Vĩnh Sinh

Chương 686: Hoan Hỉ Cốc

Tại một sơn cốc sâu trong Tu Chân đại thế giới, khắp nơi đều toát ra khí tức dâm uế, mị mị. Ở ngoài sơn cốc có treo một tấm bảng cực lớn làm bằng Hồng Ngọc, trên đó viết ba chữ to "Hoan Hỉ Cốc".

Trong Hoan Hỉ Cốc, khắp nơi đều là ôn tuyền, trong tất cả những con suối lớn nhỏ cũng không phải là nước bình thường, mà giống như ngọc dịch quỳnh tương, mà bích lục trong suốt, tản mát ra từng trận hương khí. Nhưng cái này còn chưa là gì, làm cho người ta cảm thấy mị mị chính là khắp nơi trong ôn tuyền đều có những thiếu nữ, hoặc mỹ phụ mặc lụa mỏng, thậm chí có một số mỹ nữ nửa thân trên là người nửa thân dưới là xà đi tới đi lui, làm ra các loại động tác khêu gợi, có một số nam tử, công tử ca lại ngâm mình trong ôn tuyền, tùy ý làm ra một số chuyện tình khó coi với những mỹ nữ này, hào khí kích thích tràn ngập cả sơn cốc.

Mà càng vào sâu trong Hoan Hỉ Cốc không gian lại càng rộng, cũng không biết rộng bao nhiêu nữa, không biết có bao nhiêu ôn tuyền, mỹ nữ, còn có rất nhiều đài các, các loại kỹ xảo dâm kỳ đều có ở nơi đây.

Hoan Hỉ Cốc này quả thức đúng là "Dâm thiên" mà trong Đạo Kinh viễn cổ có ghi lại, hết thảy cảnh xuân sắc dâm mị trên thế giới, vô tận hưởng thụ đều có ở nơi này. Sau khi đi vào cho dù có là Bồ Tát khổ tu nhiều năm tham ngộ thiền công cũng bị cuốn vào, hóa thành hoan hỉ hòa thượng.

Ở sâu trong Hoan Hỉ Cốc, tại một ôn tuyền cự đại giống như hải dương, ngọc dịch hương khí bốc lên, có hai ba thanh niên nam tử thần thái nhàn nhã đầu đội kim quan ngâm mình trong đó, còn có rất nhiều nữ tử xinh đẹp tuyệt luân bơi qua bơi lại, không ngừng hôn hít lên thân thể, khuôn mặt, hạ thể bọn họ, làm ra đủ loại động tác. Mà ở trên bờ, một số nữ tử cũng oanh oanh yến yến nói cười, không ngừng nịnh nọt hai ba thanh niên nam tử.

Hai ba thanh niên nam tử này thoạt nhìn đều có địa vị rất cao.

"Sao thế? Tề thiếu chủ, nghe nói ngươi muốn tán tỉnh tiểu thư Cẩm Tú Phủ?" Trong đó có một thanh niên dương dương tự đắc nói với Tề thiếu chủ đang đứng thẳng bên cạnh bờ: "Đã lâu rồi ngươi cũng không tới Hoan Hỉ Cốc chơi. Gần đây Hoan Hỉ Cốc bắt được một đám mỹ nữ tu vi Ma thần tại Thiên Ma Cảnh, ngươi có muốn chơi đùa chút không?"

"Hôm nay ta tới đây là muốn thương lượng với các ngươi một chuyện đại sự. Cũng không có tâm tình mà vui đùa." Ánh mắt của Tề thiếu chủ chớp động như ma quỷ.

"Hừ! Thật sự là mất hứng!" Một thanh niên khác vỗ tay, một hòa thượng mặc đại bào màu hồng hạ xuống. Hòa thượng này có khuôn mặt đầy đặn, da mặt hồng nhuận nõn nà: "Thích Thiếu, ngài cần hưởng thụ thứ gì sao?"

Thanh niên tên gọi "Thích Thiếu" này nói: "Nghe nói các ngươi bắt được một đám mỹ nữ Ma thần ở trong Thiên Ma Cảnh, có gì hay không?"

"Thích Thiếu, mỹ nữ Ma thần vừa bắt, trong đó có mấy người tu vi cao thâm, nhưng ý chí lại đặc biệt kiên định, khó có thể hàng phục, dạy bảo, cần đợi chút thời gian nữa." Hòa thượng môi hồng răng trắng này thong thả nói.

