“Hiểu Hiểu!” An Điềm đành ngắt lời của Lâm Hiểu Hiểu, “Những thứ này quý giá như vậy, tôi không thể nhận đâu, hơn nữa tôi cũng không dùng đến những thứ này.”
“Thật sao?” Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm hỏi.
“Thật mà!” An Điềm trả lời bằng lương tâm của mình.
“Tôi đã nói là cô không thích rồi mà.” Lâm Hiểu Hiểu bỉu môi nói, “Tôi cảm thấy người xem tiền như giấy rác như cô sẽ không thích những thứ này, nhưng mà anh tôi lại nói, 99% người trên thế giới đều thích những tờ giấy rác này. Nên tôi mới mua nhiều như vậy.”
An Điềm dở khóc dở cười, nhưng lại rất tán đồng với những lời của Lâm Kính Trạch: Thực ra mình cũng rất thích những tờ giấy rác này lắm, nhưng với điều kiện là phải kiếm bằng nỗ lực của bản thân, chứ không phải là người khác tặng cho.
“Hiểu Hiểu, nếu cô thực sự cảm kích tôi, thì đợi cô quay xong quảng cáo rồi điều tôi về phòng thiết kế được không?” An Điềm tranh thủ cơ hội đề xuất việc chính, tuy làm trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu rất tốt, nhưng An Điềm vẫn thích thiết kế thời trang hơn, nếu có thể mượn cơ hội này để Lâm Hiểu Hiểu tự mở lời điều mình về phòng thiết kế thì bố của Tô tổng cũng sẽ không nói được gì, mọi việc đâu vào đấy cả!
“Vậy à...” Lâm Hiểu Hiểu nghe An Điềm nói như vậy thì có chút do dự.
“Hiểu Hiểu, tôi cứu mạng cô đấy? Đền ơn đáp nghĩa! Đền ơn đáp nghĩa nào?” An Điềm học và vận dụng rất nhanh, cô dùng trò mà lúc chiều Cố Thiên Tuấn tẩy não mình áp dụng với Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu vừa nghe An Điềm nói xong thì cúi đầu nói: “Được rồi...”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, rồi nói với An Điềm: “Cô không nói tôi cũng quên mất! Tôi còn nhớ mấy ngày trước anh tôi đã nhắc, công ty nhà tôi, còn có công ty của anh ba và công ty của anh Tô phải thực hiện một dự án hợp tác lớn! Anh tôi hình như có ý mời cô vào dự án, muốn cô qua đó. Chỉ là lúc đó tôi không nỡ xa cô, nên đã từ chối anh tôi rồi.”
An Điềm vừa nghe Lâm Hiểu Hiểu nói thế thì liền kích động ôm chầm lấy Lâm Hiểu Hiểu: “A, Hiểu Hiểu, thật không vậy?” Ba công ty lớn ở thành phố H sẽ cùng hợp tác một dự án à, quy mô quá! Còn học được rất nhiều thứ nữa! An Điềm nghĩ đến thôi cũng thấy phấn khích rồi.
“Ặc ặc, cô làm tôi nghẹt thở rồi!” Lâm Hiểu Hiểu vội kéo tay An Điềm ra la lên, “Sao cô phấn khích thế, rời xa tôi mà sao cô vui thế này?”
“Hi hi, không phải.” An Điềm ngại ngùng cười, “Tôi cũng là do vừa được thiết kế trang phục lại hân hạnh được tham gia vào một dự án lớn nên hơi phấn khích một chút.”
“Ôi!” Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm thở dài, “Quay xong quảng cáo, anh Tô cũng bận dự án đó, cô cũng đi rồi, tôi lại thành người già neo đơn.”
“Ôi, không sao đâu, sau khi trung phục tung ra rồi cũng sẽ có quảng cáo mà, cô không phải là lại được làm việc với tôi nữa sao? Hơn nữa, tôi cũng sẽ thường xuyên đến thăm cô mà!” An Điềm kiên nhẫn an ủi Lâm Hiểu Hiểu.
“Được rồi.” Lâm Hiểu Hiểu không vui gật đầu
Tuy nhiên An Điềm vẫn cứ chìm đắm trong niềm vui đó, nên cô tiếp tục hăng hái hỏi: “Thế dự án hợp tác đó khi nào bắt đầu nhỉ?”
