“Nhưng chỉ là một kẻ có thân phận thấp kém như vậy, tại sao Cố Thiên Tuấn lại liều mạng cứu cô ta? Tại sao?” Chu Mộng Chỉ không muốn dễ dàng bỏ qua cho An Điềm như vậy, “Đợi khi nào Thiên Tuấn tỉnh lại, em nhất định phải hỏi cho rõ chuyện này! Nếu em nghe thấy từ miệng Thiên Tuấn có tình cảm dành cho An Điềm dù chỉ một chút thôi…”
Chu Mộng Chỉ nói đến đây thì dừng một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào Chu Hán Khanh rồi nói: “Thì An Điềm đó không thể tha được!”
Chu Hán Khanh cúi đầu, có vẻ suy nghĩ gì đó rất lâu, cuối cùng mới nói: “Anh sẽ xem tình hình rồi xử lí.”
“Ừ.” Chu Mộng Chỉ gật đầu, lại đưa tay vuốt ve gương mặt Cố Thiên Tuấn.
Nhưng lần này, Cố Thiên Tuấn không còn cảm nhận được sự dịu dàng của Chu Mộng Chỉ nữa, trong lòng anh lúc này chỉ tràn ngập sự thất vọng. Anh không phải kẻ ngốc, chỉ là vì quá tin tưởng nên mới bỏ qua những manh mối rõ ràng đến như vậy.
Nhưng một khi đã có nghi hoặc rồi thì chỉ cần lưu tâm một chút thôi là sẽ dễ dàng phát hiện ra một việc đau lòng: Mộng Chỉ đã không còn là Mộng Chỉ của lúc trước nữa rồi.
Cố Thiên Tuấn còn đang cảm thán trong lòng thì lại nghe Chu Hán Khanh nói tiếp: “Cũng không còn sớm nữa, em mệt cả đêm rồi, anh sẽ đi mua bữa sáng, em ở đây chờ nhé.”
“Vâng.” Chu Mộng Chỉ gật đầu rồi cởi áo vest ra trả lại cho Chu Hán Khanh.
Chu Hán Khanh nhận chiếc áo vest trong tay Chu Mộng Chỉ, khoác lên mình rồi bước ra hỏi phòng bệnh.
Vừa đẩy cửa bước ra, Chu Hán Khanh lập tức trông thấy An Điềm đang ngồi run cầm cập trên ghế.
An Điềm đang siết chặt áo khoác, vừa trông thấy cửa mở là liền hỏi ngay: “Anh Chu, cho hỏi Cố Thiên Tuấn đã tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa.” Chu Hán Khanh lạnh lùng buông một câu “Cô cứ chờ tiếp đi”, sau đó bỏ đi thẳng.
An Điềm nhìn theo bóng dáng của Chu Hán Khanh, khẽ cắn răng, quay lại băng ghế hành lang tiếp tục ngồi đợi.
Chu Hán Khanh đi chưa được bao lâu thì Cố Thiên Tuấn liền từ từ mở mắt, đập vào mắt anh là gương mặt quan tâm lo lắng của Chu Mộng Chỉ.
Cố Thiên Tuấn khẽ nheo mắt, nhận thấy vẻ quan tâm ấy của Chu Mộng Chỉ vẫn rất thật, chỉ là trong cái thật ấy hiện giờ đang che giấu bao nhiêu sự phản bội và lừa dối, anh không thể nào biết được.
Song cũng vẫn còn may, tuy đã đi sai đường, nhưng nếu biết kịp thời sửa chữa thì vẫn chưa muộn.
Từ giờ trở đi, anh sẽ thật nghiêm túc, cẩn thận quan sát, tìm hiểu lại người vợ mà anh luôn cho rằng là người hiền lành lương thiện này.
“Thiên Tuấn, anh tỉnh rồi sao?” Chu Mộng Chỉ thấy Cố Thiên Tuấn đã mở mắt thì vui mừng khôn xiết.
