“Được rồi, nếu đã là nhân vật quan trọng thì anh hãy tiếp đãi cho tốt nhé! Cố Thị của chúng ta vẫn còn phải tiếp tục phát triển vững mạnh đấy!” Tuy Chu Mộng Chỉ không đảm nhận bất kỳ chức vụ gì ở Cố Thị, nhưng khi Cố Thiên Tuấn kết hôn với Chu Mộng Chỉ thì anh đã cho một số cổ phần của Cố Thị làm của hồi môn cho cô.
Đương nhiên, cổ phần còn lại của Cố Thị cũng có một phần là tài sản chung của vợ chồng Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ, nếu tính tổng thì trong tay của cổ phần của Chu Mộng Chỉ chỉ xếp sau Cố Thiên Tuấn.
Cho nên, bất luận về mặt nào, nếu Cố Thị phát triển thì Chu Mộng Chỉ cũng sẽ được nhiều lợi ích.
“Anh sẽ tiếp đãi thật tốt.” Sau khi Cố Thiên Tuấn nghiêm túc gật đầu thì nhẹ nhàng nói với Chu Mộng Chỉ, “Mộng Chỉ, em chăm anh cả buổi sáng cũng mệt rồi, về biệt thự nghỉ ngơi đi, anh thấy sắc mặt em nhợt nhạt lắm.”
“Sao? Sắc mặt em nhợt nhạt sao?” Chu Mộng Chỉ hốt hoảng che mặt lại, lại vội lấy gương ra soi, cô nhìn bên trái, nhìn bên phải, càng soi càng cảm thấy sắc mặt mình tiều tụy.
“Tuy có hơi nhợt nhạt, nhưng trong mắt anh em luôn xinh đẹp nhất.” Cố Thiên Tuấn một tay vuốt mặt của Chu Mộng Chỉ, chân thành nói.
“Thế không được đâu!” Chu Mộng Chỉ nghiến răng, nhan sắc chính là thứ cô ta quan tâm nhất, bây giờ Cố Thiên Tuấn nói cô ta nhợt nhạt thì không thể chấp nhận được!
Chu Mộng Chỉ vội đứng dậy nói với Cố Thiên Tuấn: “Được rồi, Thiên Tuấn, anh ở đây nghỉ ngơi nhé, em bảo anh họ cùng em đến tiệm làm đẹp.”
“Được.” Cố Thiên Tuấn vờ không đành lòng gật đầu, rồi sau đó kéo lấy tay của Chu Mộng Chỉ nói, “Mộng Chỉ, trước khi em đi, em lấy cái hộp để trên bàn giúp anh được không?”
Tuy Chu Mộng Chỉ phải vội đi làm đẹp, nhưng Cố Thiên Tuấn đã lên tiếng thì đương nhiên cô ta sẽ đi làm rồi, nên vội vã lấy cái hộp trên bàn qua đưa cho Cố Thiên Tuấn.
Nhưng không ngờ, Cố Thiên Tuấn tiện thuận thế nắm chặt lấy tay của Chu Mộng Chỉ.
Chu Mộng Chỉ không hiểu gì cả nhìn sang Cố Thiên Tuấn, Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng mở cái hộp đó ra.
Nhưng khi nhìn kỹ đồ vật trong hộp, Chu Mộng Chỉ không kiềm được che miệng lại, biểu cảm ngạc nhiên
Cố Thiên Tuấn nhoẻn miệng cười, lấy chiếc nhẫn kim cương trong hộp ra, đeo vào tay của Chu Mộng Chỉ: “Mộng Chỉ, anh thấy đã lâu rồi mình không mua quà tặng em, chiếc nhẫn này tặng em, mong em sẽ thích.”
Chu Mộng Chỉ ngớ người ra rút tay lại, nhìn viên kim cương to trên ngón tay, viên kim cương hình trái tim, niềm hạnh phúc dâng trào: Đây là nhẫn kim cương lớn nhất thế giới được công ty Graff vừa cắt xong, tên là The Graff Venus, nhẫn nặng 118.78 carat, còn đạt cấp màu D và độ tinh khiến cao nhất, trước khi cắt khối lượng gốc là 357 carat, cả quá trình cắt gọt mất hơn tám tháng.
Trước khi mẫu nhẫn này tung ra thì đã vang danh trong giới hàng xa xỉ phẩm rồi, lúc đó Chu Mộng Chỉ còn nghĩ phải làm thế nào để khiến Cố Thiên Tuấn mua cho mình chiếc nhẫn đó nữa, sau đó Cố Thiên Tuấn bị thương, cô cũng quên bẵng việc này đi.
Vì bản thân cô cũng cảm thấy rằng không nên nhắc đến việc này vào lúc này, không ngờ Cố Thiên Tuấn lại chủ động mua cho cô như vậy!
“Thiên Tuấn...” Chu Mộng Chỉ quẹt đi nước mắt đang trào ra, cảm động đến nỗi không biết nên biểu đạt thế nào.
“Thích không?” Cố Thiên Tuấn cười hỏi.
Thực ra, chiếc nhẫn kim cương này là anh dặn Susan mua, anh chỉ yêu cầu đắt nhất, tốt nhất, còn những cái khác anh không quan tâm.
