Sau khi An Điềm nói những lời đó với Cố Thiên Tuấn, cô chạy về trường quay với tâm trạng rối bời. Cô tìm đại một nơi để ngồi xuống, chờ đến giờ quay.
Lúc này, Lâm Hiểu Hiểu và cô nữ diễn viên kia cũng đang nắm tay nhau quay vào trường quay. Hai người chuyện trò vui vẻ, giống như chị em thân thiết vậy, làm An Điềm nhìn thấy mà hơi chướng mắt.
Cô bất giác cúi đầu xuống để không nhìn thấy hai người họ, và bắt đầu nghiên cứu kịch bản một cách nghiêm túc.
Song, cô nữ diễn viên đó dường như cố tình kéo Lâm Hiểu Hiểu đến ngồi gần An Điềm, rồi tiếp tục trò chuyện rôm rả với Lâm Hiểu Hiểu.
Tiếng ồn ào bên tai thật khiến người ta khó chịu. An Điềm cố nín thở, cuối cùng cũng không nói gì: Thêm một chuyện chẳng thà bớt một chuyện, không phải cô hèn nhát, nhưng bây giờ thời gian quay đang rất gấp rút, cô không muốn vì chuyện giữa mình và cô nữ diễn viên đó mà làm chậm trễ tiến độ quay.
Cứ thế, ba người đã trải qua một buổi sáng trong hòa bình.
Lúc hai giờ chiều, nhân viên của đoàn làm phim trở lại vị trí của mình rất đúng giờ, để chuẩn bị cho các cảnh quay tiếp theo.
Ngay lúc này, phó đạo diễn cầm điện thoại chạy đến trước mặt đạo diễn nói: “Đạo diễn, có người muốn nói với anh vài câu.”
Đạo diễn liếc nhìn phó đạo diễn một cái với vẻ mất kiên nhẫn, sau đó cầm lấy điện thoại.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến hiển thị trên màn hình, khuôn mặt của đạo diễn ngay lập tức nghiêm trang hẳn lên. Anh ta vội quay người đi và nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhân viên của đoàn làm phim thấy vậy, tất cả đều trở nên nghiêm túc hơn: Thông thường, những việc của đoàn làm phim đều do phó đạo diễn làm, còn đạo diễn chỉ chịu trách nhiệm quay phim. Bây giờ điện thoại gọi đến chỉ đích danh muốn tìm đạo diễn, vậy nhất định là sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Quả đúng như dự đoán, đạo diễn đi ra ngoài chưa được bao lâu thì đã quay vào lại.
Các nhân viên có mặt ở trường quay đều nhìn vào đạo diễn, không biết anh ta định sẽ làm gì tiếp theo.
Đầu tiên, đạo diễn nhìn quanh trường quay. Sau khi đưa mắt nhìn lướt qua An Điềm với đầy vẻ suy ngẫm, anh ta đã dừng mắt lại trên người cô nữ diễn viên kia rồi vẫy tay và nói: “Cô ra đây một lát.”
“Tôi?” Cô nữ diễn viên không hiểu nên cau mày lại, nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo đạo diễn ra bên ngoài.
“Đoàn làm phim tạm thời không cần cô góp mặt để quay nữa, cô về trước đi.” Đạo diễn nói thẳng vào vấn đề.
“Tại sao lại như vậy? Đạo diễn, chẳng phải chúng ta đã ký hợp đồng rồi sao?” Cô nữ diễn viên kia rất kinh ngạc nên chưa phản ứng lại kịp.
“Đoàn làm phim chúng tôi sẽ làm theo đúng điều khoản hợp đồng, chi trả tiền vi phạm hợp đồng cho cô, nhưng cô không được đóng tiếp nữa.”
“Đạo diễn, tôi đã làm gì sai hay sao?” Cô nữ diễn viên chất vấn với vẻ giận dữ: “Nếu phải chết, anh cũng phải cho tôi chết một cách rõ ràng chứ!”
“Có vài chuyện tôi không tiện nói nhiều.” Đạo diễn thở dài. “Chỉ là, có một số người mà tôi không đủ khả năng để làm mích lòng họ, cô càng không có khả năng đó!”
“Tôi…”
Cô nữ diễn viên đó còn muốn nói điều gì đó, nhưng đạo diễn đã khoát tay thẳng thừng: “Thu dọn đồ đạc rồi đi ngay đi.”
“Tôi…” Cô nữ diễn viên đó cắn chặt răng, cuối cùng cũng không dám nói gì: Anh đạo diễn này là một đạo diễn nổi tiếng trong giới, không bao giờ có quy tắc ngầm, chỉ nghiêm túc quay phim. Bây giờ bị đá ra ngoài, cô ta cũng tự biết rằng mình không thể trở mặt với anh đạo diễn này, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội hợp tác với anh ta nữa.
Chỉ có điều, khi không bị đá ra ngoài, nhất định là có ai đó xúi giục sau lưng!
Cô nữ diễn viên nhìn theo bóng lưng đang rời đi của đạo diễn, tự hỏi: Rốt cuộc ai đang gây khó dễ cho mình đây? Lại có quyền lực lớn đến vậy, có thể làm cho anh đạo diễn này răm rắp nghe theo? Nhưng, mình cũng chưa bao giờ có cơ hội làm mích lòng một nhân vật lớn đến vậy mà!
