Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 314

“Hi.” Khưu Doanh Doanh vẫn còn thù chuyện Cố Thiên Tuấn xuất hiện làm kì đà cản mũi, thế nên chào hỏi lại một cách lạnh nhạt rồi đẩy An Điềm vào ngồi cạnh Cố Thiên Tuấn, sau đó chạy lên ngồi ghế cạnh tài.

Còn An Điềm thì nhất quyết không nói câu nào với Cố Thiên Tuấn, không những vì Khưu Doanh Doanh không biết quan hệ giữa cô và Cố Thiên Tuấn mà còn là vì chính bản thân cô cũng chẳng có gì để nói với anh.

Cố Thiên Tuấn thì lại hài lòng nhún vai, hoàn toàn không khó chịu với vẻ lạnh lùng của An Điềm, bởi An Điềm đã chịu đi xem phim với anh, mà đây lại là lần đầu tiên trong đời, thế nên anh chẳng việc gì phải so đo.

Bốn người cứ thế đi đến rạp chiếu phim trong một bầu không khí có thể tạm xem là ôn hòa.

Chẳng mấy chốc đã đến rạp chiếu phim, do phim mà họ định xem cũng cũ rồi nên cộng thêm đám người An Điềm thì cả rạp cũng chỉ có sáu người.

Hai người kia là một cặp tình nhân, ngay khi phim vừa mới bắt đầu thì họ đã chạy vào một góc kín đáo nhất rồi ôm ấp nhau, có vẻ đến đây hoàn toàn không phải để xem phim.

An Điềm và Cố Thiên Tuấn ngồi cùng nhau, cách Khưu Doanh Doanh và Cao Lỗi khá xa, nhưng nhờ vào ánh sáng từ màn hình chiếu xuống mà họ vẫn có thể trông thấy hai người đó.

“Trời ơi, dễ sợ quá, nhân vật này trông đúng là chết khiếp!” Khưu Doanh Doanh nũng nịu rồi tựa vào lòng Cao Lỗi, Cao Lỗi liền đưa tay ôm lấy Khưu Doanh Doanh khẽ dỗ dành.

Tuy đây không phải lần đầu Khưu Doanh Doanh viện cớ “sợ hãi” mà sà vào lòng Cao Lỗi, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô không bị anh đẩy ra, ngược lại, anh lúc này đây lại trông có vẻ đang rất hưởng thụ.

Nhưng An Điềm ngồi cách đó không xa trông thấy cảnh tượng này thì lại muốn rớt tròng mắt ra ngoài: Doanh Doanh sao lại dùng cái chiêu này? Tuy trai chưa vợ gái chưa chồng, đang hẹn hò nhau thì động chạm thân thể một chút cũng không sao, nhưng mà bộ phim này rõ ràng là phim hài mà! Doanh Doanh sao có thể áp dụng chiêu của phim kinh dị vào được?

Quả nhiên nam nữ khi yêu nhau có thể nói gió thành mưa, muốn sợ thì cứ sợ thế thôi.

Lúc này, An Điềm đang lầm bầm trong bụng đột nhiên cảm thấy vai mình nặng trịch, cô quay đầu sang nhìn, thì ra bàn tay Cố Thiên Tuấn lúc này đang đặt lên vai cô.

“Bỏ tay của anh ra ngay.” An Điềm vẫn nhìn vào màn hình, không thèm quay sang mà lạnh lùng uy hiếp.

Ngay sau đó, bàn tay đang đặt trên vai An Điềm lập tức bỏ ra.

An Điềm vừa mới hài lòng gật đầu thì đột nhiên cảm thấy bàn tay đang cầm hộp bắp rang bơ của mình nóng lên, cô cúi đầu xuống nhìn, trông thấy Cố Thiên Tuấn đang nắm lấy tay mình!

“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm gằn giọng cảnh cáo, “Bỏ tay ra!”

Nhưng Cố Thiên Tuấn lại không hề bỏ ra, chỉ chăm chú nhìn lên màn hình, dường như không nghe thấy lời An Điềm nói.

An Điềm trong lòng nổi giận đùng đùng, giật tay mình khỏi tay Cố Thiên Tuấn, nhưng không ngờ Cố Thiên Tuấn phản ứng rất nhanh, vội chộp lấy tay cô rồi đặt vào sau lớp áo khoác của mình.

“Cố Thiên Tuấn, anh đừng có quá đáng!” An Điềm khẽ vùng vẫy.

“Anh không hề quá đáng, chỉ là không kiềm chế được thôi.” Giọng của Cố Thiên Tuấn nghe rất vô tội.

“Anh…” An Điềm trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuấn, đang định quát anh thì chợt bị một âm thanh vang lên làm gián đoạn.

“A…”

Giọng nữ đó nghe rất bất thường, An Điềm quay đầu lại nhìn, nhận ra đó là âm thanh phát ra từ chỗ cặp tình nhân đang ngồi trong góc, tuy ánh sáng rất mờ, An Điềm không nhìn rõ dáng vẻ của hai người đó, nhưng cô không cần nghĩ cũng biết là họ đang làm một số chuyện không thể mô tả được rồi!

An Điềm ngượng ngùng thu lại ánh mắt, không muốn nhìn họ nữa, nhưng đúng lúc ấy Cố Thiên Tuấn lại hỏi một cách mờ ám: “An Điềm, họ đang làm gì thế nhỉ?”