“Thích, đương nhiên là thích rồi!” Chu Mộng Chỉ gật đầu, cô ta đang muốn lao đến ôm lấy Cố Thiên Tuấn nói lời yêu thương.
Không ngờ Cố Thiên Tuấn lúc đó lùi người về sau dựa vào giường bệnh, khiến cho Chu Mộng Chỉ hụt hẫng.
Cố Thiên Tuấn giống như không nhìn thấy vậy, chỉ vui vẻ thở phào nói: “May mà em thích, chiếc nhẫn này anh đã chọn từ rất lâu, chỉ sợ em không thích.”
“Thích, đương nhiên thích rồi.” Chu Mộng Chỉ không ôm được Cố Thiên Tuấn, nhưng ngồi bên giường bệnh, lần nữa nắm chặt tay của Cố Thiên Tuấn, trong lòng rối bời: Người đàn ông trước mặt yêu mình biết bao, lúc nào cũng nghĩ đến mình, đã bị thương rồi còn đích thân mua nhẫn kim cương cho mình! Mình nhất định phải giữ chặt anh!
“Như vậy thì anh yên tâm rồi.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, “Anh tặng quà xong rồi, em đi làm đẹp đi, nghỉ ngơi cho khỏe, tiện thể cho những người ở tiệm làm đẹp nhìn thấy món quà anh mua cho em nhé.”
“Vâng!” Chu Mộng Chỉ gật đầu, cuối cùng hôn lên má của Cố Thiên Tuấn, sau đó thì rời khỏi.
Sau khi Cố Thiên Tuấn thấy Chu Mộng Chỉ đã rời khỏi, lập tức mặt lạnh như tiền, anh lấy tờ khăn giấy rồi dùng sức lau chỗ Chu Mộng Chỉ vừa hôn lên.
Chu Mộng Chỉ vừa ra khỏi phòng bệnh thì khoe ngay chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay cho Chu Hán Khanh: “Anh ơi, nhìn này, chiếc nhẫn kim cương mà Thiên Tuấn chọn rất lâu mới mua được cho em! Có phải là rất to rất đẹp không?”
Chu Hán Khanh nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, gật đầu: “Quả thực rất đẹp!”
Trong khoảng thời gian Chu Mộng Chỉ thăm Cố Thiên Tuấn, Chu Hán Khanh và Susan đều đứng canh ngoài cửa phòng bệnh, bèn mượn cơ hội này tiện thể dò hỏi Susan khoảng thời gian này Cố Thiên Tuấn đã gặp những ai.
Sắc mặt Susan như bình thường, vờ như không biết đang bị Chu Hán Khanh hỏi chuyện, cô gạt chuyện An Điềm mang cháo cho Cố Thiên Tuấn ra, chỉ tiết lộ một số người và việc không quan trọng, để Chu Hán Khanh tin là thật.
Cộng thêm việc Cố Thiên Tuấn mất công mua nhẫn kim cương cho Chu Mộng Chỉ, cho đến bây giờ Chu Hán Khanh vẫn luôn rất an tâm về Cố Thiên Tuấn.
“Thế thì đương nhiên rồi!” Chu Mộng Chỉ đắc ý hất cằm lên, ánh mắt kiêu ngạo, “Em đã nói rồi Thiên Tuấn yêu em nhất mà.”
Nghe Chu Mộng Chỉ nói như vậy, sắc mặt Chu Hán Khanh có chút không vui: Anh cũng rất yêu Chu Mộng Chỉ, chỉ là cách biểu đạt không giống thôi, tại sao Mộng Chỉ không cảm nhận được chứ?
“Thiên Tuấn quả thực rất thương em, anh cũng rất vui.” Chu Hán Khanh giấu đi tâm trạng buồn bã của mình bằng nụ cười trên mặt.
“Anh ơi, dẫn em đi tiệm làm đẹp đi, em cảm thấy sắc mặt của em không tốt lắm!” Chu Mộng Chỉ vừa khoe nhẫn vừa nghĩ đến nhan sắc của mình.
“Được.” Chu Hán Khanh gật đầu, chào Susan rồi cùng Chu Mộng Chỉ rời khỏi.
Susan đứng ở cửa phòng bệnh nhìn thấy bóng dáng Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh đi khuất dần, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Sau khi Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh hoàn toàn rời khỏi bệnh viện không bao lâu thì An Điềm dẫn theo An An mang theo bình giữ nhiệt màu hồng đến bệnh viện.
Còn được Cao Lỗi đưa đón, Susan dẫn đường cho đến khi hai mẹ con vào phòng bệnh của Cố Thiên Tuấn.
An An lễ phép vào phòng bệnh, người nằm trên giường lại là chú Cố khiến cậu có ấn tượng sâu sắc, lại suy nghĩ về những gì mẹ vừa nói, chú này đã cứu mẹ, gương mặt An An không giấu được nụ cười vui vẻ.
“Chào chú!” An An chạy đến trước giường bệnh của Cố Thiên Tuấn, nhiệt tình chào hỏi Cố Thiên Tuấn.
“Chào con.” Cố Thiên Tuấn cười, đưa tay xoa đầu An An, ánh mắt hiền từ.