Vĩnh Sinh

Chương 707: Tình Ti hiển uy

Trên mặt thần quan dài tới vạn dặm cũng không biết có dán bao nhiêu phù văn.

Lực lượng trong những đạo phù văn này hợp lại, thậm chí có thể thoáng cái trực tiếp đè chết Phương Hàn. Cho dù Bát Bộ Phù Đồ, Thương Sinh Đại Ấn, Thủy Hỏa song sí, Hoàng Tuyền Đồ cũng vô ích. Có thể nói, Phương Hàn tạm thời không thể ngờ có lọai lực lượng nào có thể chống lại phù lục phong ấn này.

Thế nhưng hiện tại tại thời khắc này tất cả phù lục đều bị dập tắt.

Quang hoa bị một cỗ lực lượng trong quan tài ngăn cản, tạm thời mất đi tất cả năng lực.

Lực lượng quỷ dị trong quan tài này rốt cuộc mạnh cỡ nào?

Phương Hàn cũng vô pháp tưởng tượng.

Đại hán mặt rỗ rõ ràng cũng lắp bắp kinh hãi, trong ánh mắt hiện ra vẻ hoảng sợ, thân thể cấp tốc lùi lại phía sau, tựa hồ như muốn chạy trốn, thế nhưng đã muộn, tại khe hở nơi nắp thần quan, một cỗ thanh âm truyền ra, thanh âm kia như đến từ U Minh, ở chỗ sâu trong hắc ám, vĩnh hằng Ma giới, trong suối nguồn của sự tà ác. Phương Hàn cũng cảm giác được cơ thể đang run rẩy, mồ hôi toát ra đầm đìa, sâu trong nội tâm bị bóng tối mênh mông bao phủ.

"Mắt của ngươi trở thành mắt của ta... Trái tim của ngươi trở thành trái tim của ta... Cốt cách của ngươi, trở thành quyền trượng của ta....."

Thanh âm cổ xưa dày đặc âm khí từ trong quan tài truyền ra, nương theo thanh âm này là một bàn tay cự đại màu tro tàn, thủ chưởng màu tro tàn này giống như xương cốt mục nát từ trăm triệu năm trước, khí tức mục ruỗng truyền tới.

Răng rắc, bàn tay này từ trong cỗ khe hở từ miệng quan tài vươn ra, giống như viễn cổ Ma Thi sắp sống lại, nguồn cội của vạn ác một lần nữa từ trong quan tài chui ra.

"Không!"

Đại hán mặt rỗ xoay người bỏ chạy, không có bất cứ do dự nào.

Ở trước mặt thủ chưởng màu tro này, hắn lại không có mảy may năng lực phản kháng.

Hắn kiệt lực vận chuyển tất cả pháp tắc của bản thân, thân thể áp súc thành một đoàn một lần nữa hóa thành trần thế vi bụi, lẫn trong không gian bụi bặm, kiệt lực chạy thục mạng ra bên ngoài.

Thế nhưng thủ chưởng màu tro cự đại cũng không dừng lại, thanh âm cổ xưa vẫn vang lên: "Đầu lâu của ngươi, trở thành chén rượu của ta... Linh hồn của ngươi sẽ trở thành tế phẩm của ta....."

Răng rắc răng rắc!

Thân thể của đại hán mặt rỗ lại lần nữa bị đẩy bật lại khỏi hư không, một cỗ đại lực tối tăm kéo hạt bụi thế giới mà hắn áp súc ra.

Phanh.

Phút chốc, mắt của hắn đột nhiên bay ra khỏi hốc mắt, rơi vào trên bàn tay màu xám, sau đó huyết nhục trên người hắn bắt đầu tróc ra, hiển hiện ra xương cốt, cũng bay vào trong thủ chưởng, dần dần biến hóa, hóa thành một cây quyền trượng.

Mắt của ngươi, trở thành mắt của ta.

Cốt cách của ngươi, trở thành quyền trượng của ta.

Lời nói cổ xưa trong quan tài đã trở thành hiện thực!

