“Việc này...” An Điềm mím môi, cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều đang dồn vào mình. Cô nhìn sang Lâm Hiểu Hiểu với vẻ mặt muốn khóc nhưng không có nước mắt: Tại sao cô không bàn với tôi trước khi nói những lời này? Tôi hoàn toàn không có ý đó, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng nữa mà.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ mặt như sắp khóc của An Điềm, còn tưởng rằng An Điềm vì có được cơ hội tốt như vậy nên cảm động đến muốn khóc, đến nỗi không thể tự trả lời câu hỏi của Tô Thanh Dương.
Nghĩ vậy, Lâm Hiểu Hiểu liền tự ý nói với Tô Thanh Dương: “Anh Tô, anh nhìn xem, vì có được cơ hội tốt như vậy mà An Điềm phấn khích đến mức không thể nói nên lời luôn kìa. Vậy em sẽ đại diện cô ấy đồng ý với anh nhé!”
“Tốt.” Tô Thanh Dương gật đầu nhanh gọn. Anh buồn cười liếc nhìn Lâm Hiểu Hiểu và An Điềm, nhận ra rằng hai người họ, một người vui sướng hớn hở, một người mặt xanh như tàu lá, đúng là một sự tương phản rõ rệt.
Cố kìm nén nụ cười nhẹ trên môi, Tô Thanh Dương nghiêm túc nhìn vào các nhân viên khác trong phòng hội nghị rồi nói: “Đã xác định được người thay thế cho Lý An Ni rồi, vậy chúng ta tiếp tục xác định thời gian quay và sắp xếp lịch trình cụ thể nhé.”
Chẳng mấy chốc, những giọng trao đổi lại được vang lên.
Tuy nhiên, việc tự nhiên bị trở thành người thay thế cho Lý An Ni đã làm cho An Điềm không thể kìm nén được nữa. Cô chọc chọc vào lưng Lâm Hiểu Hiểu, nhìn cô với ánh mắt hỏi tội: “Hiểu Hiểu, có phải cô nên nói gì với tôi không?”
Lâm Hiểu Hiểu tưởng rằng An Điềm muốn cám ơn mình, thế nên liền khoát tay với vẻ rất tự hào: “An Điềm, không cần cám ơn tôi đâu. Ai bảo tôi rất thích giúp người, còn cô lại là bạn tốt của tôi chứ!”
“Con mắt nào của cô thấy tôi muốn cám ơn cô vậy?” An Điềm nhìn vào Lâm Hiểu Hiểu với ánh mắt khó tin: Bộ cô ấy không nhìn ra mình đang tức giận à?
Lâm Hiểu Hiểu tưởng rằng An Điềm đang đùa với mình nên liền cười ha hả rất vui vẻ: “An Điềm à, với sự giúp đỡ của tôi, cô thực sự không cần cảm thấy có gánh nặng. Cô biết đấy, tôi luôn rất xem trọng bạn bè mà!”
“Cô…” An Điềm không nói nên lời. Cô phải kìm nén đến xanh mặt mới không nổi điên trong phòng hội nghị này. Cô cố hạ thấp giọng mình, trợn mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu và nói: “Xem trọng cái con khỉ! Tại sao cô không bàn trước với tôi mà đã đề nghị thẳng với Tô tổng để tôi thay thế cho Lý An Ni hả? Mấu chốt là sau đó tôi vẫn chưa đồng ý, vậy mà cô đã đồng ý giùm tôi rồi!”
“Tôi tưởng vì cô e dè nên mới không đồng ý ngay lúc đó.” Lâm Hiểu Hiểu nói với vẻ mặt rất vô tội.
“Tôi…” An Điềm giơ nắm đấm lên má Lâm Hiểu Hiểu múa may một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không đánh xuống: Thôi vậy, thôi vậy. Quay thì quay! Không những kiếm thêm được ít tiền, mà còn có thể nhanh chóng quay xong để mình còn quay về phòng thiết kế nữa.
