Vĩnh Sinh

Chương 789: Thanh Tuyết xuất hiện

"Long chi thần lực, Hồng Hoang điên đảo, đại uy Hoang Long, tê liệt thiên địa."

Phương Hàn cũng cảm thấy áp lực, một lần nữa vận dụng lực lượng, hung hăng vẽ lên trời một cái, thế nhưng lực lượng do Thái Hoàng Thiên liên hợp lại cùng rất nhiều cao thủ thật sự quá lớn, nếu không phải Thái Hoàng Thiên thi triển ra diệu dụng của Thiên Hoàng Kính, hắn sớm đã bị đánh tan trạng thái nhân bảo hợp nhất rồi.

"Phương Hàn, ta xem ngươi còn kiên trì được bao lâu, nhưng mà ngươi có thể duy trì trong Huyền Môn Kiếp Số tiên trận lâu như vậy cũng có thể tự ngạo rồi."

Hai mắt Thái Hoàng Thiên bắn ra hai đạo trường hà hoàng kim rót vào trong đại trận, đột nhiên một tay lật úp, bắn tới đại trận, oanh kích về phía Phương Hàn.

Thân thể của Phương Hàn đột nhiên bị một kích này đánh trúng Long lân, lập tức lộn vài vòng trong đại trận.

"Ta xem thân thể của ngươi chắc chắc cỡ nào, liệu có thể chịu được một bộ Vĩnh Hằng Bất Động Thần Quyền này của ta hay không." Thái Hoàng Thiên với khí thế quân lâm thiên hạ, một lần nữa tung ra quyền kình, đả nhập vào trong đại trận, quyền uy của một quyền này giống như nhật nguyệt giữa trời, chiếu rọi tứ phương, trực tiếp bức bách tới những bộ vị yếu hại trên cơ thể Hồng Hoang Tổ Long của Phương Hàn.

Trong đại trận, nguyên bản Phương Hàn hành động đã khó khăn, lúc này Thái Hoàng Thiên lại công kích, thật là khiến hắn khó có thể tránh né.

Tình thế khẩn trương như vậy, long trảo của Phương Hàn dựng lên, thi triển ra Tổ Long võ học, một chiêu chấn động mà ra. Hai công kích va chạm, long trảo rắc một tiếng bị chấn đắc khiến lân phiến nổ mạnh, máu tươi chảy ra đầm đìa lộ ra cả long cốt.

Thế nhưng sau một khắc Phương Hàn hít một hơi, lân phiến bị vỡ nát đã lành lại.

"Muốn chữa trị, há có khả năng này?" Thái Hoàng Thiên lại tung ra một quyền, thông qua đại trận công kích về phía Phương Hàn, một quyền này càng thêm uy mãnh hơn quyền trước, không ngờ thi triển ra mười thành công lực.

Mà đám đại cao thủ chứng kiến tiện nghi cũng đều xuất thủ.

Đấu Nhật Lạc thi triển ra La Hầu Đấu Tiên Đao, cách không chém một đao, đao khí cường hoành tiến nhập vào trong đại trận chém tới thân thể Phương Hàn, đao quang giao thoa cùng Long lân, bắn ra vô số hỏa hoa.

Mà Dược Trường Thiên cũng không thể thi triển ra Hư Không Vạn Huyễn Cổ Độc nữa, vừa rồi hắn thi triển ra môn kỳ độc này đã bị Đại Kịch Độc Thuật của Phương Hàn thôn phệ hơn một nửa, nếu không phải Thái Hoàng Thiên kịp thời tới cứu, rất có thể hắn sẽ bị thôn phệ sạch, trong lòng còn đang sợ hãi. Thành thành thật thật thi triển ra một kiện trường kiếm tuyệt phẩm đạo khí, gọi là "Dược Vương Kiếm", tùy ý khua lên, kiếm khí tiến vào trong đại trận, oanh kích lên lớp lân phiến của Hồng Hoang Tổ Long.

Đám người còn lại đều là Hư Tiên, cũng đều xuất thủ, các loại tuyệt phẩm đạo khí liều mạng đập chém xuống.

