Ngày hôm sau…
Tại văn phòng tổng tài công ty Lâm Thị, Lâm Kính Trạch đặt tách trà mà trong vòng mười phút đã cầm lên tám lần xuống, bàn tay cứ lóng ngóng gõ liên tục lên bàn.
Hôm nay Lâm Kính Trạch không mặc phong cách nổi bật như mọi ngày nữa mà đổi sang mặc một bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng, phá lệ thắt một chiếc cà vạt mà bình thường anh chỉ thắt khi bàn chuyện làm ăn lớn.
Không những thế, Lâm Kính Trạch còn sửa cả kiểu tóc, mái tóc hơi dài của anh nay đã được cắt ngắn đi một chút, còn dùng keo vuốt lên cho thẳng thớm, một công tử ăn chơi bây giờ đã trở thành một doanh nhân đứng đắn, thậm chí nét mặt cũng không còn vẻ ngông nghênh nữa, nhìn kĩ còn có thể thấy một sự trông đợi và sốt ruột, tất cả những điều ấy khiến Lâm Kính Trạch trông còn quyến rũ hơn bình thường gấp bội.
Đưa tay nhìn đồng hồ, thấy mới chỉ có hai phút trôi qua, Lâm Kính Trạch lại cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Bất giác, Lâm Kính Trạch lại cầm tờ lí lịch lên xem, ánh mắt cứ lưu luyến nhìn vào tấm ảnh thẻ trên đó: Có lẽ đã bốn năm rồi, mình đã bốn năm không gặp cô ấy rồi, không biết cô ấy bây giờ có thay đổi không.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại tâm trạng bình tĩnh, Lâm Kính Trạch đặt tờ lí lịch xuống rồi nhấc điện thoại lên gọi: “Anh mau vào văn phòng tổng tài ngay cho tôi!”
Nói xong, Lâm Kính Trạch liền cúp máy, chưa đầy một phút sau, trợ lí của Lâm Kính Trạch đã thở phì phò chạy đến: “Lâm tổng, anh… anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Không phải đã nói giờ phỏng vấn là tám giờ rưỡi sao? Tại sao bây giờ tám rưỡi rồi mà cô ấy còn chưa đến?” Lâm Kính Trạch khó chịu nhìn trợ lí.
Trợ lí của Lâm Kính Trạch chỉ nghe anh nói đến “cô ấy”, nhất thời không hiểu, nghĩ ngợi một lúc mới hiểu ra, thì ra người mà Lâm tổng đang hỏi là người sẽ đến phỏng vấn hôm nay!
Anh ta liền uất ức nói: “Lâm tổng, anh quên rồi sao? Hôm qua tôi có bàn với anh về thời gian phỏng vấn, tôi định sắp xếp là tám giờ rưỡi, nhưng anh lại bảo tám rưỡi là giờ cao điểm, không muốn cô ấy bị tắc đường dẫn đến tâm trạng không vui, thế nên đã đổi giờ phỏng vấn lại thành chín giờ rồi.”
“Thế à?” Lâm Kính Trạch hỏi lại.
“Lẽ nào không phải?” Trợ lí trợn tròn mắt, anh ta hoàn toàn không ngờ, một người có trí nhớ tốt gấp vạn lần anh ta như Lâm tổng mà bây giờ lại quên mất chuyện đã bàn suốt hai tiếng đồng hồ hôm qua!
“Ừ…” Lâm Kính Trạch trầm ngâm một lát, sau đó mới nhớ lại, hình như đúng là như vậy.
Rồi anh lại nhìn đồng hồ, thấy còn phải đợi thêm nửa tiếng nữa.
“Thôi được rồi!” Lâm Kính Trạch khó chịu phẩy tay, bước đến ngồi xuống cái ghế da của mình rồi quay lưng lại với trợ lí nói: “Vậy anh ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Trợ lí gật đầu, lén nhìn sắc mặt Lâm Kính Trạch rồi hơi ngơ ngác bước về phía cửa văn phòng.
Nhưng đúng lúc này thì ngoài cửa văn phòng lại chợt vang lên tiếng gõ.
Trợ lí đến ngay trước cửa lập tức mở cửa ra, trông thấy một nhân viên của phòng hành chính chuyên phụ trách việc đón khách đang đứng ở cửa, mỉm cười nói: “Lâm tổng có ở đây không? Người hôm qua sắp xếp đến phỏng vấn hiện giờ đã đến rồi.”
“À, chuyện này…”
Trợ lí còn chưa nói xong thì chợt nghe “xoạt” một tiếng, Lâm Kính Trạch đang ngồi quay lưng trên ghế bỗng đứng phắt dậy rồi bước nhanh ra cửa.
Anh đưa mắt nhìn, trông thấy bên cạnh nhân viên hành chính kia có một cô gái đang đứng, cô mặc bộ đồ công sở màu trắng, phía trên là áo khoác tay dài lịch sự, phía dưới là chiếc váy dài tinh tế, phối thêm đôi giày cao gót màu đen cùng với hoa tai và vòng cổ trân châu trắng, toát ra một cảm giác thanh tao.