Tuy nhiên, An Điềm cũng có lo lắng rất nhiều: Nếu mình làm không tốt, đến lúc đó liên lụy cả đoàn làm phim thì phải làm sao?
An Điềm thở dài, không biết nên nói gì.
Vào ngày thứ hai sau khi xác định An Điềm sẽ thay thế cho Lý An Ni, đoàn làm phim bắt đầu bấm máy.
Do đã đổi người nên đoàn làm phim phải quay lại từ đầu.
Ở cảnh đầu tiên, An Điềm sẽ giống như Lâm Hiểu Hiểu, mặc váy đồng phục do công ty Tô Thị thiết kế để đóng vai học sinh. Chiếc váy đồng phục này cũng mang phong cách vốn có của Fairy, thắt lưng vừa phải, lại giữ được chân váy cổ điển, rất phù hợp với thẩm mỹ phổ biến hiện nay, đẹp hơn nhiều so với chiếc váy đồng phục thông thường.
An Điềm lần đầu tiên quay phim, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào. Cô cũng tưởng mình không có tài năng diễn xuất gì, nhưng ở cảnh quay đầu tiên đã yêu cầu An Điềm phải diễn cho vô cùng ngây thơ trong sáng, và có cảm giác thẹn thùng của một cô thiếu nữ.
Nhưng tâm thái của An Điềm đã đến tuổi ba mươi, bảo cô đóng vai một cô gái tuổi teen, quả thực rất khó. Vậy nên, cười cũng không ổn, nhảy cũng không được, quay đi quay lại cả chục lần nhưng vẫn không qua được.
“Cắt!” Đạo diễn hét lên với vẻ không hài lòng. Anh ta liếc nhìn An Điềm đang căng thẳng và lúng túng rồi thở dài, cố nuốt lại những lời định mắng chửi An Điềm: Đúng thật là, bình thường An Điềm làm trợ lý cho Lâm Hiểu Hiểu cũng để mặt mộc, ăn mặc rất mộc mạc, tuy trông rất đẹp nhưng lại không thu hút mắt nhìn như Lâm Hiểu Hiểu ăn bận một cách thanh lịch.
Bây giờ An Điềm được trang điểm nhẹ, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp nay càng khác biệt hơn, nhất là đôi mắt đào đó, làm cho người đạo diễn đã quen thuộc với các nữ diễn viên xinh đẹp như anh cũng không thể không ngưỡng mộ.
Không chỉ vậy, nhà tạo mẫu của An Điềm còn xõa mái tóc mà thường ngày An Điềm hay buột thành đuôi ngựa xuống, tạo thêm một mái trước rất khéo léo.
An Điềm ăn mặc và trang điểm như vậy trông giống hệt một cô gái tuổi teen. Ngay cả khi đứng cùng Amanda nhỏ tuổi nhất trong đoàn, có vẻ như tuổi của An Điềm còn nhỏ hơn một chút!
Đạo diễn lại nhìn An Điềm vài cái, tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn, ngay cả giọng điệu cũng dịu đi: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, hai mươi phút nữa bắt đầu quay tiếp!”
“Dạ được, đạo diễn vất vả rồi. Cám ơn mọi người.” An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu cùng gật đầu với nhân viên của đoàn làm phim để bày tỏ lòng biết ơn.
“Hiểu Hiểu à, hôm nay tôi diễn xuất tệ quá, mà thời gian quay còn rất ít, tôi phải làm sao đây?” An Điềm lo lắng nắm lấy tay của Lâm Hiểu Hiểu.
“Bình tĩnh! Mặc áo khoác vào trước đã!” Lâm Hiểu Hiểu ngước cằm lên, ra hiệu cho An Điềm cầm lấy chiếc áo khoác mà nhân viên của đoàn làm phim đem đến cho cô. Bây giờ, tuy thời gian lạnh nhất cuả mùa đông đã qua, nhưng nhiệt độ vẫn còn rất thấp, phải một hai tháng nữa mới đến mùa xuân ấm áp.