Lâm Hiểu Hiểu nghiêng đầu suy nghĩ một lúc nói, “Vốn định đợi tôi quay xong quảng cáo là bắt đầu dự án đó, nhưng do vụ việc hôm qua, quảng cáo của chúng ta vốn đã được dời lại một tuần, cộng thêm chuyện anh ba tôi là người có máu mặt bị thương nặng nữa, nên chắc là kéo dài thêm một thời gian nữa đó.”
“Được rồi.” An Điềm gật đầu khao khát nói, “Nếu bắt đầu sớm thì tốt rồi!”
“Được rồi, nhìn bộ dạng phấn khích của cô, tôi lại càng chán nản!” Lâm Hiểu Hiểu nhún vai nói, “Chúng ta đi đón An An nào!”
“Đợi một chút!” An Điềm kéo tay của Lâm Hiểu Hiểu, sau đó đi đến chỗ những món quà, chọn một món đồ chơi rồi cất đi, sau đó nhìn Lâm Hiểu Hiểu nói, “Hiểu Hiểu, tấm lòng của cô tôi biết rồi, đồ của cô mua tôi chỉ có thể nhận một món thôi, còn lại cô mang về đi nha!”
“An Điềm, cô cố chấp như vậy rất dễ mất bạn đấy!” Lâm Hiểu Hiểu thở dài, đành xua tay bảo đám người đó mang quà về, nhưng cũng để lại vài món.
An Điềm không thay đổi được Lâm Hiểu Hiểu, nên đành thôi, sau đó cùng Lâm Hiểu Hiểu đi đón An An.
**
Trung tâm thành phố H, bên trong căn hộ sang trọng nhất…
Ánh đèn màu cam mờ ảo, tiếng nhạc nhẹ du dương lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong căn hộ, chiếc giường to mềm mại, một đôi nam nữ đang quấn quýt bên nhau.
Tuy nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Lý An Ni vội đưa tay ra bắt điện thoại, cô cũng không thèm xem ai gọi đến, chỉ tiện tay cúp máy đi, sau đó tiếp tục quấn lấy Lâm Kính Trạch.
Tuy nhiên, Lý An Ni vừa cúp điện thoại, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này, Lâm Kính Trạch không vui nữa, anh bật dậy, mặt lạnh lùng nhìn Lý An Ni.
Lý An Ni giật mình, vội cầm điện thoại lên, khi nhìn thấy cuộc gọi đến, cô ta lo lắng, hoang mang nhìn Lâm Kính Trạch, rồi nhanh chóng cúp máy, tắt máy với tốc độ nhanh nhất có thể.
Lý An Ni dùng bàn tay run rẩy quẳng điện thoại qua một bên, cô ta hít thở sâu, sau đó dịu dàng ôm Lâm Kính Trạch, nũng nịu nói: “Anh Trạch, đừng giận mà!”
“Ai vậy? Làm mất cả hứng!” Lâm Kính Trạch nghiêng đầu dò xét nhìn Lý An Ni.
“Đừng nhắc nữa, người quản lý của em, mấy hôm nay mới nhận một sự kiện, em không muốn đi, anh ta cứ gọi điện thúc giục em suốt!”, Lý An Ni vừa nói vừa nằm lên người của Lâm Kính Trạch, nhẹ nhàng hôn lên mũi của anh.
Lâm Kính Trạch nâng cằm của Lý An Ni lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý An Ni, anh nuốt nước bọt rồi dùng đè cô xuống…
Hai tiếng sau, Lâm Kính Trạch ăn mặc chỉnh tề hôn nhẹ lên trán của Lý An Ni: “Anh đi đây, em ở đây ngoan nhé.”
“Kính Trạch, anh đi thật sao? Ở lại với em được không?” Lý An Ni thuận thế quàng lên cổ của Lâm Kính Trạch bắt đầu nhõng nhẽo.
Lâm Kính Trạch cười mỉm vỗ lưng Lý An Ni nói: “Ngoan, anh còn nhiều chuyện phải làm. Mai mua túi xách cho em nhé!”
“Được!” Lý An Ni buồn bã thả tay ra, “Lần sau nhất định phải bên em lâu hơn đấy!”
“Được rồi!” Lâm Kính Trạch lại vỗ vào đôi má ửng đỏ của Lý An Ni, sau đó rời khỏi căn hộ.
Lâm Kính Trạch đi không bao lâu, Lý An Ni lập tức xông vào phòng ngủ, cô ta đến bên bàn đặt điện thoại, đưa tay ra rồi thu tay lại, giống như nhìn thấy quái vật vậy nhìn vào điện thoại của mình.