Khưu Doanh Doanh sợ hãi lùi ra sau, cô nắm lấy tay của nhân viên nữ, hỏi một cách kỳ lạ: “Dương Thanh Lộ làm sao? Chẳng lẽ chuyện của cảnh sát có liên quan đến chị ấy?”
“Dương Thanh Lộ chết rồi.” Nhân viên nữ há hốc miệng, ánh mắt sợ hãi, cô nghẹn ngào nói, “Cô ấy chết rồi!”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều giật nẩy người, liền ngớ cả người ra, trong phúc chốc không ai kịp phản ứng gì cả.
An Điềm ở bên cạnh cũng hãi hùng, một người đang sống sờ sờ, sao tự nhiên lại chết?
An Điềm bước đến, vừa định hỏi chuyện thế nào, kết quả lúc đó, trợ lý của Tô Thanh Dương là Lily bước vào văn phòng.
Ai nấy sững sờ quay đầu lại, ai cũng chưa định thần lại được.
Đương nhiên Lily cũng đã biết xảy ra chuyện gì, lúc sáng vừa đi làm, cô đang chuẩn bị tài liệu buổi họp cho Tô tổng thì cảnh sát đã tìm đến rồi.
Sau khi giải thích, Lily mới biết Dương Thanh Lộ đã chết rồi, chính là ở con đường mà buổi tối Dương Thanh Lộ thường chạy bộ, cô ngã xuống hồ chết chìm rồi.
Lúc đó Lily cũng sững sờ rất lâu, cho đến tận bây giờ cũng chưa thể bình tĩnh lại được. Nhưng do là một trợ lý chuyên nghiệp nên Lily vẫn mặt không biến sắc làm đúng bổn phận công việc của mình.
Tô tổng vì chuyện của Dương Thanh Lộ mà bận đến sứt đầu mẻ trán, trong lúc bận rộn, vẫn không quên nhờ cô đi hỏi thăm tình trạng của An Điềm. Dù sao thì xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng ai cũng bất an.
Hơn nữa khoảng thời gian này, Dương Thanh Lộ hình như không chỉ nhằm vào Chu Mộng Chỉ, mà còn nhằm vào An Điềm, bây giờ Dương Thanh Lộ lại xảy ra chuyện như vậy, Tô tổng cũng có nghe nói chuyện này, nên trực tiếp bảo Lily đi hỏi thăm An Điềm.
Trong lòng Lily oán trách “Mình cũng cần hỏi thăm mà”, rồi điều chỉnh lại cảm xúc đi tìm An Điềm.
Cô nhìn quanh trong số các nhân viên, cuối cùng nhìn về phía An Điềm: “An Điềm, cô ra đây một chút.”
An Điềm không biết gì chỉ gật gật đầu rồi theo Lily ra ngoài cửa.
“Cảnh sát đang tìm cô hỏi chuyện. Bây giờ Tô tổng rất bận, không thể đi cùng cô, nên bảo tôi đi với cô, cảnh sát hỏi gì thì cô cứ nói đó, có gì khó khăn thì nói tôi nhé.” Lily nghiêm túc nhìn An Điềm nói.
“Tìm tôi?” An Điềm ngạc nhiên một lúc, sau đó lòng trở nên nặng trĩu: Nhất định là mình và Dương Thanh Lộ từng có tranh chấp nên bị cảnh sát hỏi rồi, nên mới tìm mình đây mà.
Đối mặt với chuyện đồng nghiệp qua đời như vậy, tâm trạng An Điềm vô cùng phức tạp: Đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó là nuối tiếc, dù sao thì Dương Thanh Lộ là một nhà thiết kế thời trang và trang sức tài hoa, bây giờ nói đi là đi rồi, thật khiến người ta khó chấp nhận.
An Điềm thở dài gật đầu với Lily: “Ừ, tôi biết rồi.”
An Điềm theo Lily đến trước cửa phòng họp, gõ cửa rồi đi vào.
“Mời ngồi.” An Điềm ngồi đối diện hai cảnh sát với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
An Điềm theo chỉ thị của họ, vâng theo ngồi xuống.
Lúc này, một cảnh sát khách sáo nói với An Điềm: ‘”Chúng tôi chỉ đến hỏi về chuyện lúc còn sống của nạn nhân Dương Thanh Lộ, không cần căng thẳng, cô biết gì nói đó là được.”
Nghe cảnh sát nhắc đến “nạn nhân”, “lúc còn sống”, An Điềm sững sờ, Dương Thanh Lộ hôm qua vẫn còn cười nói, hôm nay đã không còn trên đời này nữa rồi.
An Điềm thờ dài rồi nói: “Vâng, anh hỏi đi.”
“Cô và nạn nhân Dương Thanh Lộ có quan hệ gì?” Khi bắt đầu thẩm vấn, cảnh sát thường chỉ hỏi từ những câu đơn giản.
“Đồng nghiệp.”
“Tôi nghe người khác nói, cô và một đồng nghiệp nữ tên Khưu Doanh Doanh có xích mích với nạn nhân Dương Thanh Lộ ở nhà vệ sinh phải không?”
An Điềm nghiến răng bặm môi, không cần nói, mình và Dương Thanh Lộ có xích mích với nhau nhất định là đồng nghiệp nữ đó nói rồi.
