“Hừ! Rõ ràng là do cô ta không chuyên nghiệp, tôi cảm thấy ánh mắt tôi đã diễn rất đạt rồi mà!” Lâm Hiểu Hiểu vẫn mạnh miệng nói, sau đó nhấp một ngụm nước, cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Phải phải phải, cô là chuyên nghiệp nhất!” An Điềm trả lời bất lực, rồi cô quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra hôm nay lại phải quay đến tối mịt rồi, An An lại phải nhờ chị chủ nhà đón hộ nữa.
“Hiểu Hiểu, tôi ra ngoài gọi điện thoại một chút, sẽ quay lại ngay!” An Điềm vừa rút điện thoại ra vừa bước vào một góc định gọi cho bà chủ nhà.
Lâm Hiểu Hiểu ngồi trên ghế uống từng ngụm nước ấm, mắt bắt đầu đảo nhìn khắp nơi trong trường quay, muốn tìm bóng dáng của Tô Thanh Dương.
Nhưng khi trông thấy Tô Thanh Dương thì Lâm Hiểu Hiểu liền sa sầm nét mặt, bởi anh Tô của cô lại nói chuyện với người phụ nữ kia nữa!
Lâm Hiểu Hiểu nhìn người phụ nữ toát ra khí chất trưởng thành ấy, trong lòng chua xót, người phụ nữ ấy tên là Lucy, là chủ của trung tâm triển lãm thời trang này, nghe nói bộ Fairy do anh Tô thiết kế mà An Điềm đã mặc lần trước đã được triển lãm ở chỗ của cô ta.
Lâm Hiểu Hiểu đã nghe nói đến cô Lucy này từ lâu rồi. Trước đây cô ta học hành bết bát, thậm chí còn bị lưu ban hai năm, nhưng sau đó cô ta lại bị cảm hóa bởi một câu nói của anh Tô, từ đó trở thành con ngoan trò giỏi, có chí tiến thủ, không những đạt thành tích học tập tốt mà còn mở được một trung tâm triển lãm lớn nhất ở thành phố H nữa.
Nghe nói trường quay lần này là do Lucy tặng miễn phí cho anh Tô, tuy anh Tô đã bảo là sẽ trả mọi chi phí, nhưng Lucy cứ khăng khăng một mực muốn anh Tô nhận tình cảm của mình!
Người phụ nữ này vừa nhìn là biết có ý với anh Tô rồi, từ lúc anh Tô đến đây thì suốt ngày cứ bám theo anh ấy nói chuyện!
Lâm Hiểu Hiểu hậm hực hừ một tiếng, cảm thấy có một mối nguy cơ, An Điềm vốn là bạn của cô nên không sao, nhưng cái cô Lucy này thì lại khác hẳn! Vừa nhìn đã biết ngay là người dày dạn từng trải, trong khi cô chỉ là một nghiên cứu sinh còn chưa học xong, làm sao mà đấu lại một người như cô ta?
Nhưng cho dù có đấu không lại cũng vẫn phải đấu, vì anh Tô xuất sắc như vậy, có người thích anh ấy cũng là chuyện bình thường, nếu mình chỉ vì chút khó khăn này mà đã chùn bước thì thật không xứng để thích anh Tô!
Lâm Hiểu Hiểu nghĩ đến đây lập tức đứng dậy, cầm cốc nước nóng, khoác áo khoác, mắt nhìn chằm chằm về phía Tô Thanh Dương và Lucy rồi bước nhanh qua đó.
Do Lâm Hiểu Hiểu lúc này chỉ để ý đến Tô Thanh Dương và Lucy nên không quan sát xung quanh, vì vậy trong lúc vội vã, cô đã đâm sầm vào Lý An Ni đang đi gần đó!
Nhưng chuyện đó vẫn chưa phải là nghiêm trọng nhất!
Điều nghiêm trọng nhất chính là, bởi vì trong tay Lâm Hiểu Hiểu đang cầm cốc nước trong tay, lực tông vào Lý An Ni lại quá mạnh, thế nên nước trong cốc lập tức văng hết ra ngoài.
Một tiếng “xạch” vang lên, dòng nước nóng tạt hết lên ngực lên cổ lên mặt của Lý An Ni.
Lý An Ni nhất thời không kịp phản ứng, bộ trang phục đại diện mà cô ta mặc trên người bắt đầu trở nên xuyên thấu, nhìn thấy cả nội y màu đen bên trong.
Lâm Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên nhìn mặt Lý An Ni, phát hiện lớp trang điểm trên mặt cô ta bắt đầu nhòe đi, gương mặt cũng dần đỏ bừng lên do bỏng.
Lâm Hiểu Hiểu cũng chỉ biết đứng ngây tại chỗ, chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nhất thời không nói nên lời: Đúng là oan gia ngõ hẹp mà! Mình chỉ muốn ra giành lại anh Tô từ tay Lucy thôi! Sao lại đụng phải Lý An Ni thế này? Mình thật sự không cố ý mà!
“Chết rồi! An Ni! Bây giờ phải làm sao đây?” Người quản lí của Lý An Ni đứng bên cạnh lúc đầu cũng ngây ra, sau đó mới bắt đầu hét lên: “An Ni, cô có bị bỏng không? Có thấy đau ở đâu không? Chúng ta đến bệnh viện nhé?”
Người quản lí vừa nói vừa kéo tay Lý An Ni.
Nhưng Lý An Ni từ nãy giờ không nói gì, bây giờ lại giằng tay người quản lí ra, sa sầm nét mặt nhìn Lâm Hiểu Hiểu rồi gằn giọng: “Lâm Hiểu Hiểu, cô cố tình!”