"Nếu cứ tiếp tục như vậy ta sẽ không thể ngăn cản nổi, triệt để bị giải thể mất." Phương Hàn huy vũ long trảo, thi triển ra vũ kỹ, đón đỡ khắp nơi, thế nhưng Long lân trên người bị oanh kích rụng từng mảng, tuy nguyên khí vẫn đủ, có thể chữa trị, thế nhưng tốc độ chữa trị lại còn xa mới theo kịp tốc độ phá hư.

Hơn nữa người của đại môn phái đều cảm thấy áp lực cực lớn. Phong Bạch Vũ tay cầm Thiên Hoàng Kính cũng run rẩy. Trên mặt xuất hiện từng hạt mồ hôi lớn cỡ hạt đậu rơi xuống. Hiển nhiên pháp lực đã vận chuyển tới mức cực hạn.


Bốn đại Hư Tiên Huyền Vô Cô, Viên Vô Thương, Tề Chân Quân, Vũ Văn Ky đang cố gắng vận chuyển Hư Tiên pháp tắc, ngồi ngay ngắn trong Long Châu chí tôn, không ngừng vận chuyển.

Phương Hàn có thể chèo chống lâu như vậy mấu chốt là do có bốn đại Hư Tiên, nếu không phải bốn đại Hư Tiên này, hắn rất có thể đã chết trong đại trận rồi.

Thế nhưng hiện tại bốn đại Hư Tiên cũng sắp không duy trì được. Phốc! Tề Chân Quân phun ra một ngụm máu tươi. Hắn vừa được độ hóa, bị thương còn chưa có khỏi hẳn, lại bị áp bách như vậy, liền xuất hiện bộ dáng tan vỡ.

Tiếp tục như vậy, Phương Hàn nhất định sẽ không duy trì được.

Càng thêm lo lắng chính là không thể xông ra được, tòa cổ trận kiếp số này, từng kiếp phr lấy nhau, kiếp số liên hoàn vô cùng vô tận, căn bản không có biện pháp thoát ra.

"Không được, Phương Hàn, tu vi của ta còn kém một bước, nếu như ta tu luyện tới Hư Tiên. Công hiệu của Thiên Hoàng Kính sẽ được phát huy ra, chạy khỏi nơi này cũng dễ như trở bàn tay, đáng tiếc từ Hỗn Động đến Hư Tiên quả là vô cùng gian nan, hơn nữa ta còn phải vượt qua Tiên Giới lôi phạt, còn khó hơn nhiều so với người thường, chỉ sợ Lôi Phạt gấp năm lần gia trì trên người của ta, muốn đánh cho ta phấn thân toái cốt." Phong Bạch Vũ đau khổ chèo chống, đồng thời cười khổ nói.

"Ngươi tu luyện năm Hỗn Động, kiếp số tự nhiên sẽ phi thường lớn. Bất quá kiếp số của ta chỉ sợ cũng không nhẹ nhàng chút nào." Phương Hàn nói.

"Tiên Giới lôi phạt của ngươi so với ta còn lợi hại hơn." Phong Bạch Vũ nói: "Việc cấp bách hiện tại là chúng ta phải thoát khỏi cổ trận này, bằng không nếu bị vây hãm trong này, một khi bị đánh tan lập tức chỉ còn con đường chết mà thôi."

"Ta đã nghĩ tới vô số biện pháp, nhưng không có biện pháp nào có thể đào thoát ra ngoài. Cổ trận kiếp số này theo ta thấy thì là do Tiên giới ngầm đưa xuống, chúng ta đã rơi vào cái bẫy của Tiên giới rồi." Thần niệm của Phương Hàn lập loè.

"Tiên giới! Tiên giới lợi hại như vậy sao? Sớm muộn có một ngày ta sẽ phá huỷ Tiên giới, áp đảo trên nó. Đám Tiên Nhân cổ xưa kia cũng không có cái gì đặc biệt hơn người." Diện mục của Phong Bạch Vũ hiện ra vẻ dữ tợn: "Ta có dự cảm, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa sẽ có biến cố lớn phát sinh."

"Được!"