Phương Hàn sởn tóc gáy, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn đại hán mặt rỗ phát ra thanh âm thể thảm, ra sức giãy dụa, thế nhưng tất cả đều vô ích, đây quả thực chính là đơn phương chém giết, thao túng, dường như là một đại hán đang đùa bỡn một con kiến, đối mặt với lực lượng như vậy, cho dù hắn có dũng khí lớn hơn nữa, trong đầu cũng chỉ còn một chữ, đó chính là chạy!


Thế nhưng, tại thời điểm hắn vừa muốn chạy, đại hán mặt rỗ lại lần nữa phát ra tiếng hét thảm, tất cả pháp tắc, thế giới trong thân thể đều vỡ tan, toàn bộ đều bị hút vào trong đại thủ chưởng.

Sau đó đại thủ màu tro cũng không lùi vào trong quan tài, mà là hướng về phía Phương Hàn.

Phanh!

Phương Hàn cũng cảm giác được, tối tăm tối tăm, một cỗ oán khí mãnh liệt, một cỗ lực lượng mà mình không cách nào tưởng tượng được bao phủ bản thân. Tất cả cấm pháp của Hoàng Tuyền Đồ đều đình chỉ vận chuyển.

Thanh âm cổ xưa trong quan tài một lần nữa vang vọng.

"Cổ lưỡi ngươi đều trở thành tù và trên tế đàn. Thân thể của ngươi sẽ trở thành cây cột treo thi họa..."

Đại thủ màu tro này lại lần nữa diệt sát Phương Hàn giống như diệt sát đại hán mặt rỗ.

"Liều mạng!"

Phương Hàn cảm giác được, thanh âm cổ xưa đang thẩm thấu tiến vào thân thể của mình, muốn lôi thân thể mình ra, đều khống chế được tất cả pháp bảo đều, ngay cả Thuần Dương hỏa diễm cũng không thiêu đốt được, ba mươi sáu ức Thiên Ma trong Bát Bộ Phù Đồ đều hoảng sợ phủ phục, mà đám đại cao thủ đều bị hôn mê.

Khô Vinh Chân Quân trong Long Châu chí tôn cũng bị giam cầm, đông lại.

Hết thảy pháp bảo của Phương Hàn đều mất đi tác dụng, ngay cả thần thú Bạch Hi cũng giống như tượng gỗ. Tất cả sinh cơ trong tích tắc này giống như nguồn nước bị tháo ra, biến thành bụi bặm của lịch sử, lắng đọng xuống, vĩnh viễn đọa lạc.

Ở trước mặt cỗ lực lượng này, Phương Hàn hoảng sợ phát hiện, cho dù dãy dụa thế nào cũng phí công.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống như vậy.

"Chẳng lẽ hôm nay phải táng thân tại đây?" Phương Hàn liều mạng vận chuyển tất cả thần thông, cho dù thần thông trong ba nghìn đại đạo cũng không vận chuyển được, duy chỉ có Tiểu Túc Mệnh Thuật vẫn thong thả vận chuyển khi cỗ lực lượng này áp tới. Khiến hắn vẫn duy trì được một tia sinh cơ.

Nhưng mà lực lượng của Tiểu Túc Mệnh Thuật tuy có thể vận chuyển nhưng mà vẫn vô ích.

Thanh âm cổ xưa vĩnh viễn không ngừng nghỉ: "Đầu lâu của ngươi trở thành chén rượu tế tự....."

Lực lượng tà ác một lần nữa tăng lên, thậm chí Tiểu Túc Mệnh Thuật cũng bắt đầu chậm lại, Phương Hàn chính thức không thể động đậy! Tiểu Túc Mệnh Thuật tuy là thần thông độc lập bên ngoài Chư Thiên, là một nhánh của vận mệnh, nhưng mà ở trên người Phương Hàn mà nói, thật sự là quá nhỏ bén, nhỏ yếu tới mức không đáng nhắc tới. Bởi vì hắn căn bản chưa tu luyện tới tình trạng đăng phong tạo cực.

Mà lực lượng tà ác trong quan tài giống như biển rộng, cho dù Thiên Tiên ở trước mặt cũng phải ảm đạm thất sắc, lực lượng cách xa quá lớn, căn bản không cách nào bằng được.