Lâm Hiểu Hiểu nhăn mặt, có hơi lúng túng, vì dù gì thì nước cũng đã tạt lên người Lý An Ni rồi, lại cộng thêm việc hai người cãi vã nhau không phải chỉ mới ngày một ngày hai, cho dù cô có nói là mình không cố ý thì cũng chẳng có ai tin cả.
Hơn nữa, cho dù cô có xin lỗi thì Lý An Ni cũng sẽ không tha thứ, ngược lại sẽ còn mượn cớ mà sỉ nhục cô, cho nên cô không được xin lỗi.
Nghĩ đến đó, Lâm Hiểu Hiểu đành phải gân cổ lên, có chết cũng phải cãi: “Lý An Ni, cho dù cô có nghĩ gì thì cũng không phải tôi cố ý, cô đừng có vu oan cho tôi!”
Lúc này, An Điềm gọi điện xong cho bà chủ nhà liền vội vã chạy sang. Vừa rồi lúc cô đang gọi điện thì chợt thấy mọi người bu đen bu đỏ tại chỗ này, bèn chen chân vào trong thì trông thấy Lâm Hiểu Hiểu với gương mặt không phục và Lý An Ni toàn thân ướt sũng, lập tức hỏi: “Hiểu Hiểu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi do tôi đi hơi vội chứ không phải cố ý tạt nước nóng lên người Lý An Ni đâu.” Lâm Hiểu Hiểu chép miệng giải thích với An Điềm.
“Ha!” Nghe Lâm Hiểu Hiểu nói như thế, Lý An Ni lập tức cười khẩy, không nói gì cả.
“Cô cười cái gì mà cười? Tôi đã nói tôi không cố ý là không cố ý mà!” Lâm Hiểu Hiểu có hơi hốt hoảng, cô trừng mắt với Lý An Ni rồi cầm tay An Điềm nói: “An Điềm, tôi thật sự không phải cố ý mà, cô phải tin tôi.”
An Điềm nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Lâm Hiểu Hiểu, hoàn toàn không phải là đang nói dối, hơn nữa, An Điềm hiểu tính Lâm Hiểu Hiểu, tuy cô có hơi kênh kiệu, nhưng hành vi tạt nước nóng vào người khác thế này chắc chắn không phải kiểu cư xử của cô.
“Tôi tin cô mà.” An Điềm trịnh trọng gật đầu với Lâm Hiểu Hiểu rồi nói tiếp, “Nhưng cho dù ra sao thì cô cũng đã tạt nước lên người Lý An Ni rồi, cô xin lỗi cô ấy đi.”
Lâm Hiểu Hiểu nghe An Điềm nói như thế thì từ từ buông tay An Điềm ra, ngước mắt lên trời không muốn xin lỗi mà lầm bầm: “Tôi đã nói không phải là tôi cố ý rồi mà! Nếu là người khác thì tôi đã xin lỗi từ lâu rồi, nhưng với Lý An Ni thì tôi không thể nào xin lỗi được…”
“Hiểu Hiểu…” An Điềm định nghĩ cách khuyên nhủ Lâm Hiểu Hiểu.
Lúc này thì Tô Thanh Dương và Lucy cũng đã bước đến.
Mọi người tự động dạt ra nhường đường cho họ, cả hai đưa mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu rồi lại nhìn Lý An Ni, thấy nước nóng trên người Lý An Ni lúc này đã trở thành nước lạnh, trông vô cùng thê thảm.
“Anh Tô!” Lâm Hiểu Hiểu vừa trông thấy Tô Thanh Dương đến, bên cạnh còn có Lucy đang nhìn mình với vẻ thăm dò thì lập tức sợ rằng Tô Thanh Dương sẽ có ấn tượng không tốt với mình, thế nên còn chưa kịp đợi Tô Thanh Dương mở miệng hỏi, cô đã vội vàng giải thích, “Anh Tô, em thật sự không phải cố tình tạt nước lên người Lâm Hiểu Hiểu đâu.”
Tô Thanh Dương là người thông minh, đương nhiên chỉ cần nghe Lâm Hiểu Hiểu nói như thế là biết ngay đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Lucy đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Lâm Hiểu Hiểu thì chợt cười nói: “Ha ha, cô Lâm Hiểu Hiểu đúng là lợi hại thật, chỉ cần nói một câu không cố ý thì có thể gột hết tội rồi.”
Lâm Hiểu Hiểu nghe câu nói ấy lập tức đỏ bừng mặt, trừng mắt nói: “Liên quan gì đến cô?”
“Đương nhiên là không liên quan đến tôi rồi!” Lucy vừa vuốt tóc vừa nhẹ nhàng nói, “Nhưng mà đây là dự án anh Tô phụ trách, MV quảng cáo này còn chưa quay xong, thế mà hai nữ diễn viên chính lại xảy ra chuyện xung đột này, tin này mà truyền ra ngoài, truyền thông lại thêm mắm dặm muối vào thì, chậc chậc chậc, sẽ ảnh hưởng không tốt đến quảng cáo này đấy!”
Nghe Lucy nói xong, Lâm Hiểu Hiểu bất giác cúi đầu, cô đúng là không nghĩ đến chuyện này! Cô luôn muốn giúp cho anh Tô, nhưng không ngờ lại gây thêm phiền phức cho anh thế này.
Lúc này, Tô Thanh Dương mới lên tiếng, anh nhìn Lý An Ni hỏi: “Lý An Ni, cô không sao chứ? Hay là buổi quay hôm nay dừng lại ở đây đi, cô về nhà nghỉ ngơi đi đã.”
Lý An Ni khoanh tay trước mặt, lạnh lùng nói: “Tôi không mệt, cũng không cần nghỉ ngơi, nhưng tôi cần anh Tô đây cho tôi một câu trả lời hài lòng.”