Phương Hàn cố vận khởi lực lượng mạnh mẽ hít thở, Luân Hồi Chi Bàn từ trong cơ thể bay ra, luân bàn tòa cự đại xoay tròn quanh thân, tản mát ra vô số hào quang màu đen, trong hào quang màu đen kia, kiếp số bốn bề đều bị hòa tan, hơn nữa còn thành công ngăn cản Vĩnh Hằng Thần Quyền của Thái Hoàng Thiên cùng công kích của rất nhiều cao thủ.

Đấu Nhật Lạc chém một đao lên Luân Hồi Chi Bàn, cư nhiên bị lực lượng cự đại phản chấn trở về. Khí linh trong thân đao cũng rên rỉ, chịu thương tổn không nhỏ.

"Tuyệt phẩm đạo khí thật lợi hại." Hắn lắp bắp kinh hãi.

"Phương Hàn, ngươi cũng dám thi triển ra Luân Hồi Chi Bàn, nếu như ngươi tu luyện Đại Luân Hồi thuật, có thể thi triển ra uy lực chân chính của Luân Hồi Chi Bàn, còn có thể giữ được tuyệt phẩm đạo khí này. Thế nhưng hiện tại ngươi căn bản đã hết cách, nhìn xem hôm nay ta sẽ thu Luân Hồi Chi Bàn, phá Hoàng Tuyền Đồ của ngươi thế nào. Hừ! Năm đó Hoàng Tuyền Đại Đế áp bách khiến cho Thái Nhất Môn ta liên tục thở dốc. Hôm nay Thái Hoàng Thiên ta sẽ hoàn toàn hủy diệt di tích của hắn, để hắn vĩnh viễn biến mất trong lịch sử."

Đại thủ do Thái Hoàng Thiên tạo ra nhắm ngay Luân Hồi Chi Bàn, nhảy lên biến thành trảo, cơ gân trên cánh tay cư nhiên giống như mãnh xà viễn cổ nổi lên, chộp lên trên mặt Luân Hồi Chi Bàn, luân bàn không ngừng xoay tròn, khiến cho thủ chưởng của Thái Hoàng Thiên cũng xoay tròn, hỏa tinh bắn ra bốn phía, thế nhưng cuối cùng Thái Hoàng Thiên giữ chặt tay, tốc độ xoay tròn của luân bàn chậm lại. Bảy mươi hai Ma thần trên mặt phát ra trận trận gào thét.


"Vĩnh hằng trấn áp, bất động như đạo, Luân Hồi tan vỡ!" Thái Hoàng Thiên bắt lấy Luân Hồi Chi Bàn, cương khí bạo tạc, trực tiếp quán thâu tiến nhập vào trong luân bàn, bảy mươi hai vị Ma thần đều bị trấn áp, hơn nữa bị tiên khí trùng trùng điệp điệp cọ rửa tiến vào trong đó, tựa hồ như muốn cướp đoạt liên lạc tâm linh của Phương Hàn với Luân Hồi Chi Bàn.

Tâm linh của Phương Hàn chấn động, cũng cảm giác được Hoàng Tuyền Đồ có một số dấu hiện sắp tan vỡ.

Luân Hồi Chi Bàn là hạch tâm của Hoàng Tuyền Đồ, tuy bay ra ngoài thế nhưng vẫn có liên lạc với Hoàng Tuyền Đồ: nếu như môt khi bị hoàn toàn bị cướp đi, Hoàng Tuyền Đồ khẳng định sẽ bị sụp đổ.

"Phương Hàn, không thể để cho Thái Hoàng Thiên cướp lấy Luân Hồi Chi Bàn, nếu không hậu quả khó có thể tưởng nổi." Diêm hét lên, nó cũng cảm thấy nguy cơ trước nay chưa từng có.)

"Mệnh Vận chi lực." Phương Hàn cách không điểm ra một chỉ lên trên mặt Luân Hồi Chi Bàn, tốc độ quay tròn của luân hồi này một lần nữa gia tốc, Phương Hàn trọn vẹn thiêu đốt mười vạn năm tuổi thọ, lại lần nữa thi triển ra Tiểu Túc Mệnh Thuật.