Lực lượng tà ác ăn mòn tới mỗi một tấc huyết nhục thân thể Phương Hàn, ý đồ muốn cải tạo thân thể của hắn, làm cho cổ hắn trở thành tù và trên tế đàn....

Lúc này, Phương Hàn cảm giác được lực lượng của mình cực kỳ nhỏ bé, bất kì phản kháng nào cũng chỉ mang tới tuyệt vọng.

Thế nhưng hắn vẫn liều mạng dãy dụa, thúc dục ý chí mạnh nhất của mình phản kích lại. Trong lúc dãy dụa này, ý chí của hắn sinh ra một loại tiềm lực không gì bì nổi! Chưa từng có giờ khắc mà ý chí của hắn lại kiên định, rõ ràng như lúc này, đại thủ màu tro mang theo lực lượng cội nguồn của vạn ác hoàn toàn kích phát tiềm lực trong người hắn.

Sinh tử trước mắt, tích súc khổng lồ của hắn một lần nữa tỏa ra.


A a a a....

Tiếng gào rít khổng lồ phát ra từ trong thân thể hắn, tất cả pháp tắc thần thông của hắn đều bắt đầu vận chuyển, Tiểu Túc Mệnh Thuật là thủ lĩnh tiến hành một loại tổ hợp kỳ diệu, lắng động trong máu thịt của hắn, một lượng lớn đan dược bị đánh nát bấy.

Hắn phục dụng qua vô số đan dược, tỷ như Tổ Tiên Chí Tôn Đan... Đều là do cao thủ cường đại trên Tiên giới luyện chế ra, trong đó có chứa ý chí của tiên nhân lắng đọng tại máu thịt căn bản không cách nào luyện hóa được, thậm chí Bàn Vũ Chân Huyết, còn có vô thượng ý chí võ đạo của Bàn Vũ Tiên Tôn cũng không thể luyện hóa.

Nhưng mà hiện tại bị lực lượng cường đại uy hiếp tính mạng, những đạo ý chí này đều được kích phát, đối kháng với đại thủ màu tro.

Phương Hàn thúc động tất cả bảo bối, Thủy Hỏa song sí kéo xé rách trăm ngàn khe hở thời không.

Đại thủ màu tro thấy Phương Hàn hung hãn như thế, cũng không hề kinh ngạc, thanh âm quỷ dị cổ xưa từ trong quan tài truyền tới cũng không dừng lại, chẳng qua lực lượng truyền đi càng cường đại hơn: "Linh hồn của ngươi sẽ trở thành hỏa diễm tế tự, huyết nhục của ngươi sẽ trở thành thổ nhưỡng vạn ác vạn ác...."

Rầm!

Tất cả ý chí của Phương Hàn một lần nữa bị đánh tan toàn bộ, không còn giữ lại mảy may.

Lực lượng cổ xưa chính thức thẩm thấu tiến vào trong từng bộ phận trên thân thể hắn, muốn phân giải, mục ruỗng đọa lạc kéo vào trong thần quan.

Nhưng đúng vào lúc này, lực lượng cổ xưa từa hồ như tiếp xúc tới ngón tay Phương Hàn, tới ngón tay có quấn quanh sợi tóc tơ thì dừng lại, tựa hồ như cảm ứng được thứ gì đó, trên đại thủ màu tro tỏa ra hỏa diễm nhợt nhạt, truyền tới sợi tóc kia, thiêu đốt qua, thẩm thấu qua hư không, không ngờ muốn mượn bản thể sợi tóc này công kích tới Linh Lung Tiên Tôn.

"Muốn chết!"

Phía trên sợi tóc tơ truyền ra tiếng thét tức giận, tựa hồ như Linh Lung Tiên Tôn ở tại một không gian, thế giới nào đó bị đai thủ màu xám này mãnh liệt công kích.

"Ta sẽ Vĩnh Sinh, hết thảy tà ác, cuối cùng sẽ bị hủy diệt...."

"Ta sẽ Vĩnh Sinh, hết thảy nghiệp chướng, cuối cùng sẽ giải thoát....."

