạng choạng đứng dậy, đi về phía trước mà không hề có mục đích. “Rượu đâu? Rượu của tôi đâu rồi?”
“Cậu chủ!” Susan nhanh chóng bước tới đỡ lấy Cố Thiên Kỳ, lo lắng nhìn anh nói. “Cậu chủ, cậu đã uống nhiều rượu lắm rồi, không thể uống tiếp được đâu!”
“Đưa rượu cho tôi!” Cố Thiên Kỳ chụp lấy cánh tay của Susan, khuôn mặt đẹp trai nhìn vào cô, nhưng ánh mắt không biết đang tập trung ở nơi nào.
“Cậu chủ…” Giọng của Susan có thêm chút nghẹn ngào. Cô không biết phải làm gì, chỉ nhìn sang Thẩm Sở Hà bằng ánh mắt van xin: Bình thường mỗi khi Thẩm Sở Hà lên tiếng, cậu chủ đều sẽ nghe theo!
“Cô cho cậu ấy uống đi, để cậu ấy uống cho đủ!” Thẩm Sở Hà nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Kỳ với vẻ ganh tỵ và không cam tâm, rồi hét lớn lên.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên gấp rút, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa ba người.
Cố Thiên Kỳ rút tay mình về, ra hiệu cho Susan đi nghe điện thoại. Còn anh ta, vẫn loạng choạng đi về phía trước.
Susan dừng lại rồi vội vàng chạy qua cầm điện thoại của Cố Thiên Kỳ lên, nhưng nhìn thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện hai chữ “Nhiên Nhiên”.
Susan cầm điện thoại và đứng yên tại chỗ, do dự liếc nhìn Cố Thiên Kỳ: Bây giờ cậu chủ đang suy sụp như thế, An Điền lại gọi đến vào lúc này là có mục đích gì? Mình, rốt cuộc phải nên nói sao với cậu chủ đây?
“Ai gọi đến thế?”
Thẩm Sở Hà đang đứng cạnh vội vã chạy tới giật lấy cái điện thoại trên tay Susan.
Khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Thẩm Sở Hà liền cười khẩy một tiếng: “Ha ha, vào lúc này mà An Điềm gọi đến làm gì? Diễu võ dương oai hả? Định cho chúng ta biết Cố Thiên Tuấn tài giỏi đến mức nào à?”
“Tôi sẽ không cho cô ta cơ hội đó đâu!” Thẩm Sở Hà nói rồi ngay lập tức đưa ngón tay ra, định cúp máy.
“Đưa cho tôi!” Người vẫn luôn say rượu, Cố Thiên Kỳ, đột nhiên quay người lại và nhìn vào Thẩm Sở Hà.
“Cố Thiên Kỳ!” Thẩm Sở Hà giấu cái điện thoại ra sau lưng, và nói với vẻ thất vọng: “Tuy mình không có mặt trong cuộc họp ngày hôm đó, nhưng lúc đó đã xảy ra chuyện gì, mình đều biết rất rõ! Vì vậy, cậu còn mong chờ gì với An Điềm nữa? Cô ta gọi cuộc điện thoại này, chỉ rắc thêm muối lên vết thương của cậu mà thôi!”
“Đưa cho tôi!” Cố Thiên Kỳ nhấn mạnh giọng hơn. Anh ta lắc lắc đầu, bước cao bước thấp đi về phía Thẩm Sở Hà.
“Mình…”
“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!” Cố Thiên Kỳ đi tới trước mặt Thẩm Sở Hà, nhìn vào cô với khuôn mặt vô cảm.
Thẩm Sở Hà bị khí thế của Cố Thiên Kỳ làm cho sợ hãi. Cô ta cắn chặt môi, và cuối cùng cũng ngoan ngoãn đưa tay ra, đưa điện thoại đến trước mặt Cố Thiên Kỳ.
Cố Thiên Kỳ không thèm nhìn vào Thẩm Sở Hà, chỉ cầm lấy điện thoại và nhấn nút trả lời: “A lô!”
