“An Điềm, cô đang mơ màng gì thế? Có phải cũng giống như tôi, đang ngưỡng mộ ghen tị chết đi được không?” Lâm Hiểu Hiểu thấy An Điềm cứ đứng ngây người thì liền khẽ đẩy nhẹ vai cô hỏi.
“Ha ha…” An Điềm đang nhớ lại việc lúc xưa, không kiềm được mà cười lạnh lùng, ngưỡng mộ ghen tị cái con khỉ ấy! Phải là đang tức chết đi được mới đúng.
Lâm Hiểu Hiểu đứng bên cạnh thấy An Điềm cười lạnh như thế thì thấy có hơi kì lạ, phụ nữ bình thường trông thấy hôn lễ như mơ của anh chị ba thế này không phải đều cảm thấy ngưỡng mộ sao? Tại sao An Điềm lại có vẻ không cảm xúc, thậm chí còn có phần lạnh nhạt bàng quan thế này?
Cô cúi đầu nghĩ một lúc rồi suy đoán, không lẽ là do chị ba không chịu mặc bộ Bầu Trời Đầy Sao của An Điềm nên An Điềm mới như vậy?
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Hiểu liền an ủi An Điềm: “An Điềm, cô cũng đừng quá nóng vội, kỉ niệm ngày cưới của anh chị ba long trọng thế này, chị ba một đêm sẽ thay đến mấy bộ váy, cho nên chỉ lát nữa thôi không chừng sẽ mặc bộ váy do cô thiết kế đấy! Đừng sốt ruột nhé!”
Thấy Lâm Hiểu Hiểu hiểu lầm ý của mình, An Điềm cũng không muốn giải thích nhiều, dù sao cũng không thể nói ra bí mật của mình được, cứ giấu kín trong lòng đi thì hơn.
Nghĩ như thế, An Điềm bèn ngao ngán gật đầu nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Chúng ta cứ tiếp tục xem họ tình tứ đi.”
Lâm Hiểu Hiểu cũng gật đầu rồi trịnh trọng nói: “FA mà xem người ta tình tứ thì tuy đau nhưng cũng rất vui.”
Lúc này, Trì Cảnh Dật đã đọc xong quá trình từ lúc quen nhau đến lúc kết hôn của Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn, nào là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, rồi trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng đến được với nhau thật hạnh phúc.
An Điềm cảm thấy may mắn là trong lúc Trì Cảnh Dật đọc mấy lời ấy thì mình đang nói chuyện với Lâm Hiểu Hiểu, chứ nếu không mấy lời mà người ngoài nghe thấy rất ngọt ngào ấy mà lọt vào tai cô thì sẽ trở nên rất uất ức.
“Tiếp theo đây, xin mời anh chị Cố bước lên tái hiện lại kí ức đẹp đẽ của ngày kết hôn!” Giọng của Trì Cảnh Dật rất bình thản, không phù hợp lắm với không khí của buổi tiệc, rõ ràng là trong lòng có hơi không thích khi phải nói những lời sến súa ấy.
Nhưng anh là người bạn thân của Cố Thiên Tuấn, thế nên đành phải cố gắng mà làm thôi.
Lúc này, Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn đã bước lên sân khấu, hai người đứng ngay ngắn rồi nhìn đắm đuối vào mắt nhau.
Đây là màn đặc sắc nhất, khiến mọi người trông đợi nhất trong buổi lễ kỉ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ, thế nên tất cả những người có mặt lúc này đều tập trung nhìn vào hai người, những tiếng xuýt xoa ngưỡng mộ vang lên liên tục, mà những lời ấy Chu Mộng Chỉ đều nghe thấy hết.
Những tiếng khen ngợi hâm mộ ấy, những ánh mắt trầm trồ ấy khiến cho hai má Chu Mộng Chỉ càng lúc càng đỏ lên, đôi môi hồng của cô nhoẻn miệng cười, gật đầu tỏ ý cảm ơn các khán giả bên dưới.
Tuy cái vương miện bằng vàng đang đội trên đầu khá nặng làm cô khá mỏi cổ, nhưng trong lòng Chu Mộng Chỉ hiện giờ đang rất vui. Cố Thiên Tuấn từng hứa với cô rằng ngày kỉ niệm hàng năm của họ sẽ hệt như ngày cưới, và anh đã làm được điều đó!
Cố Thiên Tuấn đứng trên sân khấu, nhìn Chu Mộng Chỉ đang vô cùng hạnh phúc, trong lòng cũng cảm thấy tự hào, anh từng hứa với Chu Mộng Chỉ rằng sẽ cho cô những thứ tốt đẹp nhất trên đời, đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Mà trong bốn năm nay, anh đều làm được cả.
Lúc này Trì Cảnh Dật bước lên một bước, nhìn Chu Mộng Chỉ rồi hỏi: “Cô Chu Mộng Chỉ, cô có bằng lòng kết hôn ước với người đàn ông trước mặt, chấp nhận anh ấy làm chồng cô không? Cho dù ốm đau hay khỏe mạnh, cho dù có gặp lí do gì, cũng vẫn sẽ luôn yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, mãi mãi chung thủy với anh ấy cho đến cuối đời hay không?”