Từ trong ngọn tóc trên tay Phương Hàn truyền tới thanh âm mênh mông thiên uy, là Đại Nguyện Vọng Thuật.

Cỗ Đại Nguyện Vọng Thuật mênh mông mà thiên uy này cư nhiên xua tan lực lượng quỷ dị kia, đúng là tại nơi tối tăm nào đó, Linh Lung Tiên Tôn xuất thủ thông qua sợi tóc này.

"Ai biết Vĩnh Sinh khổ cỡ nào..... Ai có thể khống chế con thuyền vận mệnh tới miền mơ ước... Ai có thể nắm giữ tay lái con thuyền vận mệnh......."

Thanh âm cổ xưa biến đổi, lực lượng càng thêm mênh mông! Cư nhiên áp bách thanh âm Đại Nguyện Vọng Thuật của Linh Lung Tiên Tôn xuống.

Xèo xèo xèo xèo.....Sợi tóc mà Linh Lung Tiên Tôn lưu lại tựa hồ như đang bốc cháy.

"Vạn Ác Chi Nguyên! Cư nhiên còn loại vật này tồn tại trên thế giới......" Trên ngọn tóc rốt cục truyền tới thanh âm kinh ngạc của Linh Lung Tiên Tôn: "Mau lui lại! Thiên địa truyền công! Hồng Mông hợp nhất! Với danh nghĩa thiên đạo, đoạt lấy một đường sinh cơ từ dòng suối tà ác chi nguyên, ta lấy ba mươi sáu vạn năm thọ nguyên hướng tới thiên đạo đổi một đường sinh cơ!"

Ông! Trên sợi tóc rốt cuộc lại lần nữa truyền tới một cỗ lực lượng cự đại, trong cỗ lực lượng này còn bao hàm ý chí kiên cường không gì sánh kịp, thậm chí còn bao hàm một môn pháp tắc huyền ảo trong ba nghìn đại đạo, tựa hồ như Linh Lung Tiên Tôn rốt cuộc đã thi triển ra bản lĩnh chân thực.

Lập tức Phương Hàn cảm thấy pháp lực quanh thân tăng vọt, một cỗ lực lượng diễn sinh từ trong máu thịt xuất ra, khiến cho thân thể hắn mô phỏng ra pháp tắc thế giới, Hỗn Động pháp tắc, thậm chí một tia pháp tắc Tiên Đạo...

Hình như là Linh Lung Tiên Tôn thông qua thân thể của hắn đem lực lượng chính thức của mình bắt đầu phủ xuống, muốn cướp một đường sinh cơ từ tay Vạn Ác Chi Nguyên.

Roẹt!

Tất cả tuyệt phẩm đạo khí của Phương Hàn đều được phát huy tới cực hạn.

Long Châu chí tôn trên mặt Bát Bộ Phù Đồ bắt đầu xoay tròn, Phương Hàn một lần nữa kết hợp biến thành Hồng Hoang Tổ Long, mà trên mặt Luân Hồi Chi Bàn xuất hiện một thân ảnh to lớn, thân ảnh to lớn này mặc y phục màu vàng, đại thủ thô ráp dắt một đứa trẻ nhỏ. Từ đằng xa đi tới.

Tiểu hài nhi kia cũng mặc y phục màu vàng, từ đằng xa đi tới.

Phương Hàn chỉ cảm thấy thân ảnh to lớn mặc hoàng y phi thường quen thuộc. Cũng không phải là Hoàng Tuyền Đại Đế, mà thân ảnh tiểu hài nhi kia mới chính là Hoàng Tuyền Đại Đế khi còn nhỏ!

Luân Hồi Chi Bàn triệt để được kích phát, cư nhiên hiện ra tràng diện như vậy.

Luân Hồi Chi Bàn bành trướng như vậy cư nhiên cầm cự được một lát, khiến cho đại thủ màu xám khẽ động, sau đó Linh Lung Tiên Tôn truyền tới một cỗ lực lượng hơi chút vặn vẹo liều xuyên toa qua rất nhiều hư không, thoát khỏi nơi đây.