Người quản thôn chắc là một viên chức nhỏ, nhưng đứng trước mặt đồng tiền thì còn phân biệt ai là ai. Thấy tiền rơi đầy trời, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cho những người chưa từng trải sự đời chen chúc nhau mà giành giật như ong vỡ tổ!
An Điềm nhân lúc đám đông đang tranh nhau giành tiền, lập tức chạy ra ngoài và lao về phía trước!
“Mẹ, nó bỏ chạy rồi kìa!” Đám lưu manh nhìn theo, vô cùng sốt ruột, liền vội đuổi theo.
An Điềm chạy bằng chân trần về phía trước như điên loạn. Mặt đường gồ ghề dường như còn có những viên đá sắc nhọn, làm lòng bàn chân cô truyền đến từng cơn đau nhói, nhất định là đang rướm máu.
“Không được, để nó chạy thoát thì nó sẽ báo công an. Đến lúc đó, khu du lịch mà chúng ta khó khăn lắm mới phát triển được, sẽ tiêu tan cả!” Người quản thôn vừa hét lên, những người đang giành giật tiền bỗng tỉnh táo lại. Họ nhét số tiền đã nhặt được vào túi, và nhanh chóng đuổi theo An Điềm.
Tiếng gió rít qua bên tai, An Điềm đã mệt đến mức sắp không thở được. Nhưng cô không thể dừng lại, cô chỉ có thể chạy về phía trước. Có điều, An Điềm vẫn rất sợ hãi, không chỉ sợ rằng nhóm người kia sẽ đuổi kịp, mà còn sợ mình không biết rõ địa hình nên sẽ chạy vào ngõ cụt. Đến lúc đó, cô sẽ chết chắc!
Lòng bàn chân bắt đầu ướt sũng, An Điềm biết rằng đó là máu từ vết thương chảy ra, nhưng cô không thể nghĩ gì nhiều. Não cô lúc này đang chạy với tốc độ nhanh như chớp. Lần theo ánh trăng tối mờ, An Điềm chạy ra khỏi ngõ, dựa vào những ký ức mơ hồ mà chạy về phía con phố nhỏ mà cô đã đến vào ban ngày.
“Bên kia kìa! Tôi nhìn thấy nó rồi!” Có một người hét to lên từ đằng xa.
An Điềm còn chưa chạy đến con phố nhỏ liền hoảng loạn quay đầu lại, nhìn thấy một nhóm người đang chạy về phía mình!
Tim của An Điềm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô vội vàng quay đầu lại, và cố hết sức chạy về phía trước.
“Rầm!” An Điềm cố sức cắm đầu chạy nên đã va vào một người.
An Điềm không buồn nhìn xem người trước mặt là ai, chỉ luống cuống bò dậy và tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc này, một bàn tay mạnh mẽ đã nắm lấy cánh tay của An Điềm.
“A!” An Điềm sợ hãi đến khóc thét lên. “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
“An Điềm, là anh đây!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, An Điềm bỗng im lặng. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đang đứng trước mặt mình.
“Cố Thiên Tuấn…” An Điềm há miệng khóc òa lên. Cô ôm chặt Cố Thiên Tuấn một cách vô thức, khóc thét lên. “Phía sau có người, có rất nhiều người, họ đang đuổi theo tôi.”
Đây là lần đầu tiên An Điềm chủ động ôm anh. Cơ thể của Cố Thiên Tuấn bỗng cứng đờ, nhưng trong giây tiếp theo đã ôm chặt lấy An Điềm: “Đừng sợ, có anh đây.”
Cố Thiên Tuấn nói rồi ngay lập tức quay đầu lại nhìn nhóm vệ sĩ đi theo mình đến đây.
Các vệ sĩ hiểu ý, xông về phía nhóm người đang đuổi đến kia như thể đang trong đợt huấn luyện thường ngày.
An Điềm vẫn trốn trong vòng tay của Cố Thiên Tuấn mà run rẩy. Cô bấu chặt lấy tay áo của Cố Thiên Tuấn không chịu buông ra. Vì cô sợ lỡ mình buông tay ra thì sẽ bị nhóm người kia bắt lại một lần nữa.
