Lần đầu tiên bước chân của Cố Thiên Tuấn trở nên hoảng loạn, anh chạy như bay ra khỏi văn phòng, điên cuồng phòng xe đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, Chu Mộng Chỉ tiều tụy nằm trên giường bệnh. Cô vốn đã rất yếu ớt rồi, bây giờ trông lại càng xác xơ hơn, đôi mắt anh đào vốn xinh đẹp giờ mất đi thần sắc, đôi mày lá liễu vì đau đớn mà cau lại, khiến Chu Hán Khanh trông thấy mà đau lòng.
Chu Hán Khanh ngồi bên giường bệnh của Chu Mộng Chỉ, thở dài nói: “Mộng Chỉ, sao phải như vậy? Em thật sự mạo hiểm lớn như vậy sao? Dù gì đứa bé ấy cũng vô tội mà.”
“Người đàn bà tên An Nhiên đó sắp cướp Thiên Tuấn đi rồi, em chỉ còn cách làm thế này thôi.” Chu Mộng Chỉ lắc đầu, nước mắt rơi xuống, đọng lại trên đôi môi tái nhợt của cô.
Chu Hán Khanh thở dài, đưa tay vén tóc Chu Mộng Chỉ ra sau, cũng không biết nên nói gì để khuyên nhủ Chu Mộng Chỉ, càng không biết làm sao để khuyên nhủ bản thân.
Ban đầu, Chu Hán Khanh khi biết tin Chu Mộng Chỉ đã mang thai đứa con của mình thì vui mừng khôn xiết.
Nhưng câu nói sau đó của Chu Mộng Chỉ lại như tạt anh một gáo nước lạnh, khiến anh thấy lạnh toát từ đầu đến chân. Chu Mộng Chỉ kiên định nói với Chu Hán Khanh rằng cô sẽ bỏ đứa bé này đi!
Chu Hán Khanh đương nhiên cật lực phản đối, nhưng không ngờ Chu Mộng Chỉ lại âm thầm tự mình đến bệnh viện làm phẫu thuật thế này!
Đến khi làm phẫu thuật xong rồi, Chu Mộng chỉ mới gọi điện gọi Chu Hán Khanh đến.
Giờ đây Chu Hán Khanh nhìn Chu Mộng Chỉ nằm trên giường bệnh, vừa giận lại vừa thương.
Nhưng sau khi những cảm xúc ấy qua rồi, anh vẫn cứ nghĩ cho Mộng Chỉ: Chỉ cần Mộng Chỉ sau này thật sự có thể ở bên Cố Thiên Tuấn thì đứa bé này không thể giữ lại được, mà nếu đã không thể giữ lại được thì cứ ra đi, xem như đã giúp cho mẹ của mình vậy.
Chu Hán Khanh nghĩ đến đây liền gọi điện cho Cố Thiên Tuấn rồi báo lại cho anh.
Bây giờ hai người họ chờ ở bệnh viện, chỉ cần Cố Thiên Tuấn đến thì sẽ báo lại cho anh theo đúng những gì mà họ đã bàn trước đó.
Trong lúc cả hai đang lặng lẽ thì nghe tiếng bước chân vội vã truyền đến, tiếp theo đó là bóng dáng cao lớn của Cố Thiên Tuấn chạy như bay vào trong.
“Mộng Chỉ!” Cố Thiên Tuấn bước đến trước giường bệnh ôm chặt lấy Chu Mộng Chỉ, nhìn vào gương mặt trắng bệch như tờ giấy của cô rồi gào lên bằng giọng nói vừa đau thương vừa buồn bã, “Sao em lại ngốc như vậy?”
“Thiên Tuấn…” Chu Mộng Chỉ cúi mặt rơi lệ rồi dịu dàng nói với anh, “Em có thể theo anh mà không cần danh phận, nhưng em không muốn đứa con này của chúng ta ra đời mà không có danh phận!”
Chu Mộng Chỉ nhìn dáng vẻ lo lắng của Cố Thiên Tuấn, nước mắt cứ rơi lã chã từ đôi mắt anh đào: “Thay vì bắt nó phải sống cả đời dưới danh nghĩa là đứa con riêng thì chi bằng đừng cho nó ra đời trên thế gian này còn hơn!”
Cố Thiên Tuấn áy náy lắc đầu, anh nắm chặt đôi vai gầy yếu của Chu Mộng Chỉ rồi đau khổ nói: “Nhưng mà Mộng Chỉ à, anh đã nói là sẽ lấy em thì nhất định sẽ làm được, tại sao em lại làm như vậy?”
Đó là con của anh và Mộng Chỉ! Là kết tinh tình yêu của hai người họ! Anh thậm chí còn chưa biết đến sự tồn tại của nó thì nó đã bị mẹ nhẫn tâm từ bỏ. Tại sao, tại sao sự việc lại thành ra như thế này?
“Vậy cậu đã thực hiện lời hứa của mình chưa? Cậu đã lấy Mộng Chỉ chưa?” Chu Hán Khanh luôn đứng bên cạnh lúc này lạnh lùng mở miệng, “Tôi là anh họ của Mộng Chỉ mà còn không chịu đựng được nữa là!”
Chu Hán Khanh bước lên một bước nhìn Cố Thiên Tuấn rồi gằn giọng: “Mộng Chỉ bao nhiêu năm nay vì cậu mà chịu biết bao khổ sở, biết bao cay đắng rồi? Bị người nhà của cậu xem thường nhiều biết bao nhiêu rồi? Thậm chí còn vì sự nghiệp của cậu mà chấp nhận cho cậu đi lấy người khác! Nhưng còn cậu thì sao? Đã hứa rồi mà lại không hề thực hiện được!”
