Jack ngay lập tức chịu thua dưới sự uy hiếp của Lâm Hiểu Hiểu, nhanh chóng lên tiếng nịnh hót: “Được, được, được. Hiểu Hiểu à, cô là người đẹp nhất thế giới!”
“Hứ, vậy còn tạm được!” Lâm Hiểu Hiểu hất cằm lên với vẻ rất tự hào.
An Điềm đứng bên cạnh nhìn Lâm Hiểu Hiểu và Jack gây nhau, đột nhiên cảm thấy rất vui: Bạn thân của Hiểu Hiểu cũng giống như cô ấy vậy, đều có “bản lĩnh nói lời cay độc” không ai sánh bằng, nhưng họ cũng có một trái tim thân thiện như Hiểu Hiểu. Mình cũng rất may mắn khi gặp được một người bạn tốt như Lâm Hiểu Hiểu vậy.
Lâm Hiểu Hiểu và Jack gây đủ rồi liền kéo tay An Điềm và nói: “An Điềm à, chúng ta đi thôi. Lợi dụng Jack xong rồi, không còn gì để nói với anh ấy nữa!”
“Hiểu Hiểu à, cô ăn cháo đá bát như thế, vậy anh trai và bố mẹ của cô có biết không?” Jack hỏi làm ra vẻ vô cùng đau lòng.
“Biết chứ!” Lâm Hiểu Hiểu lắc lư cái đầu với vẻ đắc ý, rồi kéo An Điềm chạy đi. “Tạm biệt!”
An Điềm bị Hiểu Hiểu kéo đi, nhưng vẫn nghe thấy giọng điệu đau buồn cường điệu kia của Jack. Cô và Lâm Hiểu Hiểu đi ra khỏi phòng, đi ngang qua hồ bơi trong vườn, đến tận lối vào sảnh tiệc, rồi dừng lại.
“An Điềm à, cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Lâm Hiểu Hiểu quay sang nhìn An Điềm rồi hỏi với vẻ vô cùng trịnh trọng.
“Chuẩn bị? Chuẩn bị gì thế?” An Điềm lấy làm lạ và hỏi.
“Chuẩn bị để đón nhận ánh mắt khen ngợi của các anh chàng và ánh mắt ganh ghét của các cô nàng đó!” Lâm Hiểu Hiểu nói với vẻ dĩ nhiên. “Cô nhìn xem, ngoài chị ba ra, cả sảnh tiệc không còn người đẹp nào sánh được với chúng ta nữa. Mà chị ba là bông hoa đã có chủ, vậy nên chúng ta chính là đối tượng hot nhất.”
Nghe Lâm Hiểu Hiểu nói vậy, An Điềm càng không nói nên lời. Đối với bệnh tự khen của Hiểu Hiểu, cô đã dở khóc dở cười mà cố tỏ ra bình thường, cho đến khi đã bắt đầu hợp tác: “Được rồi. Vậy thưa cô Lâm, cô bước ra trước đi, để sự rạng rỡ của cô che chở cho tôi, để chạy vào trong góc an toàn nhé!”
An Điềm nói rồi đẩy nhẹ Lâm Hiểu Hiểu, để cô ấy bước ra cửa phòng tiệc đầu tiên.
Mà tình hình trong bữa tiệc đúng như lời Lâm Hiểu Hiểu đã nói vậy.
Thời khắc mà Lâm Hiểu Hiểu bước vào sảnh tiệc, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt trong sảnh đều tập trung vào cô.
Lâm Hiểu Hiểu vốn là người của công chúng, thường xuyên xuất hiện trên tivi. Thêm vào đó, người trong nghề đều biết Lâm Hiểu Hiểu là con gái cưng của tập đoàn trang sức Lâm Thị, có thân hình hoàn hảo của một người mẫu, cộng với một khuôn mặt baby, lúc nào cũng nở nụ cười trong sáng. Chiếc váy công chúa màu kem đã tăng thêm phần dễ thương cho cô, chiếc vương miện kim cương trên đầu càng cho thấy con người được cưng chiều hết sức của Lâm Hiểu Hiểu.
Cô vừa bước ra, liền thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.
Ngay lúc tất cả mọi người đều đang chú ý đến Lâm Hiểu Hiểu, An Điềm lập tức cúi đầu xuống, duỗi tay cầm lấy váy mình và bước qua một bên.
Tuy nhiên, dù phía trước đã có Lâm Hiểu Hiểu thu hút sự chú ý của mọi người, An Điềm lại bước sang một bên rất rón rén, nhưng An Điềm vẫn thu hút được ánh mắt của không ít người.
An Điềm khẽ cúi đầu xuống, đủ để làm lộ ra cái cổ trắng đẹp của cô. Phần tóc mái hơi cong trước trán, hơi che đi đôi lông mày hoàn hảo của cô, càng mang đến cho mọi người cảm giác bí ẩn. Với thân hình duyên dáng, hai tay cô đang túm lấy thân chiếc váy đen và vội vã đi ngang qua Lâm Hiểu Hiểu, nhanh chóng trốn vào đám đông trong sảnh tiệc.
Mặc dù cả quá trình chỉ diễn ra trong mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng những người nhìn thấy mặt bên hoàn hảo kia của An Điềm, đều vô cùng kinh ngạc.