Giọng của Cố Thiên Kỳ vừa khàn vừa ngượng, khiến An Điềm ở đầu bên kia nghe thấy mà nhói lòng. Cô cắn môi chặt môi nhẹ nhàng nói: “Thiên Kỳ…”
“Em nói đi.” Cố Thiên Kỳ cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh. Dù đã thất bại, dù không biết phải nên đối mặt với An Điềm như thế nào, nhưng Cố Thiên Kỳ vẫn không thể không nghe cuộc gọi của An Điềm. Chỉ cần cô vẫn muốn gọi, anh đều sẽ nghe máy.
“Chị…” An Điềm cắn môi và khẽ nói: “Chị sắp kết hôn với Thiên Tuấn rồi.”
An Điềm nói xong liền cúi mặt xuống đầy áy náy, cô biết rằng mình làm điều này là rất tàn nhẫn. Nhưng, chỉ có cách từ chối Cố Thiên Kỳ một cách triệt để, anh ta mới nhanh chóng buông tay, sau đó đi tìm hạnh phúc của riêng mình.
Nếu mình cứ không lên tiếng để từ chối Thiên Kỳ, vậy tức là vẫn cho cậu ấy hy vọng, vậy chẳng phải sẽ làm cậu ấy mất nhiều thời gian hơn hay sao?
Tuy nhiên, Cố Thiên Kỳ hoàn toàn không hiểu được ý tốt của An Điềm. Và trái tim vốn dĩ vẫn còn lại một chút ấm áp kia của cậu ta, vào thời khắc này, đã hoàn toàn lạnh giá.
“Nhiên Nhiên, sao em lại nhẫn tâm đến thế?” Cố Thiên Kỳ nhắm mắt lại, cảm thấy có một dòng nước ấm sắp chảy ra từ hai mắt mình.
“Thiên Kỳ, chị không có ý đó đâu.” An Điềm hơi sốt ruột. “Chị chỉ muốn em…”
“Đủ rồi!” Cố Thiên Kỳ ngắt lời An Điềm. “Anh sẽ không chúc phúc cho em và anh ta đâu. Vả lại anh cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu!”
“Thiên Kỳ à, em đừng như vậy nữa được không?” Giọng của An Điềm có một chút nài nỉ. “Chị không xứng đáng để em phải làm vậy đâu! Chị hy vọng em sẽ sống tốt, mong em sẽ được hạnh phúc.”
“Việc của anh, anh tự biết phải làm gì.” Ánh mắt của Cố Thiên Kỳ dần trở nên bình tĩnh hơn từng chút một. “Anh vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội. Anh đã chờ bốn năm rồi, cùng lắm là chờ thêm bốn năm nữa!”
“Nhưng…”
“Em đã muốn kết hôn với Cố Thiên Tuấn thì cứ kết hôn đi. Nhưng, An Điềm à, em phải nhớ kỹ.” Giọng nói khàn khàn của Cố Thiên Kỳ đã bình tĩnh lại, gằn từng chữ một. “Một ngày nào đó, em sẽ thuộc về anh!”
“Thiên Kỳ à, em có thể nào đừng mê muội nữa được không? Chị…”
“Được rồi.” Cố Thiên Kỳ hít một hơi thật sâu. “Vài ngày nữa, anh sẽ rời khỏi thành phố H. Chu Hán Khanh cũng bị anh giải quyết rồi. Vì vậy, trong một khoảng thời gian dài sau này, công ty của Cố Thiên Tuấn sẽ không xảy ra vấn đề gì cả, sự an toàn của em cũng được đảm bảo. Đây là việc cuối cùng mà anh làm được cho em trước khi rời đi.”
“Thiên Kỳ…” Khóe mũi của An Điềm hơi cay cay.
Tuy nhiên, Cố Thiên Kỳ không đợi An Điềm nói xong thì đã cúp máy. Anh ta mỉm cười chua chát, cơn đau trước ngực giống như thủy triều dâng lên, hết lớp này đến lớp khác.
Loạng choạng nhấc chân lên, Cố Thiên Kỳ ném điện thoại xuống đất và tiếp tục tiến về phía trước: Đã say rồi thì say cho triệt để luôn! Như vậy, ít nhất anh ta có thể tạm quên đi thất bại và nỗi đau của mình!
Susan nhìn thấy bộ dạng này của Cố Thiên Kỳ thì càng lo lắng hơn. Cô vội nắm lấy tay Thẩm Sở Hà và hỏi: “Cô Thẩm à, cô thấy cậu chủ bây giờ như vậy đấy, chúng ta nên làm gì đây?”