“Ồ.” An Điềm cầm lấy chiếc áo khoác và ngoan ngoãn mặc vào, nhưng vẫn nhìn vào Lâm Hiểu Hiểu với vẻ mặt không vui. “Hiểu Hiểu à, cô là diễn viên, cô có kinh nghiệm, cô dạy tôi cách đóng vai một cô gái tuổi teen đi.”
“Tôi đâu cần có kinh nghiệm.” Lâm Hiểu Hiểu hất cằm lên. “Làm ơn đi, tôi vốn là một cô gái tuổi teen mà.”
“Được rồi, được rồi. Cô gái tuổi teen xinh đẹp.” An Điềm bất đắc dĩ hỏi: “Xin được hỏi cô gái tuổi teen xinh đẹp Lâm Hiểu Hiểu, cô có thể dạy cho tôi kinh nghiệm diễn vai một cô gái tuổi teen không? Dù gì tôi đã không còn là một cô gái tuổi teen xinh đẹp nữa.”
“Ừm, nói vậy nghe còn có lý.” Lâm Hiểu Hiểu gật đầu rất mạnh. “Thôi được rồi, tôi sẽ dạy cho cô.”
Lâm Hiểu Hiểu nói rồi bộ dạng trông như một chuyên gia, đi quanh An Điềm hai vòng. Ánh mắt đó làm cho An Điềm sởn tóc gáy cả người.
Lâm Hiểu Hiểu đi vòng tròn xong thì dừng lại, sờ sờ cằm và phân tích một cách nghiêm túc: “Trước hết, An Điềm à, cách ăn mặc của cô khá giống một cô gái tuổi teen, nhưng thân hình lại không giống lắm, mà giống như... một cô gái dậy thì quá mức.”
“Dậy thì quá mức?” An Điềm cúi mắt nhìn xuống mình với vẻ khó hiểu, rồi đột nhiên nhìn thấy nút áo đồng phục trước ngực mình sắp bung ra!
An Điềm vội khoanh tay che ngực mình lại, trợn mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu rồi hét lên: “Lâm Hiểu Hiểu, điểm chú ý của cô có thể nào đừng kỳ cục như thế không? Tôi nhờ cô dạy tôi diễn xuất, không để nhờ cô đánh giá thân hình của tôi!”
“Tôi đang phân tích như một diễn viên chuyên nghiệp mà. Các kỹ năng cơ bản của một diễn viên là giọng nói, sân khấu, đi đứng và diễn xuất. Trước hết, ngoại hình của cô có chút chưa đạt.” Lâm Hiểu Hiểu phân tích rõ ràng rành mạch. Cô nhìn vào chỗ nút áo trước ngực của An Điềm rồi hỏi: “Cô thấy cô gái tuổi teen nào mà phát triển tốt như thế không?”
“Được rồi, được rồi. Nếu đã không thay đổi được, thì cứ bù đắp ở khía cạnh khác vậy.” An Điềm vẫn che ngực mình lại và chuyển chủ đề. “Tôi còn có thể làm gì khác?”
“Việc này thì…” Lâm Hiểu Hiểu mím môi suy nghĩ một hồi rồi nói: “An Điềm à, cô có thích ai không?”
“Tại sao lại hỏi điều này?” Trên mặt An Điềm đầy vẻ khó hiểu.
“Khi đối mặt với người mình thích, bất kể tuổi tác lớn nhỏ, nghề nghiệp sang hèn, chắc ai cũng đều có lúc thẹn thùng. Sự thẹn thùng này chính là sắc thái của một cô gái tuổi teen.” Lâm Hiểu Hiểu giải thích một cách chuyên nghiệp.
“Nhưng tôi đâu có thích ai.” An Điềm lắc đầu, vẻ mặt như thể đã nhìn thấu hồng trần. “Tôi không muốn thích ai đó, cũng không muốn người khác thích tôi. Tôi chỉ muốn cố gắng kiếm tiền, sau đó làm một phụ nữ giàu có, mỗi ngày đều đi mua sắm và ăn uống.”