"Cho dù ngươi thiêu đốt một trăm vạn năm tuổi thọ cũng không có bất kỳ tác dụng, Phương Hàn hôm nay ngươi không thoát khỏi công đạo đâu. Tiểu Túc Mệnh Thuật! Hừ! Trong truyền thuyết chính là một nhánh của Đại Mệnh Vận Thuật, thế nhưng ta không tin, cho dù Điện Mẫu Thiên Quân Phương Thanh Tuyết tự mình đến, hôm nay cũng sẽ bị ta bắt. Tai nạn vĩnh hằng!"

Thanh âm của Thái Hoàng Thiên đột nhiên vút cao, giống như một đầu Thần Long trực tiếp vọt lên hư không, không biết hắn thi triển loại Đạo thuật gì, cư nhiên áp chế hết thảy thanh âm của Phương Hàn.

Tai Nạn Thiên Quân đồng thời toát ra từ trên người hắn, còn có hư ảnh của Vĩnh Hằng Thiên Quân. Vĩnh Hằng Thiên Quân mặc một thân bạch sắc y phục, khuôn mặt hòa ái, phát ra khí tức hoàn toàn bất đồng với Tai Nạn Thiên Quân, ngược lại có điểm hiền lành, dễ gần. Hư ảnh của hai đại Thiên Quân biến thành khí lưu cự đại cuồn cuộn mà tới, chỉ thoáng cái liền khiến cho Luân Hồi Chi Bàn bất động.

Mà Thái Hoàng Thiên lại mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, cư nhiên bóng ảnh của hắn liền xuất hiện trước Luân Hồi Chi Bàn.

Trong một sát na này Phương Hàn lâm vào cảnh nguy hiểm vạn phần. Lúc này hắn đã thi triển hết mọi thủ đoạn, căn bản không cách nào chạy thoát khi đối mặt với công kích của Thái Hoàng Thiên.

"Vậy sao? Thái Hoàng Thiên, ngươi cũng quá coi thường ta rồi. Ta đã biết Tiên giới bắt đầu có mưu đồ muốn bắt ta, thế nhưng chỉ bằng vào con kiến hôi như ngươi cũng muốn bắt ta? Thật sự là quá mức khờ dại, si tâm vọng tưởng. Ta sẽ xé rách đại trận của ngươi, để ngươi nhìn xem uy nghiêm của ta, cho dù ta chỉ khôi phục được một phần thực lực, thế nhưng căn bản ngươi không thể nào chống lại được. Tai Nạn Thiên Quân muốn bắt ta, tối thiểu cũng phải phái ra nhân vật lợi hại hơn mới được."

Đột nhiên lúc này một thanh âm vang vọng trên không trung.

Trên bầu trời Thái Nhất Môn, trong ánh nắng đột nhiên xuất hiện một tòa thành cự đại cổ xưa, bốn phía tòa thành có Lôi Đình dài tỉ dặm chói sáng, Lôi Đình vô lượng khôn cùng, làm cho cả mặt trời cũng biến thành một pho tượng Lôi Luân.

Trong tòa thành, một cự pháo đồng đen hiển hiện mà ra, đại pháo cổ xưa này dài đến mười vạn dặm, tất cả Lôi Đình đều quấn trên đó, cũng không biết tập trung bao nhiêu Lôi Đình cường đại, vô số nguyên khí Tiên giới bồng bềnh trên đó, trong hư không, giữa không trung xa xôi xuất hiện một cánh cửa Tiên giới, từ từ được mở ra, vô số nguyên khí Tiên giới, còn có một cỗ khí tức mênh mông thần bí tới từ thời không rót vào trong tòa thành.

Ông!

Đại pháo đồng đen rung lên.

Tất cả không gian cũng đều run rẩy theo.

Một cỗ quang mang mãnh liệt đủ có thể làm cho Chân Tiên mù lòa từ bên trong họng pháo bắn phá ra.

Lập tức thiên địa biến sắc, vũ trụ cũng thét gào, tựa hồ như bị một pháo này chọc thủng.

Bạo Lôi chi thành, Bất Hủ Cổ Lôi Pháo.

"Tiên khí! Cái này cư nhiên là tiên khí! Bạo Lôi chi thành, Phương Thanh Tuyết!" Thái Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, không tự chủ được mà điên cuồng hét lên, bởi vì lần này Bạo Lôi chi thành xuất hiện không phải là tuyệt phẩm đạo khí nữa, mà là tiên khí!