Nghĩ đến đó, An Điềm mới vỡ lẽ, cô cười với Dương Thanh Lộ: “Tôi vốn là nhà thiết kế thời trang mà, chỉ là vì tình cờ nên mới có duyên với Fairy thôi.”
“Đó cũng là nhờ cô An vốn xinh đẹp thì mới có duyên được với Fairy chứ.” Dương Thanh Lộ bật cười, rõ ràng không tin lời của An Điềm.
An Điềm cũng chẳng muốn giải thích nữa, cô nghĩ đối với những người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như Dương Thanh Lộ thì chắc chắn vừa thông minh vừa tự phụ, việc gì đã cho là đúng rồi thì cho dù có giải thích thế nào, họ cũng sẽ không mảy may để tâm.
Thế nên cô chỉ mỉm cười, không nói nữa.
Dương Thanh Lộ thấy An Điềm không nói gì thì liền cười tươi hơn, cảm thấy An Điềm đúng là người thân thiện, thế là lại tiếp tục vui vẻ nói với An Điềm: “Cô An, dù sao sau này chúng ta sẽ cùng sẽ hợp tác với nhau trong thời gian dài, nếu tôi cứ gọi là cô An thì sẽ xa cách lắm, hay là tôi cứ gọi cô là An Điềm, còn cô gọi tôi Thanh Lộ là được rồi!”
An Điềm gật đầu, tuy cô không thích thân thiết quá nhanh với người mình mới quen, nhưng thấy Dương Thanh Lộ nhiệt tình thế này, An Điềm cũng không nỡ để cô mất mặt.
“Thanh Lộ.” An Điềm nhẹ nhàng gọi.
“An Điềm.” Dương Thanh Lộ cũng thân thiết khoác tay An Điềm, An Điềm thấy thế cũng lịch sự vỗ nhẹ lên tay cô.
“À, An Điềm, cô có biết người đang đứng uống rượu ở góc kia là ai không?” Dương Thanh Lộ đã kết bạn với An Điềm rồi nên đương nhiên bắt đầu tám chuyện theo kiểu bạn bè.
An Điềm nhìn theo hướng tay chỉ của Dương Thanh Lộ, nhìn thấy một chàng trai đã tham gia buổi họp lúc sáng, đó là một người trông có vẻ rất trầm mặc ít nói.
Anh ta chỉ giới thiệu tên mình một lần rồi không nói gì nhiều nữa, lúc đó hình như đứng cạnh Chu Mộng Chỉ, còn về tên là gì thì An Điềm thật sự không nhớ nổi.
“Anh ấy tên… tên Trương gì đó.” An Điềm nhìn chàng trai nọ, thấy anh ta trông rất đặc biệt, không phải là đẹp trai mà phải dùng từ đặc biệt để mô tả, bởi vì anh ta có vẻ là con lai, có một đôi mắt hí nhỏ dài, làn da trắng đến mức khiến phái nữ phải ghen tị, còn có một gương mặt nhỏ, cái cằm nhọn, cộng thêm mái tóc vàng hơi dài, cả người toát ra một khí chất dịu dàng, thậm chí có thể khiến cho đàn ông điêu đứng.
An Điềm bắt đầu cảm thấy có ấn tượng với chàng trai này, không phải vì anh ta trông khá đẹp, mà là vì trên người anh tỏa ra một khí chất khiến người ta không dám tiếp cận, thậm chí cao ngạo như một người đang ở đỉnh cao nhìn xuống dưới, tuy khí chất này khá giống với của Tô Thanh Dương, nhưng khác biệt ở chỗ Tô Thanh Dương giống như một viên ngọc đẹp, tuy vừa chạm vào thấy lạnh, nhưng cầm một lúc sẽ thấy ấm áp.
Còn chàng trai này thì lại có vẻ giống Cố Thiên Tuấn hơn, vẻ mặt lạnh, nội tâm bên trong cũng “lạnh” không kém.
Anh chàng Trương gì đó trông hoàn toàn lạnh lùng hệt như một khối băng ở Nam Cực, lạnh từ trong ra ngoài, còn chưa đến gần đã khiến người ta nổi hết gai ốc lên rồi.
An Điềm cũng không biết anh ta có gì mà lại tỏ ra cao ngạo như vậy, bởi vì trong giới thiết kế thời trang, cô chưa bao giờ nghe nhắc đến tên của anh, thậm chí anh ta còn không nổi tiếng bằng Tô Thanh Dương!
Nhưng câu nói tiếp theo của Dương Thanh Lộ lại khiến An Điềm càng thêm hứng thú với chàng trai này.
“Anh ấy cố tình nói tên tiếng Trung của mình để không gây nhiều sự chú ý đấy.” Dương Thanh Lộ nhìn chàng trai nọ với vẻ bí ẩn rồi quay sang nói với An Điềm, “Cô có biết tên tiếng Anh của anh ấy là gì không?”
“Là gì?” An Điềm ngơ ngác hỏi.
Dương Thanh Lộ như đang tiết lộ bí mật quân sự, đắc ý nói: “Richard Trương!”