“Đừng sợ.” Cố Thiên Tuấn xoa xoa đầu An Điềm, bế cô lên và đi về phía xe của mình.
Lâm Kính Trạch đang đứng chờ bên cạnh chiếc xe, từ xa đã nhìn thấy Cố Thiên Tuấn bế An Điềm đi đến, liền nhanh chóng mở cửa xe.
Cố Thiên Tuấn bế An Điềm và ngồi lên xe một cách cẩn thận. Anh cúi đầu xuống nói: “An Điềm à, không sao rồi.”
Tuy nhiên, An Điềm đang úp mặt vào lòng Cố Thiên Tuấn vẫn không nói lời nào, vẫn nắm chặt lấy áo của anh. An Điềm vừa rồi vẫn còn run rẩy, lúc này đây đã bất động.
Cố Thiên Tuấn cau mày lại, cảm thấy có gì đó không ổn. Anh đưa một tay ra vỗ nhẹ vào mặt An Điềm.
Nhưng chỉ thấy An Điềm nhắm nghiền mắt lại, sau đó ngất đi.
“An Điềm!” Lúc này, Cố Thiên Tuấn mới phát hiện ra hai má của An Điềm ửng hồng đến bất thường. Anh đặt lòng bàn tay lớn lên trán An Điềm, mới nhận ra An Điềm đang sốt rất cao.
“Quay lại khách sạn ngay, gọi bác sĩ riêng của tôi chờ sẵn ở đó!” Cố Thiên Tuấn hét lên với Lâm Kính Trạch đang lái xe.
“Vâng, anh ba.” Lâm Kính Trạch vội gật đầu, đạp chân ga và chiếc xe chạy đi như bay.
Một đêm trôi qua…
Ánh mặt trời mùa đông len qua những khe rèm cửa, lặng lẽ chiếu rọi vào bên trong phòng.
Cố Thiên Tuấn đang gục mặt xuống giường mà ngủ bỗng mở to hai mắt, ngẩng đầu lên nhìn người đang ngủ yên trên giường, lúc này Cố Thiên Tuấn mới khẽ thở phào.
An Điềm nhắm chặt hai mắt, hơi thở hơi nặng nề, màu đỏ bất thường trên mặt cô đã nhạt dần. Song, hai chân mày của cô vẫn đang nhíu chặt lại, hàng mi dài vẫn không ngừng run rẩy, như thể dù đang trong mơ cũng rất bất an.
Cố Thiên Tuấn đưa tay ra vuốt ve mái tóc của An Điềm.
Dần dần, vẻ mặt của An Điềm đang trong giấc ngủ cũng đã khá hơn một chút, hai chân mày cũng không còn nhíu chặt lại nữa.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Cố Thiên Tuấn lo rằng tiếng gõ cửa sẽ đánh thức An Điềm, nên anh liền nhanh chóng sải bước đến và mở cửa.
Lâm Kính Trạch đích thân bê bữa sáng đứng chờ trước cửa rồi hỏi: “Anh ba, An Điềm đã tỉnh chưa?”
Cố Thiên Tuấn quay đầu lại nhìn An Điềm vẫn đang ngủ say, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, sau đó nói với Lâm Kính Trạch: “Vẫn chưa.”
“Anh ba à, về chuyện của An Điềm, em rất lấy làm tiếc.” Lâm Kính Trạch bất giác thở dài.
Chiều hôm qua, Cố Thiên Tuấn đã phát hiện ra An Điềm mất tích, anh đã cử người đi lật tung cả ngôi làng suối nước nóng. Các nhân viên của công ty Tô Thị không biết sự việc nên cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì, sao lại có một nhóm người mặc áo đen đi qua đi lại khắp nơi, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Sau đó, Cố Thiên Tuấn đã đến tìm Lâm Kính Trạch, nhờ anh hỏi Lâm Hiểu Hiểu một việc.
Lúc này, Lâm Kính Trạch mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Dưới sự tra hỏi của anh, Lâm Hiểu Hiểu đã nói ra việc cô đã bỏ An Điềm lại trên đường của một thị trấn nhỏ.
Cố Thiên Tuấn còn chưa nghe xong, đã ngay lập tức dẫn người chạy đến thị trấn nhỏ đó.