An Điềm lập tức hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn rồi đưa ra một đề nghị hết sức nghiêm túc: “Cố Thiên Tuấn, anh đi chết đi được không?”

Cố Thiên Tuấn trông thấy dáng vẻ vừa giận vừa thẹn ấy của An Điềm thì ngoác miệng ra cười, lần đầu tiên anh bị người ta mắng mà lại thấy buồn cười như vậy.

Bộ phim đã hết, Khưu Doanh Doanh không còn cớ gì để nằm trong lòng Cao Lỗi nữa, nhưng khi hết phim, lúc Khưu Doanh Doanh nuối tiếc rụt tay mình về thì Cao Lỗi lại lặng lẽ nắm chặt lấy tay cô.

Khưu Doanh Doanh lập tức cảm thấy tim mình đập mạnh thình thịch, còn trái tim của Cao Lỗi sau bao nhiêu năm bình lặng bây giờ cũng đã xao động rất nhiều.

An Điềm biết điều kéo áo Cố Thiên Tuấn đi, không cho anh đến gần hai người Khưu Doanh Doanh và Cao Lỗi.

Bốn người cứ thế ra đến cổng rạp chiếu phim, không ai mở miệng nói tiếng nào.

“Tối nay trăng đẹp thật đấy, hay là chúng ta khoan hẵng về đã!” An Điềm ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực mà nói bâng quơ một câu.

“Đúng đấy, em cũng thấy thế!” Khưu Doanh Doanh lập tức tán đồng.

“Chẹp, đột nhiên tôi khát nước quá!” An Điềm có vẻ như nghĩ ra gì đó, bèn quay sang nói với Cố Thiên Tuấn, “Cố tổng, chúng ta đi mua nước đi, anh thích uống nước gì?”

“Hay là chúng ta cứ đi mua, đến lúc đó tính tiếp xem uống cái gì.” Cố Thiên Tuấn vừa nghiêm túc thảo luận với An Điềm vừa cùng cô bước đi.

Hai người cứ thế nói chuyện rồi rẽ vào một ngã rẽ, không thấy đâu nữa.

Lúc này chỉ còn lại Khưu Doanh Doanh và Cao Lỗi đứng lại với nhau.

“À…” Khưu Doanh Doanh ngập ngừng, cảm thấy hơi xấu hổ.

“Sao?” Gương mặt nghiêm túc của Cao Lỗi lúc này chợt nở nụ cười.

“Đi xem phim với chú vui thật đấy!” Khưu Doanh Doanh do dự một lúc, cuối cùng nói ra một câu rất bình thường.

“Đi xem phim với cô, tôi cũng thấy vui lắm.” Cao Lỗi nhìn Khưu Doanh Doanh, nói ra một câu thật lòng.

Dưới bầu trời đêm, đôi mắt Cao Lỗi lại như sáng hơn, khí chất lạnh lùng thường thấy trên người bây giờ cũng không còn nữa, ánh mắt nhìn Khưu Doanh Doanh không biết từ khi nào đã trở nên vô cùng yêu thương và muốn bảo vệ.

Khưu Doanh Doanh ngẩn người nhìn vào mắt Cao Lỗi rồi đột nhiên cúi đầu đỏ mặt nói: “Ôi, chú đẹp trai, chú đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ chảy máu mũi mất.”

Chú đẹp trai càng nhìn càng thấy gợi cảm mà, Khưu Doanh Doanh bất giác nghĩ thầm trong lòng.

Cao Lỗi ngẩn người, tự kiểm điểm: Có phải là do ánh mắt mình quá nồng nhiệt, đã khiến cô bé này sợ rồi không?

Nghĩ vậy, Cao Lỗi liền đằng hắng một cái rồi lùi về sau một bước.

“Chú lùi đi đâu thế?” Khưu Doanh Doanh vừa thấy Cao Lỗi lùi lại thì liền nắm lấy vạt áo Cao Lỗi, bất mãn oán trách.

“Tôi…” Cao Lỗi không hiểu Khưu Doanh Doanh muốn làm gì, đành ngoan ngoãn bước lại một bước.

Nhưng do anh bước quá lố nên ngực lập tức chạm trúng ngực Khưu Doanh Doanh, Khưu Doanh Doanh ngẩn người, sau đó đỏ bừng mặt đưa tay ôm lấy Cao Lỗi.

Cao Lỗi cảm thấy toàn thân cứng đờ, một lát sau mới đưa cánh tay rắn rỏi của mình lên ôm Khưu Doanh Doanh vào lòng.

Dưới ánh đèn đường sáng rực, tim của Khưu Doanh Doanh và Cao Lỗi đều đang đập mạnh thình thịch, họ cũng giống như bao cặp tình nhân khác, giản dị mà hạnh phúc.

“Ôm nhau rồi, ôm nhau rồi!” An Điềm đang nấp trong góc hứng phấn vỗ vào vai Cố Thiên Tuấn, “Trời ơi, ngọt ngào quá đi, đang FA mà được xem cảnh này đúng là sung sướng mà!”

Cố Thiên Tuấn đứng bên cạnh cảm thấy cạn lời, An Điềm không phải được Khưu Doanh Doanh nhờ vả trông chừng anh sao? Sao bây giờ chính An Điềm lại biến thành cái bóng đèn rồi?