“Vừa mới nộp cho cô rồi còn gì!” Đồng nghiệp kia thắc mắc nhìn vẻ mặt lơ đãng của An Điềm.
“Nộp cho tôi rồi à?” An Điềm tỏ vẻ không biết, sau đó vội vàng lật tìm trong mớ bản thảo trên tay rồi ngượng ngùng cười với đồng nghiệp kia, “A, thì ra đúng là đã nộp cho tôi rồi, cô xem đầu óc của tôi đấy, xin lỗi cô nhiều nhé!”
“Trời ơi, có gì đâu mà!” Đồng nghiệp kia rộng lượng cười với An Điềm.
An Điềm gật đầu, quay người bước đi, sau đó rất tự nhiên đi đến trước chỗ ngồi của Dương Thanh Lộ, rồi đúng lúc đó, mấy bản vẽ trong tay An Điềm đột nhiên “xoạt” một tiếng rồi rơi hết xuống đất.
“Sao lại làm rơi hết bản thảo thế này? Mình ngốc quá!” An Điềm tự lẩm bẩm rồi ngồi xổm xuống vội vàng nhặt các bản thảo.
Khi An Điềm đứng dậy thì cây bút màu vàng bên dưới ghế lúc này đã không còn thấy đâu nữa.
An Điềm cảnh giác nhìn ngó xung quanh, sau đó nhẹ nhàng kẹp cây bút của Dương Thanh Lộ vào xấp bản thảo rồi quay về chỗ của mình.
Tim đập thình thịch dữ dội, An Điềm phải liên tục hít thở thật sâu để giữ cho bản thân bình tĩnh, tuy có hơi căng thẳng, nhưng cô vẫn cầm rất chắc cây bút màu vàng ấy bên dưới xấp bản thảo của mình.
Nhờ màn hình máy tính che chắn, An Điềm âm thầm nhìn về phía Chu Mộng Chỉ, thấy Chu Mộng Chỉ đang thích thú xem clip trên màn hình. Một lát sau, Chu Mộng Chỉ sau khi xem clip chán chê rồi liền đứng dậy bước ra ngoài văn phòng, có vẻ là đi vệ sinh.
Chính là lúc này!
An Điềm luôn quan sát Chu Mộng Chỉ lúc này nhoẻn miệng cười, lấy bản thảo làm vật chắn rồi mau chóng cầm cây bút ấy đi đến bàn của Chu Mộng Chỉ.
Ngay sau đó, An Điềm mau chóng đặt cây bút ấy lên bàn của Chu Mộng Chỉ.
Ha ha, không phải cô là kẻ đạo đức giả sao? Không phải cô là kẻ sau khi người ta chết rồi còn buông lời cay nghiệt sao?
Vậy thì di vật của người chết này khi không xuất hiện trên bàn của cô, để xem cô còn đắc ý được hay không! An Điềm nghĩ đến đó, bất giác cười lạnh lùng, Chu Mộng Chỉ, con người ta không phải có quyền thế thì được phép làm xằng bậy đâu, bởi vì trên thế gian này vẫn còn một đạo lí, chính là nhân quả báo ứng!
Trong lúc An Điềm đang tưởng tượng ra dáng vẻ giật mình kinh hãi của Chu Mộng Chỉ, cảm thấy trong lòng phấn khích thì đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình.
An Điềm giật mình quay đầu lại, liền trông thấy ngay gương mặt băng giá ngàn năm và ánh mắt không chút gợn sóng của Trương Hiển Hy.
An Điềm há hốc mồm, muốn rớt tim ra ngoài: Làm sao đây? Có phải việc mình đặt cây bút lên bàn Chu Mộng Chỉ đã bị Trương Hiển Hy nhìn thấy rồi không?
Trương Hiển Hy là người được Cố Thiên Tuấn cử đến để chăm sóc Chu Mộng Chỉ, nếu để anh ấy nhìn thấy, vậy thì mình…
Nghĩ đến đây, An Điềm càng thấy hốt hoảng hơn!
Trong lúc An Điềm đang đứng sượng trân tại chỗ không biết làm gì thì Trương Hiển Hy chợt lên tiếng, anh vẫy tay với An Điềm rồi lạnh lùng nói: “An Điềm, cô qua đây một lát.”
An Điềm lúc này sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, cô cứng đờ người nhấc chân bước về phía Trương Hiển Hy.
Do chỗ ngồi của Trương Hiển Hy khá gần chỗ của Chu Mộng Chỉ, thế nên An Điềm chỉ cần bước vài bước là đã đến bên cạnh anh rồi.
Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn thôi mà trong đầu An Điềm hiện lên bao nhiêu suy nghĩ. Khi đến trước mặt Trương Hiển Hy, cô đã hạ quyết tâm: Hảo hán dám làm phải dám nhận, nhưng mình là phụ nữ chứ đâu phải hảo hán, nếu Trương Hiển Hy mà hỏi thì có đánh chết mình cũng không nhận mình làm vậy là vì muốn trả thù Chu Mộng Chỉ, cùng lắm thì giả vờ nói là mình vô tình làm rơi cây bút ở đó vậy!
Nhưng An Điềm đang căng thẳng nên không biết được rằng, khi cô vừa đi đến chỗ của Trương Hiển Hy thì Chu Mộng Chỉ cũng vừa từ bên ngoài bước vào, cô ta khinh miệt nhìn lưng An Điềm một cái rồi nhàn nhã đeo tai nghe lên, tiếp tục xem clip.