Ngay khi cô nữ diễn viên đó vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ thì quản lý của cô ta đã gọi đến.
Cô nữ diễn viên mừng thầm trong lòng, vội vàng nối máy. Cô ta đang định đem chuyện này kể với quản lý của mình, nhờ quản lý điều tra rõ ràng giúp cô ta.
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của người quản lý làm cho cô nữ diễn viên này mù mịt hoàn toàn: “Tôi chạy đông chạy tây muốn gãy cả chân mới giành được cho cô mấy đoạn quảng cáo, nhưng chỉ trong nửa tiếng, tất cả đã bị hủy hết rồi! Tổng công ty cũng đã ra lệnh, nói rằng phải tiễn cô đi luôn. Cô nói xem, rốt cuộc cô đã làm mích lòng ai hả?”
“Hả?” Chuyện xảy ra quá đột ngột, làm cô nữ diễn viên nhất thời không thể chấp nhận được. Cô ta trợn to mắt và nói: “Tôi... tôi đâu có biết!”
“Vậy cô có biết mình ăn gì không? Hỏi gì cũng không biết!” Người quản lý tức giận hét lên. “Còn không mau về công ty, nghĩ xem có cách gì cứu vãn không! Làm người quản lý của cô đúng là xui xẻo!”
“Tôi... tôi sẽ về ngay!” Cô nữ diễn viên kia sợ đến phát khóc, vội vàng chạy về công ty của mình.
Cùng lúc với khi cô nữ diễn viên kia bị đạo diễn đuổi đi…
Trong văn phòng tổng tài ở công ty Tô Thị, Susan đang đeo kính cận và để tóc ngắn, nói một cách từ tốn: “Cố tổng, đó là chuyện về cô An Điềm.”
“Cô làm tốt lắm, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi.” Cố Thiên Tuấn đang đi công tác ở một thành phố khác mỉm cười. An Điềm chỉ có thể do anh bắt nạt thôi, còn những người khác, nếu làm cô cau mày thì cũng không được!
“Cám ơn Cố tổng.” Giọng của Susan không có gì phấn khởi lắm, giống như cảm giác mà cô mang đến cho mọi người: Nghiêm túc, tỉ mỉ và cứng nhắc.
Cố Thiên Tuấn đặt điện thoại xuống, tâm trạng vui vẻ và đặt đôi chân thon dài của mình lên bàn. Anh dựa lưng ra sau ghế, nhắm mắt lại để thư giãn.
Lúc này, Cao Lỗi gõ cửa văn phòng của Cố Thiên Tuấn và bước vào: “Cố tổng, lãnh đạo của công ty kia đã đến.”
“Tôi biết rồi.” Cố Thiên Tuấn mở mắt ra. Anh đứng dậy và ung dung bước về phía trước.
Cao Lỗi nhìn theo bóng lưng của Cố Thiên Tuấn: Cố tổng hôm nay hình như rất vui thì phải.
Ở bên này…
Sau khi đạo diễn nói chuyện xong với cô nữ diễn viên đó thì quay vào trường quay một mình. Anh ta liếc nhìn những với với đôi mắt tò mò kia, rồi lên tiếng mà trên mặt không hề có chút biểu cảm: “Bây giờ bắt đầu quay cảnh khác.”
Đạo diễn nói xong thì nhìn sang An Điềm: “An Điềm à, mấy cảnh quay sáng nay sẽ hủy bỏ. Ngày mai sẽ có một diễn viên mới đến, rồi cô và cô ấy sẽ quay bù lại sau.”
“Vâng.” An Điềm hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết gật đầu với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Nhưng Lâm Hiểu Hiểu thì không nhịn được nữa, cô bước nhanh tới trước mặt đạo diễn hỏi: “Còn người bạn đã đến cùng tôi thì sao?”
“Cô ta không phù hợp với quảng cáo của chúng ta, nên đã đi trước rồi.”
“Sao lại như vậy? Rõ ràng…”
“Được rồi, đừng nói gì nữa, mọi việc đã được sắp xếp như thế đấy!” Đạo diễn trực tiếp ngắt lời Lâm Hiểu Hiểu, rồi nhìn lướt qua toàn bộ nhân viên của đoàn. “Bây giờ mọi người hãy lập tức chuẩn bị, để bắt đầu quay.”
Lâm Hiểu Hiểu liếc đạo diễn một cái bằng ánh mắt không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn quay về vị trí của mình, chuẩn bị cho buổi quay.
Cứ thế, bầu không khí của đoàn làm phim rất buồn tẻ, quay đến hết buổi chiều.
Sau khi đoàn làm phim thu dọn, An Điềm tranh thủ về nhà nấu cơm cho An An, nên cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi.
Còn Lâm Hiểu Hiểu thì không muốn đụng mặt với An Điềm, nên quyết định chờ An Điềm rời khỏi thì cô mới đi.
Lúc này, hai nhân viên của đoàn làm phim chạy đến bên cạnh An Điềm, nói chuyện nhiệt tình với cô: “An Điềm à, cô định về nhà hả? Đi đường cẩn thận nhé. Tôi có xe, hay để tôi chở cô về?”
“Không cần, không cần. Tôi tự về được.” An Điềm thấy hơi lạ, những đồng nghiệp chỉ gật đầu xa giao thường ngày, sao bây giờ lại trở nên nhiệt tình như thế?