“Sở Hà…” Lâm Kính Trạch mấp máy môi, đã bao nhiêu năm rồi, nhưng khi gặp lại Thẩm Sở Hà thì anh vẫn cứ ngẩn ngơ như vậy.
Thẩm Sở Hà trông thấy Lâm Kính Trạch, đôi mắt to tròn lập tức tràn ngập niềm vui: “Anh Lâm!”
Ba phút sau…
Trong văn phòng lúc này chỉ còn lại Lâm Kính Trạch và Thẩm Sở Hà.
Thẩm Sở Hà cầm cốc cà phê mà trợ lí vừa bưng vào, nhấp một ngụm, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Kính Trạch đang rất không tự nhiên rồi hỏi: “Sao vậy, anh Lâm, anh vẫn chưa tha thứ cho em sao?”
“Sao có thể chứ?” Lâm Kính Trạch trả lời rất lớn tiếng, rồi sau đó nhận ra mình có hơi kích động bèn hạ giọng xuống, “Sao có thể chứ? Sở Hà, anh trước nay chưa bao giờ trách em cả.”
“Vậy tốt quá.” Thẩm Sở Hà thở phào nhẹ nhõm, gương mặt ánh lên nụ cười dịu dàng, “Lúc ấy em còn bé, làm việc mà không nghĩ đến hậu quả, cũng may anh Lâm không so đo với em.”
Lâm Kính Trạch cũng cười đầy cảm khái với Thẩm Sở Hà, chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu này.
Lúc ấy, Lâm Kính Trạch còn chưa đến làm ăn ở thành phố H, anh vẫn đang học thạc sĩ, chuyên ngành quản lí nghiệp vụ và thiết kế trang sức.
Người hướng dẫn cho Lâm Kính Trạch khi ấy chính là bố của Thẩm Sở Hà: Giáo sư Thẩm.
Giáo sư Thẩm này là một nhà nghệ thuật, khi Thẩm Sở Hà vào cấp hai thì ông li hôn với mẹ của cô, sau đó lại kết hôn với một học trò của mình, nói cô học trò đó mới là tình yêu đích thực của ông.
Mẹ của Thẩm Sở Hà rất đau lòng, sau khi li hôn đã giao Thẩm Sở Hà lại cho bố cô rồi một mình bỏ ra nước ngoài.
Từ đó về sau, Thẩm Sở Hà sống chung với giáo sư Thẩm và mẹ kế.
Khi Thẩm Sở Hà vào cấp ba đã không học tại trường trung học ở thành phố của họ mà thi vào một trường trung học ở thành phố H, Lâm Kính Trạch thời gian này trong lúc nghỉ hè đã quen Thẩm Sở Hà.
Hôm ấy, Lâm Kính Trạch lái chiếc xe sang của mình, xách theo một đống quà cáp đến nhà của giáo sư Thẩm.
Nhưng điều khác biệt là, hôm nay người ra mở cửa cho anh không phải là vợ của thầy mà lại là một cô gái trẻ có mái tóc đen dài, mặc bộ váy trắng tinh, cô có đôi mắt to tròn và bờ mi quyến rũ, hai má ửng hồng theo kiểu chỉ có thiếu nữ mới có.
Tuy Lâm Kính Trạch đã từng gặp rất nhiều người đẹp, nhưng cô bé Thẩm Sở Hà khi ấy lại toát ra một khí chất thiếu nữ dịu dàng, độc nhất vô nhị.
Trong lúc Lâm Kính Trạch đang ngẩn người thì bỗng có một giọng cười yêu kiều vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, anh quay sang thì trông thấy mẹ kế của Thẩm Sở Hà đang mặc một bộ váy ngủ màu đỏ rượu, đung đưa người đi đến trước mặt hai người họ.
Thẩm Sở Hà vừa nãy còn tươi cười, lúc này đây lập tức trở nên sợ sệt, cô vội vàng lùi lại một bước, tự giác nhường đường cho mẹ kế.
Mẹ kế của Thẩm Sở Hà giống như không hề trông thấy cô, cứ đi thẳng đến trước mặt Lâm Kính Trạch rồi đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm quà của anh, sau đó cười nói: “Trời ơi, Kính Trạch, đến thôi là được rồi, sao còn mang quà cáp theo làm gì?”
Lâm Kính Trạch hơi ngượng ngùng rụt tay lại, sau đó lại quay sang nhìn Thẩm Sở Hà.
Thẩm Sở Hà lại như không nhìn thấy gì cả, vẫn cứ cúi đầu, không dám nhìn hai người họ.
“Ha ha, em nghe nói giáo sư dạo này không khỏe, thế nên đã mua một ít đồ bổ đến tặng cho thầy.” Lâm Kính Trạch giải thích.
“Kính Trạch đúng là có lòng!” Mẹ kế của Thẩm Sở Hà đưa bàn tay thon thả lên vén tóc mai, cứ cười tít mắt mà nhìn Lâm Kính Trạch, “Ông Thẩm nhà cô có một học trò hiểu chuyện như em, đúng là có phúc mà.”
“Chậc…” Lâm Kính Trạch gượng cười, anh cảm thấy không biết từ lúc nào, người vợ của thầy trước mặt hình như càng lúc càng nhiệt tình với anh, thậm chí nhiệt tình đến mức có hơi lố.