Còn Lâm Kính Trạch cũng quên luôn việc la mắng Lâm Hiểu Hiểu, chỉ biết cử người giám sát Lâm Hiểu Hiểu, sau đó vội vàng cùng Cố Thiên Tuấn đi tìm An Điềm.
May mà đã tìm được An Điềm, nếu không, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được. Lâm Kính Trạch nghĩ lại mà còn sợ.
“Kính Trạch à.” Cố Thiên Tuấn nhìn thẳng vào Lâm Kính Trạch, trong ánh mắt như đại bàng lóe lên vẻ giá lạnh như khi đối mặt với kẻ thù. “Cậu nhớ kỹ! Từ bây giờ trở đi, An Điềm là người quan trọng nhất của tôi. Đây là lần cuối cùng mà Lâm Hiểu Hiểu làm tổn thương An Điềm.”
Cả người Lâm Kính Trạch bỗng cứng đờ, trong lúc lấy làm lạ tại sao An Điềm lại có một vị trí quan trọng như thế, anh lại càng cảm thấy sốc hơn: Anh ba thậm chí còn chưa từng vì chị ba mà nói ra những lời nặng nề như vậy!
“Em biết rồi.” Lâm Kính Trạch im lặng một lúc lâu, rồi mới gật đầu. “Em sẽ đưa Hiểu Hiểu về nhà, bắt nó tự kiểm điểm, không bao giờ để nó mắc lỗi nữa.”
Cố Thiên Tuấn không nói gì, chỉ quay người lại, định đi vào phòng xem An Điềm ra sao.
“Anh ba…” Lâm Kính Trạch gọi Cố Thiên Tuấn từ sau lưng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cố Thiên Tuấn hơi nghiêng đầu qua nhìn anh.
Lâm Kính Trạch ngập ngừng một lúc, cuối cùng nói: “Em muốn đợi An Điềm tỉnh lại, rồi kêu Hiểu Hiểu đến đây xin lỗi cô ấy, sau đó mới đưa Hiểu Hiểu về nhà.”
“Không cần đâu.” Giọng của Cố Thiên Tuấn dửng dưng. “Cô ấy không khỏe, để cô ấy nghỉ ngơi.”
“Dạ vâng.” Lâm Kính Trạch ngượng ngùng gật đầu. “Vậy em sẽ đưa Hiểu Hiểu về nhà ngay lập tức.”
Cố Thiên Tuấn không nói gì thêm, chỉ đẩy cửa ra và đi vào trong.
Còn Lâm Kính Trạch, bê bữa sáng rời khỏi đó với vẻ mặt trầm trọng.
Khi Cố Thiên Tuấn bước vào phòng, nhìn thấy An Điềm đã tỉnh lại. Cô dựa lưng vào đầu giường, cảm thấy đầu mình vẫn còn hơi nặng.
“Em cảm thấy sao rồi? Để anh đi gọi bác sĩ.” Cố Thiên Tuấn nói xong liền quay người đi mở cửa.
“Không cần đâu!” An Điềm vội gọi Cố Thiên Tuấn lại. “Tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Cố Thiên Tuấn dừng bước lại, nhìn thật kỹ khuôn mặt tái nhợt của An Điềm, cuối cùng vẫn nói: “Anh sẽ đi gọi bác sĩ.”
“Không cần thật mà!” An Điềm vội mở chăn ra, định xuống khỏi giường để ngăn cản Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn nghe thấy tiếng bước chân của An Điềm thì lập tức quay người lại. Anh bước nhanh về phía trước, bế An Điềm và đặt cô trở lại giường: “Em nằm xuống đi! Anh sẽ gọi bác sĩ đến khám cho em.”
“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm vội túm lấy một góc tà áo của Cố Thiên Tuấn, lắc đầu. “Thực sự không cần đâu, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
“Thật sự đã đỡ hơn nhiều rồi?”
“Thật.” An Điềm gật đầu cái rụp. Cô hơi nghiêng mặt qua, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Thiên Tuấn rồi lẩm bẩm. “Còn nữa…”
“Còn gì nữa?” Cố Thiên Tuấn cúi người xuống, dịu dàng nhìn vào An Điềm đang ngập ngừng.