Gương mặt Chu Mộng Chỉ cảm động rõ rệt, cho dù cô ta trước nay không hề chung thủy hoàn toàn với Cố Thiên Tuấn, thế nhưng sắc mặt vẫn không nao núng, thậm chí vẫn cứ nhìn anh bằng ánh mắt rất chân thành mà trả lời: “Tôi bằng lòng.”
Trì Cảnh Dật nhìn Chu Mộng Chỉ gật đầu, sau đó quay sang Cố Thiên Tuấn: “Anh Cố Thiên Tuấn, anh có bằng lòng kết hôn ước với người phụ nữ trước mặt, chấp nhận cô ấy làm vợ anh không? Cho dù ốm đau hay khỏe mạnh, cho dù có gặp lí do gì, cũng vẫn sẽ luôn yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, chấp nhận cô ấy, mãi mãi chung thủy với cô ấy cho đến cuối đời hay không?”
Cố Thiên Tuấn khi nghe đến bốn chữ “mãi mãi chung thủy” thì trong lòng có hơi giật mình, không hiểu sao anh lại nhớ đến cái đêm giữa anh và An Điềm.
Có vẻ anh đã hoàn toàn không chung thủy với Chu Mộng Chỉ. Tuy Chu Mộng Chỉ đã tha thứ cho anh, nhưng Cố Thiên Tuấn lại phát hiện bản thân không thể hoàn toàn xem An Điềm như người xa lạ qua đường được.
Có thể là vì áy náy, cũng có thể là vì cô là mẹ của An An, hoặc cũng có thể là trái tim của anh không biết từ lúc nào đã thay đổi rồi…
Khi nghĩ đến khả năng này, Cố Thiên Tuấn bất giác cau mày, ánh mắt tự nhiên và tự hào vừa rồi của anh đã bắt đầu có nét đắn đo và ray rứt.
“Thiên Tuấn…”
Chu Mộng Chỉ đứng đối diện Cố Thiên Tuấn thấy anh không trả lời ngay mà cứ đứng ngây ra thì khẽ đằng hắng để nhắc nhở anh.
Chu Mộng Chỉ chợt cảm thấy bất an trong lòng, không hiểu Cố Thiên Tuấn vì sao vào lúc quan trọng thế này lại thất thần như vậy, chuyện này trước nay vốn chưa bao giờ xảy ra cả.
Sự nhắc nhở của Chu Mộng Chỉ lập tức kéo Cố Thiên Tuấn quay trở về thực tại, anh hít một hơi thật sâu, cố dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, gật đầu với Chu Mộng Chỉ rồi nói một cách chân thành: “Tôi bằng lòng!”
Có lẽ sự xuất hiện bất ngờ của An Điềm đã làm thay đổi tiết tấu cuộc sống của anh, nhưng có thể sự thật không quá nghiêm trọng như anh nghĩ, có thể anh chỉ là vì áy náy với An Điềm và yêu thương An An nên mới quan tâm đến An Điềm hơi nhiều một chút thôi.
Cố Thiên Tuấn vừa tự trấn an trong lòng vừa ôm chặt Chu Mộng Chỉ, hôn nhẹ lên trán cô.
Ngay lập tức, cả sảnh tiệc vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Còn Chu Mộng Chỉ vừa rồi có hơi thấp thỏm vì sự thất thần của Cố Thiên Tuấn, nhưng sau khi nhận được nụ hôn của anh thì dần dần bình tĩnh lại: Trong lòng Cố Thiên Tuấn vẫn còn có mình! Mình có thể cảm nhận được điều ấy qua nụ hôn của anh ấy.
Nghĩ như thế, Chu Mộng Chỉ liền đưa tay ra ôm chặt lấy Cố Thiên Tuấn.
Thấy hai người ôm nhau đầy tình cảm trên sân khấu, tất cả mọi người lại một lần nữa vỗ tay nhiệt liệt.
Tất nhiên, trong số đó có hai người vỗ tay nhạt nhất, chua chát nhất, một người là An Điềm, người còn lại là Chu Hán Khanh.
Chu Hán Khanh đứng giữa đám đông, ngẩng đầu nhìn nụ cười hạnh phúc của Chu Mộng Chỉ, trong lòng vừa thấy an ủi lại vừa thấy thê lương.
Mộng Chỉ là người phụ nữ đẹp nhất trên đời, nhưng vẻ đẹp này trước nay lại không bao giờ thuộc về anh!
Chu Hán Khanh chỉ vỗ tay một chút rồi cầm li rượu gần đó lên giận dữ nốc cạn, dòng rượu cay xè đổ vào cuống họng cũng không cay bằng một phần ngàn nỗi đau trong lòng anh.
Kỉ niệm ngày cưới hàng năm của Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn đối với Chu Hán Khanh mà nói chính là thời khắc giày vò nhất, anh phải bố trí buổi tiệc, phải hỏi ý kiến của Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn, phải tận tâm tận lực mà giúp hai người họ tổ chức buổi tiệc.
Còn nữa, lại còn phải nhìn người phụ nữ mà mình yêu nhất lao vào vòng tay của người khác, tuyên bố với cả thế giới rằng hai người họ mới là một cặp!
Nỗi đau trong lồng ngực càng lúc càng mạnh, càng lúc càng khó chịu, Chu Hán Khanh lại cầm một li rượu lên cạn sạch, sau đó quay người đi qua khỏi dòng người, mau chóng rời khỏi sảnh tiệc.