“Đúng vậy, “ An Điềm thành thật trả lời. “Hôm đó tam quan không hợp nên có xích mích nhỏ với cô ấy.”
“Tối hôm đó cô ở đâu?”
“Ở nhà với con trai tôi, chủ nhà của tôi có thể làm chứng. Camera tòa nhà cũng có thể chứng minh tôi không ra khỏi nhà.” An Điềm thật sự nghi ngờ những cảnh sát này xem mình thành hung thủ.
Hai cảnh sát nhìn nhau một lúc rồi gật đầu, lại hỏi: “Trong công việc hàng ngày, Dương Thanh Lộ còn có xích mích với ai không?”
An Điềm suy nghĩ một lúc, trong đầu xuất hiện cái tên Chu Mộng Chỉ, cô nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: “Chu Mộng Chỉ, nhân viên của công ty chúng tôi.”
Nhắc đến tên Chu Mộng Chỉ, hai cảnh sát ngập ngừng một lúc rồi gật đầu với An Điềm: “Chúng tôi biết rồi.”
...
Không biết là bao lâu trôi qua, hai vị cảnh sát đứng dậy, một trong hai người khách sáo nói với An Điềm: “Cuộc thẩm vấn hôm nay tới đây, nếu chúng tôi có vấn đề gì, vẫn sẽ đến tìm cô hợp tác điều tra, cảm ơn cô.”
“Không có gì.” An Điềm cũng đứng dậy, cô gật gật đầu với cảnh sát đó rồi quay người đi ra khỏi cửa phòng họp.
Khi đi đến cửa, An Điềm dừng bước, cô quay sang hỏi hai cảnh sát: “Không biết là có thể nói tôi biết, Dương Thanh Lộ chết thế nào không?”
Hai cảnh sát do dự một lúc rồi nói: “Chết chìm, thời gian tử vong là tối qua.”
Tận tai nghe những lời này từ cảnh sát, An Điềm hít thở sâu, cô cảm thấy đúng là thế sự vô thường, hôm qua Dương Thanh Lộ vẫn tràn đầy sức sống tan ca, hôm nay đã không còn thở được nữa rồi.
“Tôi hiểu rồi.” An Điềm gật đầu, quay người đi ra khỏi văn phòng.
An Điềm vừa đẩy cửa là thấy Lily đứng canh ngoài từ nãy giờ chạy đến: “Sao rồi? Cảnh sát có làm khó cô không?”
“Không có, những gì tôi biết đều nói cả rồi.” An Điềm thành thật nói.
“Vậy là được rồi.” Lily thở phào nhẹ nhõm: Gần đây Tô Thị không được yên bình lắm, đầu tiên là chuyện của Lý An Ni, bây giờ lại xảy ra chuyện của Dương Thanh Lộ, gần đây Tô tổng rất phiền lòng, bận rộn như vậy mà còn bảo mình chăm sóc An Điềm.
Bây giờ An Điềm không sao cả, cuối cùng mình cũng có thể về báo cáo Tô tổng rồi.
Sau khi Lily đưa An Điềm về nhóm dự án liền về nói lại với Tô Thanh Dương.
Trở về phòng làm việc, An Điềm cảm thấy hình như đã mệt lâu lắm rồi, cô uể oải ngồi ở chỗ ngồi của mình.
Điều cô không hề chú ý đến là văn phòng hôm nay đặc biệt yên tĩnh, trong khoảng thời gian An Điềm bị cảnh sát gọi đi hỏi chuyện, các đồng nghiệp đều đã biết tin Dương Thanh Lộ qua đời, bao gồm cả tin chết chìm cũng đều biết cả.
Khưu Doanh Doanh sợ hãi lo lắng đến bên An Điềm, mắt đỏ hoe kéo áo An Điềm, nói: ‘Chị An Điềm...”
“Sao vậy?” An Điềm quay đầu qua, thấy Khưu Doanh Doanh như vậy, cô vội nắm tay, lo lắng hỏi thăm.
“Em sợ.” Khưu Doanh Doanh nghiến răng muốn khóc, “Em lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người bên cạnh bỗng nhiên qua đời. Hôm qua Dương Thanh Lộ còn trừng mắt nhìn em, vậy mà hôm nay đã chết rồi, mấy ngày trước em còn cãi nhau với chị ấy, em sợ quá!”
“Không sao không sao.” Tuy An Điềm có chút buồn và sợ, nhưng Khưu Doanh Doanh như vậy, An Điềm cảm thấy mình phải dũng cảm một chút. Cô vội an ủi, “Đời người luôn có sinh ly tử biệt, chị cũng rất buồn chuyện của Dương Thanh Lộ, nhưng mà Doanh Doanh, chúng ta không làm gì có lỗi với cô ấy cả, nên em không cần phải sợ.”
“Nhưng, một người đang sống sờ sờ sao lại chết rồi?” Khưu Doanh Doanh dùng tay quẹt đi nước mắt trên mặt, “Em sợ một ngày nào đó mình cũng chết không rõ ràng như vậy!”
“Đừng nói bậy bạ!” An Điềm vội trừng mắt nhìn Khưu Doanh Doanh, không biết tại sao, khi nghe Khưu Doanh Doanh nói câu này, An Điềm nhức nhối lồng ngực, cảm giác bất an đó vô cùng mãnh liệt.