Và nhất thời, những người có mặt ở sảnh tiệc, dù là nam hay nữ, đều nhao nhao hỏi nhau, cô gái đứng sau Lâm Hiểu Hiểu kia là ai.
Còn lúc này An Điềm đang trốn trong góc, vỗ vỗ vào ngực, thầm cảm ơn vì mình đã không bị quá nhiều người chú ý.
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên khiến cô sững người lại.
“An Điềm.”
An Điềm vừa nghe thấy giọng nói ấm áp và quen thuộc đó, bất giác xụ mặt xuống và quay đầu lại. Cô lên tiếng chào hỏi người trước mặt một cách lịch sự: “Chào Tô tổng.”
Tô Thanh Dương lúc này mặc một bộ vest màu kem, cổ áo được viền thêu màu vàng, càng tôn lên vẻ ôn hòa và phong độ của anh. Điều quan trọng nhất là, màu sắc của bộ vest mà Tô Thanh Dương mặc hôm nay và chiếc váy mà Lâm Hiểu Hiểu đang mặc đều có là màu kem, ai nhìn vào cũng nghĩ đó là đồ cặp.
Tức là Tô tổng và Hiểu Hiểu là số trời đã định, An Điềm cười hì hì nghĩ thầm như thế.
“Chào em.” Tô Thanh Dương khẽ gật đầu, ánh mắt bất giác dừng lại trên người An Điềm. Phải thừa nhận rằng, An Điềm của tối nay là An Điềm đẹp nhất mà anh từng thấy. Những đường nét trên khuôn mặt cô mang theo vẻ xinh xắn có thể làm nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vì tính cách mà An Điềm luôn cố gắng dùng những bộ quần áo quê mùa để che đậy đi nét quyến rũ đó.
Chiếc váy đen mà An Điềm mặc hôm nay vừa khéo thể hiện được nét đẹp khiến tất cả đàn ông đều không thể rời mắt khỏi cô. Chiếc váy đen lệch vai ấy tôn lên thân hình duyên dáng của cô, thiết kế xẻ ngực đắp ren trước ngực, làn da trắng trẻo ở phần eo khiến mọi người phải không ngừng suy nghĩ.
Nhìn thấy vậy, Tô Thanh Dương liền cau mày lại, đột nhiên anh rất không hài lòng với thiết kế này: Chiếc váy này rất đẹp, nhưng nó quá lộ liễu thì phải.
Song, trong giây tiếp theo, Tô Thanh Dương chợt nhận ra: Mình tại sao lại suy nghĩ như thế?
Chiếc váy lệch vai này chắc chắn là một tác phẩm đẹp, thiết kế xẻ hở ngực và eo cũng rất phù hợp với phong cách của chiếc váy này. Nếu mặc nó trên người một người mẫu bình thường, anh nhất định sẽ hết lời khen ngợi.
Tuy nhiên, mặc nó trên người An Điềm, anh lại không thể đánh giá chiếc váy này dưới con mắt của một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp!
Tô Thanh Dương thở dài thườn thượt, cảm thấy có chút không nói nên lời và bất lực đối với bản thân.
Nhìn thấy ánh mắt của Tô Thanh Dương cứ lưu luyến trên người mình, mặc dù ánh mắt đó không mang theo chút khinh nhờn nào, nhưng An Điềm vẫn hơi khó chịu. Cô cười cười với Tô Thanh Dương, rồi chủ động nhắc với anh về Lâm Hiểu Hiểu. “Tô tổng, nhờ có Hiểu Hiểu giúp tôi, tôi mới được vinh hạnh tham dự bữa tiệc này, nhìn thấy Bầu Trời Đầy Sao được trưng bày trước công chúng. Nếu không thì tôi chỉ có tiếc nuối thôi.”
“Ừm, chuyện này thì Hiểu Hiểu có nói với tôi rồi.” Tô Thanh Dương gật đầu, trong ánh mắt cũng có sự đánh giá cao đối với Lâm Hiểu Hiểu. “Hai người có thể trở thành bạn thân, tôi rất vui mừng.”
“Vâng. Được làm bạn tốt của Hiểu Hiểu, tôi cũng rất vui.” An Điềm gật đầu rồi nói thêm một câu. “Tô tổng, Hiểu Hiểu thật sự rất tốt bụng. Tôi mong người mà cô ấy thích có thể nâng niu cô ấy, bảo vệ cô ấy, để cô ấy luôn được vui vẻ, hạnh phúc.”
Đương nhiên Tô Thanh Dương biết An Điềm nói vậy là có ý gì, nhưng anh đã nói với An Điềm từ trước rằng anh không có cảm giác gì với Lâm Hiểu Hiểu. Bây giờ An Điềm nói với anh như thế là ép buộc anh phải thích Lâm Hiểu Hiểu hay sao?
Thấy Tô Thanh Dương cau mày lại, An Điềm mới nhận ra dường như mình nói hơi quá mức rồi. Phải, cô không thể ép ai đó thích ai đó, cô không đủ tư cách. Nghĩ vậy, An Điềm lại vội vàng giải thích: “Tô tổng, anh đừng hiểu lầm, tôi sẽ không giống như hôm ở căn hộ ven sông, cố gắng tác hợp cho anh và Hiểu Hiểu đâu. Chỉ là…”