“Đưa cho cô ấy đi.”
Một giọng nói nhỏ nhẹ và điềm đạm vang lên từ sau lưng An Điềm. Cô quay người lại, nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đang đi về phía mình.
An Điềm vô thức cúi đầu xuống, không nhìn vào Cố Thiên Tuấn.
“Cố tổng…” Bây giờ Cao Lỗi không chỉ đỏ tai, mà ngay cả cổ anh cũng đỏ ửng lên. Dù gì anh cũng là một trợ lý nghiêm túc và khiêm tốn, bây giờ bị một cô bé chặn đường tấn công nhưng lại không có sức chống lại, quả thực có chút xấu hổ.
“Cố tổng?” Khưu Doanh Doanh suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn An Điềm hỏi: “Chị An Điềm, đây là tổng tài của tập đoàn Cố Thị, Cố Thiên Tuấn hả? Là ông chủ của chú đẹp trai!”
An Điềm “ừm” một tiếng mà thấy đau đầu.
Trong bốn người, hình như chỉ có mỗi Khưu Doanh Doanh không nhận ra được bầu không khí bây giờ rất ngượng ngùng. Sau khi có được câu trả lời khẳng định từ An Điềm, cô tự hào nhìn vào Cao Lỗi: “Này, ông chủ của chú đã cho phép chú đưa rồi, chú còn không mau đưa đi?”
“Tôi…” Dù gì Cao Lỗi cũng đi theo Cố Thiên Tuấn nhiều năm trên thương trường sóng gió, nhưng lần đầu tiên bị một cô bé dắt mũi đi như vậy, anh lại liếc nhìn Cố Thiên Tuấn và gật đầu.
Rồi Cao Lỗi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Khưu Doanh Doanh, trên đó có đủ cách liên hệ với anh.
“Ha ha!” Khưu Doanh Doanh cười phá lên mà không chút kiêng kỵ. Cô cũng lấy danh thiếp của mình ra, không giải thích gì mà nhét thẳng vào tay Cao Lỗi. “Này, chú đẹp trai. Đây là danh thiếp của tôi! Sau này chúng ta liên lạc thường xuyên nhé.”
Cao Lỗi nhìn vào tấm danh thiếp trong tay mình, không nói gì.
“Được rồi, được rồi. Em đã lấy được thông tin liên lạc rồi, chúng ta mau đi thôi.” An Điềm cảm thấy rất ngượng, nhưng tại sao Khưu Doanh Doanh lại không cảm thấy thế?
“Chú đẹp trai, tạm biệt nhé!” Khưu Doanh Doanh nhìn Cao Lỗi với vẻ bịn rịn, nhưng ngay lập tức bị An Điềm lôi đi nhanh như chớp.
Thấy An Điềm và Khưu Doanh Doanh đã đi xa, Cố Thiên Tuấn sải bước đi đến bên Cao Lỗi. Anh vỗ vai Cao Lỗi, mặt mày hớn hở: “Cô bé đó cũng được.”
“Cố tổng, từ khi nào mà anh trở nên thích đùa như vậy?” Cao Lỗi có chút bất lực. Một cô bé như thế chắc chắn rất ngây thơ và trẻ con, còn mình lại cổ hủ, cuộc sống lại nhàm chán, sao mà ở bên cạnh một cô bé như vậy được?
“Tôi đây không gọi là đùa, mà gọi là gì nhỉ...” Cố Thiên Tuấn khẽ cau mày lại, cuối cùng cũng nhớ ra. “Tôi đây gọi là thần trợ giúp.”
Cao Lỗi lắc đầu không nói gì. Anh nhìn xuống tấm danh thiếp trong tay, cuối cùng nhét nó vào trong ví một cách cẩn thận.
“Thiên Tuấn!”
Cố Thiên Tuấn vừa định trêu chọc hành động cất tấm danh thiếp của Cao Lỗi thì bỗng nghe thấy giọng của Chu Mộng Chỉ. Mặt anh tối sầm lại, nhưng sau đó lập tức mỉm cười rồi nhìn về phía Chu Mộng Chỉ.
Còn Cao Lỗi cũng lấy lại vẻ mặt vô cảm và đi theo sau Cố Thiên Tuấn.
Chu Mộng Chỉ và Trương Hiển Hy cùng bước ra từ cổng tòa nhà Tô Thị, nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đi về phía mình, Chu Mộng Chỉ chạy như bay về phía trước, giơ hai tay ra định ôm lấy Cố Thiên Tuấn.
Nhưng không ngờ Cố Thiên Tuấn bỗng lùi lại một bước, Chu Mộng Chỉ lập tức vồ hụt vào không khí.
“Thiên Tuấn…” Động tác của Chu Mộng Chỉ cứng đờ tại chỗ, cô ta sững sờ nhìn vào Cố Thiên Tuấn, có chút không dám tin.
Cố Thiên Tuấn nhìn vào vẻ mặt của Chu Mộng Chỉ, đột nhiên cảm thấy đau đầu. Đôi khi, dù đã cố ngụy trang nhưng những động tác trong tiềm thức thật sự không thể thay đổi được. Anh ghét Chu Mộng Chỉ từ tận đáy lòng, nên tự nhiên sẽ tránh né cái ôm của Chu Mộng Chỉ.
“Bây giờ đang ở trước tòa nhà của công ty Tô Thị, mặc dù không có ai khác, nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn. Dù gì, danh tính của em vẫn cần được giữ bí mật.” Cố Thiên Tuấn mỉm cười với Chu Mộng Chỉ, cố gắng để nụ cười đó đầy vẻ mật ngọt dịu dàng.