“Ừ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu rồi khẽ nở một nụ cười dịu dàng.
“Thiên Tuấn, sau này anh đừng làm vậy nữa được không? Sáng hôm qua vẫn còn đang khỏe mạnh, thế mà buổi tối lại nhập viện, làm em sợ chết đi được!” Chu Mộng Chỉ trong lúc vui mừng vẫn cảm thấy sợ hãi. Trong lòng cô thì Cố Thiên Tuấn vẫn luôn là chỗ dựa duy nhất, nếu Cố Thiên Tuấn thật sự có mệnh hệ gì thì cô đương nhiên sẽ mất hết tất cả.
“Lúc đó tình hình nguy cấp nên anh không kịp nghĩ nhiều.” Cố Thiên Tuấn nắm tay Chu Mộng Chỉ cười nói, “Nhưng bây giờ không phải anh đã ổn rồi sao? Em không cần phải lo nữa.”
“Vâng.” Chu Mộng Chỉ vừa nói vừa áp đầu vào ngực Cố Thiên Tuấn.
Nhưng Cố Thiên Tuấn chợt khẽ rên nhẹ, Chu Mộng Chỉ liền giật mình ngồi dậy hỏi: “Thiên Tuấn, có phải động vào vết thương của anh không?”
Cố Thiên Tuấn cười đáp: “Không sao đâu.”
Chu Mộng Chỉ đau lòng cúi đầu, không dám động vào ngực Cố Thiên Tuấn nữa.
Cố Thiên Tuấn thấy Chu Mộng Chỉ đã ngồi xa mình rồi mới khẽ cử động cơ thể, “Mộng Chỉ, anh muốn ngồi dậy một chút, em giúp anh được không?”
“Đương nhiên rồi!” Chu Mộng Chỉ liền đứng dậy.
Nhưng do Chu Mộng Chỉ quen được hầu hạ rồi, thế nên bây giờ không biết cách chăm sóc bệnh nhân thế nào, lúc thì chạm vào vết thương của Cố Thiên Tuấn, lúc lại chỉnh giường của anh lên quá cao.
Chật vật một lúc lâu, Cố Thiên Tuấn mới có thể ngồi thoải mái trên giường được.
Chu Mộng Chỉ nhìn gương mặt trắng bệch đi vì đau của Cố Thiên Tuấn liền ngượng ngùng nói: “Em xin lỗi, Thiên Tuấn, em ngốc quá.”
“Không sao đâu.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu, “Trong mắt anh thì em làm gì cũng là giỏi nhất.”
Câu nói này của Cố Thiên Tuấn khiến Chu Mộng Chỉ nghe xong cười tít mắt.
Hai người nói chuyện một lúc thì đột nhiên nghe thấy tiếng Chu Hán Khanh từ ngoài cửa vọng vào: “Thiên Tuấn bây giờ vẫn chưa tỉnh đâu, cô cứ chờ ở đây đi!”
Chu Hán Khanh nói xong thì liền bước vào đóng sầm cửa lại. Anh ta cầm đồ ăn sáng trong tay, quay đầu lại nhìn mới nhận ra Cố Thiên Tuấn đã tỉnh rồi.
Chu Hán Khanh liền cười hớn hở bước đến quan tâm hỏi han: “Thiên Tuấn, cậu tỉnh rồi à? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không? Có cần tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu không? Tôi vừa mới ra ngoài mua đồ ăn sáng cho cậu và Mộng Chỉ này.”
“Tôi thấy khỏe lắm, không cần gọi bác sĩ đâu.” Cố Thiên Tuấn nhoẻn đôi môi nhợt nhạt của mình lên cười chân thành với Chu Hán Khanh, “Vất vả cho anh rồi, anh họ.”