“Nhưng bố của An Nhiên chỉ mới qua đời được có nửa năm, sao tôi có thể…”
“Cho nên cậu đã chọn cách khiến Mộng Chỉ chịu uất ức, khiến con của hai người chịu uất ức sao?” Chu Hán Khanh lập tức ngắt lời Cố Thiên Tuấn, “Nói thật lòng thì, bố của An Nhiên qua đời, chúng ta ai cũng thấy đáng tiếc, nhưng tại sao lại cứ bắt Mộng Chỉ phải chịu hi sinh, từ bỏ đi đứa con…”
“Anh à, anh đừng nói nữa!” Chu Mộng Chỉ bật khóc nức nở rồi lao vào lòng Cố Thiên Tuấn nói, “Tất cả những việc này là do em cam tâm tình nguyện, anh đừng trách Thiên Tuấn, muốn trách thì trách em đã quá yêu Thiên Tuấn đi.”
“Mộng Chỉ…” Cố Thiên Tuấn ôm chặt Chu Mộng Chỉ, hai mắt rưng rưng. Không biết từ khi nào, Cố Thiên Tuấn đã không còn khóc nữa, anh cảm thấy đàn ông mà rơi lệ rõ ràng là biểu hiện của sự yếu đuối.
Nhưng lúc này, nhìn dáng vẻ yếu ớt của Chu Mộng Chỉ, lại nhớ đến đứa con chưa chào đời của mình, Cố Thiên Tuấn không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay, tuy nước mắt chưa tuôn ra nhưng trong lòng anh thì đã đau xót đến cực điểm rồi.
Chu Hán Khanh nói rất đúng, anh còn có cuộc đời của riêng mình, anh đã chăm sóc An Nhiên một thời gian dài rồi, đã cho cô tất cả những gì có thể rồi, vậy nên bây giờ anh không thể để Mộng Chỉ tiếp tục chịu uất ức nữa!
Ánh mắt đau lòng của Cố Thiên Tuấn dần dần được thay thế bằng vẻ cương quyết. Anh ôm Chu Mộng Chỉ trong lòng một lúc lâu, cuối cùng nhìn cô rồi trịnh trọng hứa: “Mộng Chỉ, anh hứa với em, anh sẽ mau chóng li hôn.”
Chu Mộng Chỉ thấy Cố Thiên Tuấn nghiêm túc như thế thì biết ngay anh đã hoàn toàn hạ quyết tâm, nhưng bây giờ chưa phải là lúc vui mừng, cô ta cố gắng nén niềm vui trong lòng lại, giả vờ thương cảm nói: “Thiên Tuấn, anh đừng nói vậy, em sẽ không làm khó anh đâu. Thật ra cái cô An Nhiên đó cũng rất đáng thương.”
“Mộng Chỉ, em đừng có ngốc nữa!” Chu Hán Khanh lại đứng dậy nói, “Em vì Cố Thiên Tuấn chịu khổ còn chưa đủ sao? An Nhiên đáng thương, lẽ nào em không đáng thương sao? Em đúng là quá ngốc mà!”
Chu Hán Khanh nói xong lại quay sang Cố Thiên Tuấn: “Thiên Tuấn, tôi mong cậu nói được sẽ làm được, đừng có nuốt lời.”
Cố Thiên Tuấn ôm chặt Chu Mộng Chỉ trong lòng, ánh mắt lạnh lùng gật đầu đáp: “Tôi nói được làm được.”
Hôm ấy, Cố Thiên Tuấn đã ở lại với Chu Mộng Chỉ cho đến tận tối mịt mới về nhà.
Vừa về nhà, Cố Thiên Tuấn đã gọi Cao Lỗi tìm luật sư soạn đơn li hôn gửi sang cho anh, trong đơn li hôn ấy, Cố Thiên Tuấn hầu như để lại toàn bộ tài sản của An Thị cho An Nhiên, anh cảm thấy mình làm như vậy là đã chí tình chí nghĩa rồi, anh không thể chăm sóc cô cả đời được, càng không thể vì An Nhiên mà khiến Mộng Chỉ chịu uất ức!
Để có thể giúp bản thân nói ra được hai chữ li hôn một cách tuyệt tình, Cố Thiên Tuấn trước khi tìm gặp An Nhiên đã uống rất nhiều rượu. Anh nghĩ đến đứa con còn chưa ra đời mà đã mất đi của mình là lập tức nổi điên lên, hơi men nồng nặc xông vào phòng ngủ.
An Nhiên bị Cố Thiên Tuấn thất hứa lúc này đang ngồi trên giường, nghe tiếng bước chân rầm rập ấy mà giật mình quay đầu lại…
Chuyện xảy ra trong đêm mưa gió ấy chính là việc mà cả đời cô cũng không thể nào quên được.
Nhưng cho dù không quên được thì thoáng chốc cũng đã mấy năm trôi qua rồi, thành phố H đã vật đổi sao dời: Tập đoàn Cố Thị mấy năm nay phát triển trở thành con rồng đứng đầu giới kinh doanh toàn thành phố, Chu Mộng Chỉ đã trở thành phu nhân tổng tài Cố Thị đúng như ý nguyện, còn An An thì cũng đã lớn rất nhiều.
An Điềm thở dài ngẫm nghĩ, không biết Cố Thiên Kỳ bây giờ ở Mỹ sống có tốt không, cũng không biết bố mẹ cô ở trên trời, nhìn thấy con gái mình vẫn có thể sống tiếp một cách kiên cường thế này thì có cảm thấy an ủi không.