An Điềm thấp thỏm nhìn Trương Hiển Hy, trong đầu hiện ra một ngàn lẻ một câu hỏi mà Trương Hiển Hy sẽ hỏi mình, đồng thời cũng mau chóng nghĩ ra vô vàn cách để đối phó.
Nhưng câu nói tiếp theo đó của Trương Hiển Hy lại khiến An Điềm ngẩn người: “Cô cũng thú vị lắm.”
“Hả?” An Điềm nhất thời không kịp phản ứng.
Trương Hiển Hy để lộ ra một nụ cười mỉm hiếm thấy, sau đó phẩy tay với An Điềm: “Không còn việc gì nữa rồi, cô về chỗ ngồi đi!”
“Ờ.” An Điềm cho dù đang rất ngơ ngác, nhưng cũng nhận ra Trương Hiển Hy không có ý muốn vạch mặt cô.
Thế nên, An Điềm cảm thấy như trút được gánh nặng, cô thở phào nhẹ nhõm, cầm bản thảo quay về chỗ ngồi của mình.
Nhưng An Điềm vừa mới đi chưa được ba bước thì chợt nghe thấy một tiếng kêu thất thanh vang lên: “Á!!!”
Đó là tiếng thét của Chu Mộng Chỉ.
An Điềm không kìm được mà nở nụ cười đắc ý, sau đó ngay lập tức giả vờ kinh ngạc như những đồng nghiệp khác, quay sang nhìn Chu Mộng Chỉ.
Chu Mộng Chỉ lúc này đang đứng áp sát vào tường, ngón tay run run đưa ra chỉ lên bàn của mình, gương mặt xinh đẹp lúc này trắng bệch, đôi mắt anh đào cũng vì sợ mà trợn trừng trợn trắng lên, trông chẳng còn đẹp nữa.
“Cây… cây bút của Dương Thanh Lộ! Sao nó… sao nó lại nằm trên bàn của tôi? Tôi… Không! Không phải tôi!” Chu Mộng Chỉ nói bằng giọng run run, sợ đến mức nói năng lắp bắp.
Các đồng nghiệp thắc mắc chạy đến bàn làm việc của Chu Mộng Chỉ, quả nhiên nhìn thấy cây bút mà ngày thường Dương Thanh Lộ rất thích dùng lúc này đang nằm hiên ngang trên bàn của Chu Mộng Chỉ!
Ngay lập tức, tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều thấy giật mình: Đúng là kì quái mà! Di vật của Dương Thanh Lộ không phải đều được bố mẹ cô ấy mang về hết rồi sao? Sao giờ lại xuất hiện trên bàn của Chu Mộng Chỉ? Mà lại còn đột ngột xuất hiện thế này!
Nghĩ đến đó, ngoại trừ An Điềm và Trương Hiển Hy ra, tất cả mọi người đều thấy sởn tóc gáy: Kinh dị quá! Lẽ nào hồn ma Dương Thanh Lộ tìm về báo oán sao? Mà người đầu tiên cô ấy muốn tìm chính là Chu Mộng Chỉ, người trước đây từng có xích mích!
Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều cố gắng nhớ lại xem trước đây mình có từng làm gì có lỗi với Dương Thanh Lộ hay không.
“Không phải tôi, không phải tôi, không liên quan đến tôi… Mọi chuyện đều không liên quan đến tôi!” Chu Mộng Chỉ sợ đến mức thều thào, cứ đứng đó lẩm bẩm.
Trương Hiển Hy chợt đứng dậy, bước đến trước mặt Chu Mộng Chỉ rồi lạnh lùng nói: “Nếu cô thấy không khỏe thì để tôi đưa cô về nhà.”
“Phải!” Chu Mộng Chỉ vội gật đầu ngay, sau đó nắm chặt vạt áo của Trương Hiển Hy, nhất quyết không buông ra, “Tôi phải về nhà! Tôi không muốn ở lại đây nữa, tôi phải về nhà!”
Thấy Chu Mộng Chỉ nắm vạt áo của mình, Trương Hiển Hy thoáng cau mày khó chịu, nhưng sau đó lấy lại vẻ mặt không cảm xúc: “Đi thôi.”
Trương Hiển Hy nói xong liền bước ra cửa văn phòng.
Chu Mộng Chỉ cũng liền đi sát theo anh.
Chu Mộng Chỉ đi rồi, mọi người trong văn phòng liền đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không ai nói với ai câu nào, quay về chỗ ngồi của mình tiếp tục làm việc.
An Điềm ngoài mặt tỏ vẻ đăm chiêu, nhưng trong lòng thì rất đắc ý: Tuy mình làm vậy có hơi ác, nhưng mình không hối hận, ai bảo con người Chu Mộng Chỉ lại xấu xa như vậy? Nếu Dương Thanh Lộ dưới suối vàng mà biết chuyện thì chắc chắn sẽ cảm ơn mình!
Trong lúc An Điềm đang dương dương đắc ý thầm khen ngợi mình thì chợt cảm thấy lạnh sống lưng, rồi tiếp sau đó, một bàn tay lạnh ngắt trắng bệch chợt từ từ đưa ra nắm lấy tay phải của cô.