“Có gì đâu.” Chu Hán Khanh đặt đồ ăn lên bàn, vừa lấy ra vừa nói, “Thiên Tuấn, hôm qua Mộng Chỉ lo cho cậu lắm đấy.”
“Tôi biết mà.” Cố Thiên Tuấn cười với Chu Mộng Chỉ, rồi như chợt nhớ ra gì đó liền quay sang hỏi Chu Hán Khanh, “Phải rồi anh à, vừa rồi anh nói chuyện với ai thế?”
“Chuyện này…” Chu Hán Khanh ngập ngừng, anh ta vốn định bảo An Điềm cứ ngồi chờ, khi nào Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ ăn sáng xong rồi thì mới nói cho Cố Thiên Tuấn biết việc An Điềm đang muốn gặp anh.
Nhưng bây giờ Cố Thiên Tuấn đã hỏi rồi, thế nên Chu Hán Khanh đành phải nói: “Là An Điềm, là người phụ nữ mà hôm qua cậu đã cứu đấy!”
“An Điềm?” Cố Thiên Tuấn nhíu cặp mày đẹp của mình, thắc mắc nhìn Chu Mộng Chỉ hỏi: “Người tối qua tôi cứu không phải Hiểu Hiểu sao?”
“Hiểu Hiểu?” Chu Mộng Chỉ liền đưa mắt nhìn Chu Hán Khanh rồi nói: “Người tối qua anh cứu rõ ràng là An Điềm mà, em nghe Hiểu Hiểu nói khi cái đèn trên đầu cô ấy sắp rơi xuống, An Điềm đã đẩy cô ấy ra, còn anh sau đó lại lao vào cứu An Điềm!”
“Là vậy sao?” Cố Thiên Tuấn hỏi lại Chu Mộng Chỉ, khiến Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh đều thấy ngơ ngác.
“Hiểu Hiểu đã bảo với em thế mà.” Chu Mộng Chỉ nói.
Cố Thiên Tuấn nheo mắt lắc đầu, sau đó cúi mặt xuống không nói gì, có vẻ đang cố suy nghĩ gì đó
Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh cũng không biết Cố Thiên Tuấn đang nghĩ gì, chỉ im lặng nhìn anh, chờ anh lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Cố Thiên Tuấn mới giãn mày ra nói: “Thì ra là do anh nhìn nhầm.”
“Nhìn nhầm?” Chu Hán Khanh nhìn Cố Thiên Tuấn bằng ánh mắt đầy thăm dò, “Thiên Tuấn, cậu nhìn nhầm sao?”
Cố Thiên Tuấn nhìn Chu Hán Khanh bằng vẻ mặt vỡ lẽ: “Lúc ấy tôi và Kính Trạch đã cùng đi khảo sát hiện trường của Tô Thị, nhân tiện bảo Kính Trạch đón Hiểu Hiểu về luôn. Khi sự cố xảy ra, tôi nhìn thấy cái đèn thủy tinh trên đầu Hiểu Hiểu rung lắc, sắp sửa rơi đến nơi rồi, thế nên lúc ấy không nghĩ gì cả mà theo bản năng lao vào ôm lấy Hiểu Hiểu lăn đi nơi khác.”
Cố Thiên Tuấn nói đến đây lại nhìn Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh vẫn đang ngơ ngác rồi nói tiếp: “Có thể là vì lúc đó… cái cô đó tên gì nhỉ? À, đúng rồi, An Điềm. Có thể do lúc đó cái cô An Điềm này đứng quá gần Hiểu Hiểu, cô ta đẩy Hiểu Hiểu đi rồi thì vừa hay tôi lại xông đến, mà do lúc ấy sự việc chỉ diễn ra trong vòng vài giây nên chẳng ai kịp nhìn rõ cả, thế nên tôi đã tưởng nhầm cô ta là Hiểu Hiểu mà cứu cô ta.”
Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh đều đưa mắt nhìn nhau, không tin được mà hỏi: “Thật vậy sao?”