Nghe thấy lời giải thích của Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ liền cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hành động tránh né vừa rồi của Cố Thiên Tuấn khiến cô ta thấy hơi khó chịu.
“Được rồi. Mộng Chỉ à, em mau lên xe đi.” Cố Thiên Tuấn cũng biết rằng Chu Mộng Chỉ nhỏ mọn và nhạy cảm, nhưng đối phó với điểm này của Chu Mộng Chỉ, anh cũng đã có kinh nghiệm. Thế là, anh liền nói với vẻ bí ẩn: “Có bất ngờ trên xe đấy!”
“Bất ngờ? Bất ngờ gì vậy anh?” Chu Mộng Chỉ ngay lập tức lấy lại tinh thần.
“Em vào xem nhé?” Cố Thiên Tuấn tỏ vẻ bí mật, trông rất giống như một người chồng yêu vợ và vui tính.
“Vâng, để em vào xem!” Chu Mộng Chỉ ngay lập tức quên đi chuyện lúc nãy, vui vẻ đi đến chỗ chiếc xe.
Đã giải quyết xong Chu Mộng Chỉ, lúc này Cố Thiên Tuấn mới nhìn sang Trương Hiển Hy: “Lên xe đi, hôm nay tôi có nhờ chị Lý nấu nhiều món Hoa mà cậu thích đấy.”
“Rất sẵn lòng.” Trương Hiển Hy gật đầu, trên khóe miệng anh nở một nụ cười mỉm không dễ nhận ra, nhưng ngay cả nụ cười mỉm này cũng hiếm khi được nhiều người nhìn thấy.
Trương Hiển Hy và Cố Thiên Tuấn sánh vai nhau đi đến chỗ chiếc xe, những bước chân lười biếng và nhàn nhã. Anh ngước lên nhìn mặt trời sắp tắt rồi hỏi: “Có mệt không?”
Cố Thiên Tuấn đang đi bên cạnh cười khẩy: “Sao mà không mệt cho được?”
“Đó cũng là do cậu tự chuốc lấy.” Trương Hiển Hy nói chuyện không bao giờ vòng vo.
“Phải.” Cố Thiên Tuấn không thể chối cãi. Anh quay đầu lại nhìn Trương Hiển Hy hỏi: “Việc tôi nhờ cậu làm, thế nào rồi?”
“Vừa phải bịt mắt bưng tai thiên hạ, vừa không để cho đương sự nghi ngờ, cũng hơi khó cho tôi.” Trương Hiển Hy nhún vai và nói sự thật.
“Việc không khó thì đã không nhờ cậu giúp đỡ.” Cố Thiên Tuấn vỗ vai Trương Hiển Hy. “Bây giờ tôi không thể tiếp cận cô ấy, chỉ có thể thông qua cậu, làm những việc có thể làm cho cô ấy.”
“Biết rồi.” Trương Hiển Hy gật đầu. “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nghe thấy lời đảm bảo của Trương Hiển Hy, Cố Thiên Tuấn cảm thấy được an ủi đôi chút. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi ngồi vào trong xe.
“Thiên Tuấn, cám ơn anh đã tặng cho em chiếc vòng ngọc bích này!”
Cố Thiên Tuấn vừa ngồi vào xe, Chu Mộng Chỉ liền sà đến. Cô ta nâng mặt Cố Thiên Tuấn lên và hôn một cái vào má anh.
Lần này, Cố Thiên Tuấn không né tránh, mà còn giả vờ rất vui vẻ, rồi vỗ vai Chu Mộng Chỉ: “Em vui là được.”
“Thiên Tuấn, anh thật tuyệt.” Chu Mộng Chỉ ngả đầu lên vai Cố Thiên Tuấn, mặc kệ Trương Hiển Hy đang có mặt ở đó hay không. Cô ta vuốt ve chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay mình rồi nói một cách vui vẻ. “Mấy ngày trước, em chỉ nói đại trước mặt anh họ thôi, vậy mà anh liền mua nó cho em. Chiếc vòng tay này chắc phải hơn năm triệu nhỉ? Sau này anh đừng lãng phí như vậy nữa.”
“Anh nói rồi, em vui là được. Vả lại, còn phải cám ơn anh họ đã tận tâm nhắc nhở anh.” Cố Thiên Tuấn hơi nghiêng người sang một bên, cố gắng tránh xa Chu Mộng Chỉ, nhưng Chu Mộng Chỉ giống như một viên kẹo dính chặt vào người anh.
“Anh và anh họ đều là những người thương em nhất! Thật tuyệt khi có hai người bên cạnh!” Chu Mộng Chỉ trông vui vẻ từ tận đáy lòng.
Cố Thiên Tuấn thầm phì cười trong lòng, nhưng cuối cùng vẻ mặt cũng rất bình thản.
Trương Hiển Hy nhìn Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn mà cảm thấy buồn cười, đột nhiên cảm thấy thật thú vị khi được xem vở kịch này.
Lúc này, Chu Mộng Chỉ đang vui vẻ bỗng khẽ sụt sùi nức nở.
“Em sao vậy? Mộng Chỉ!” Trong lòng Cố Thiên Tuấn thực sự ghê tởm Chu Mộng Chỉ: Thành thật mà nói, người phụ nữ này thực sự có quá nhiều vở kịch!