“Richard Trương?” An Điềm ngẩn người, cố gắng lục tìm lại cái tên này trong đầu mình, rồi cô đột nhiên trợn tròn mắt hỏi: “Chính là nhà thiết kế nổi tiếng Richard Trương mang hai dòng máu Trung Ý, nổi tiếng trong giới thời trang quốc tế đấy à? Không những có được show trình diễn thời trang của riêng mình ở Ý khi tuổi còn rất trẻ, mà còn đoạt giải thưởng cao tại cuộc thi thiết kế thời trang Milan đúng không?”
“Đúng rồi đúng rồi! Chính là anh ấy!” Dương Thanh Lộ kề sát vào tai An Điềm, “Chính anh Lâm đã nói cho tôi biết đấy, nghe nói anh ấy là do tổng tài của Cố Thị đích thân mời về! Chẹp chẹp chẹp…”
An Điềm nhất thời ngẩn người, cô không thể ngờ được rằng mình có thể được cùng hợp tác với một nhà thiết kế nổi tiếng như vậy. Thảo nào mà trông anh có vẻ lạnh lùng xa cách, thảo nào mà trông anh lại tự cao kiêu ngạo như vậy, đó là vì anh hoàn toàn xứng đáng mà!
An Điềm đã từng có vinh dự được xem qua tác phẩm thiết kế của Richard Trương, chậc chậc chậc, phong cách thanh tao thoát tục và độc đáo đặc biệt ấy không phải ai cũng có thể có được.
Bây giờ An Điềm lại cảm thấy, cho dù mỗi lần Richard Trương xuất hiện đều được trải thảm đỏ, rải hoa hồng mà mời thì cũng không có gì quá đáng!
“Vậy anh ấy tại sao lại chọn một cái tên tiếng Trung không nổi bật mà không dùng tên tiếng Anh của mình?” An Điềm bất giác nghĩ đến vấn đề này.
“Nghe nói anh Richard Trương này hoàn toàn không muốn tham gia dự án hợp tác kinh doanh gì cả, tất cả là nhờ giao tình với Cố tổng nên anh ấy mới nể mặt mà đến, bởi vì Cố tổng lần đầu tiên bước chân vào ngành thời trang nên muốn mời anh ấy về trợ giúp, đợi khi nào Cố tổng vững chắc rồi thì anh ấy mới rời đi. Bởi vậy cho nên anh ấy mới không muốn quá khoa trương, cũng không muốn dự án này mượn danh của anh ấy.” Dương Thanh Lộ thì thầm.
“Thì ra là vậy.” An Điềm gật đầu, không ngờ Cố Thiên Tuấn không những giỏi kinh doanh mà còn có mối giao thiệp rất rộng, quen biết cả Richard Trương!
“Nhưng mà…” Dương Thanh Lộ nói đến đây lại khó chịu nhìn sang Chu Mộng Chỉ, “Còn về người phụ nữ đi cùng với Richard Trương thì tôi lại không biết là ai! Lúc đó tôi đã thử hỏi dò anh Lâm, anh ấy nói cô ta chỉ là một nhà thiết kế bình thường, đi theo Richard học việc. Nhưng một dự án lớn thế này, lại còn do anh Lâm đích thân quản lí thì sao có thể cho một nhà thiết kế bình thường vào được? Chắc chắn cô ta phải có quan hệ đặc biệt gì đó với anh Lâm.”
Đúng rồi, người ta gốc gác to lắm, chính là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị đáy! Cố Thiên Tuấn vì muốn cho người vợ lâu rồi không tiếp xúc với thiết kế thời trang của mình được có việc để làm mà đã tốn rất nhiều tâm sức!
An Điềm nghĩ đến đây liền cầm cốc nước trái cây lên uống một ngụm, muốn dằn cơn giận trong lòng xuống.
Dương Thanh Lộ thấy An Điềm không nói gì thì tưởng cô đang suy đoán thân phận của Chu Mộng Chỉ, bèn chua chát nói: “Tôi đoán cái cô Chu Mộng Chỉ này chắc chắn là một trong những cô gái có ý đồ muốn trở thành bạn gái của anh Lâm rồi. Kể từ khi tôi gặp cô ta ở Lâm Thị thì đã thấy cô ta cứ luôn trò chuyện với anh Lâm! Cái dáng vẻ yếu đuối yểu điệu đó, dường như chúng ta chỉ cần thổi một cái là cô ta bay mất luôn vậy, đúng là giả vờ giả vịt mà.”
An Điềm thấy thái độ Dương Thanh Lộ khó chịu như vậy thì quyết định không nói ra thân phận của Chu Mộng Chỉ.
Chu Mộng Chỉ kể từ sau khi kết hôn với Cố Thiên Tuấn, tuy được mọi người biết đến sự tồn tại, nhưng ngoài việc cô ta là phụ nữ ra thì mọi người đều không biết thông tin nào khác nữa.
Thế nên lần này thấy cô ta đến đây một cách kín tiếng như vậy, An Điềm cũng tự giác hiểu mình không nên nhiều chuyện.
Chỉ có điều, sau này nếu Dương Thanh Lộ biết được người phụ nữ mà mình xem thường này thật ra lại là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị thì không biết sẽ sửng sốt đến mức nào.