"Không sao cả, ta thích nhất là những kẻ chưa bị hàng phục, dạy dỗ. Nếu không cứ gọi dạ bảo vâng thì có gì vui thú?" Thích Thiếu liếm liếm môi, nói: "Mang đến cho ta một người chưa bị hàng phục xem sao? Giá tiền không thành vấn đề. Đây là tinh tạp của Thiên Địa hội quán ta, ngươi có thể tùy thời tới rút Thuần Dương đan."

"Thích Thiếu" Vung tay vứt ra một cái thẻ, rơi vào trong tay áo hòa thượng.

Hòa thượng gật gật đầu, há miệng quát to một tiếng, phát ra phạm âm. Trên bầu trời lại xuất hiện một vài vị hòa thượng nữa, dùng xiềng xích màu vàng cấu thành một cái lồng sắt, trong lồng sắt giam giữ một mỹ nữ xinh đẹp, trên người tỏa ra ma khí dày đặc. Mỹ nữ này đang trợn trừng mắt không ngừng chửi mắng.


"Các ngươi cư nhiên dám bắt ta, ta chính là Thiên Ma chí tôn, thất thập tam công chúa của Đại Tiên thánh ma, có huyết thống thánh ma, cao quý tôn quý, các ngươi đám Phật giới này dám bắt ta, nhất định sẽ chịu lửa giận của thánh ma." Mỹ nữ Ma thần này thân thể run lên, không ngừng hò hét trong lồng sắt, tựa hồ như muốn phá vỡ gông xiềng thoát ra.

"Thật là tốt! Cư nhiên là mặt hàng Trường Sinh Bí Cảnh tứ trọng, Trụ Quang Cảnh! Ma thần Ma thần! Cùng với nàng hoan lạc cần phải mất bao nhiêu đan dược?" Thích Thiếu, còn có mấy thanh niên khác ánh mắt đều sáng ngời, kể cả Tề thiếu chủ, ánh mắt cũng toát ra vẻ động tâm.

"Nữ Ma thần này gọi là Sơn Âm công chúa, là do Phật giới ta chiến đấu cùng Thiên Ma bắt được. Bị giải tới Hoan Hỉ Tông chúng ta, muốn đem tới Tu Chân đại thế giới để bán với giá cao!" Hòa thượng nói: "Nguyên bản chúng ta muốn đem nàng tới Phân Bảo Nham đấu giá. Nhưng mà còn chưa có dạy dỗ chu đáo, thứ hai là Phân Bảo Nham thu tiền thuế quá cao. Nếu Thích Thiếu muốn, chúng ta sẽ lấy với giá một trăm tỷ đan dược, bán cho ngài làm nô bộc, thế nào?"

"Một trăm tỷ? Tương đương với môt kiện thượng phẩm đạo khí cổ xưa đó." Thích Thiếu do dự.

"Đáng chết! Các ngươi cư nhiên dám đem ta ra để mua bán, đại quân Thiên Ma của ta sẽ tiến tới, các ngươi sẽ triệt để bị diệt vong!" Mỹ nữ Ma thần Sơn Âm công chúa điên cuồng gầm hét lên.

Nguyên bản Thích Thiếu còn có chút do dự, thế nhưng nghe nàng mắng như vậy, hắn cười lên dữ tợn: "Mua!" Trong lúc nói chuyện hắn đánh ra một quyền vào trong cái lồng vàng, đồng thời thể hiện ra thực lực tuyệt phách, cư nhiên cũng là Trường Sinh Bí Cảnh lục trọng Thiên Vị Cảnh, hơn nữa sau lưng của hắn trong lúc xuất quyền còn hiện ra ngàn vạn đại sơn, sừng sững trong vũ trụ.

Oanh long!

Cái lồng màu vang bỗng chốc bị đánh mở, Sơn Âm công chúa bay ra, đột nhiên hướng lên trời muốn chạy trốn.

"Ha ha, tiểu mỹ nhân, không nên chạy trốn. Xem ta tới hàng phục ngươi nhứ thế nào đây. Kiếp Vận thần quyền!" Thích Thiếu cười dài một tiếng, thoáng cái cuốn lấy vị Sơn Âm công chúa kia, quyền pháp oanh kích tới, Sơn Âm công chúa lập tức bị từng đạo vòng sáng kiếp vận bao phủ, cuối cùng bị hắn ôm tới tay, mà tay còn lại của hắn lại xoa xoa mặt nàng này.

"Kiếp Vận thần quyền của Thích Thiếu càng ngày càng tinh diệu. Chỉ sợ không lâu nữa có thể ngưng luyện ra pháp tắc thế giới." Hòa thượng kia tán thán nói.

"Tiểu mỹ nhân, ngươi không làm gì được ta đâu. Ta ở chỗ này sẽ phá thân ngươi nha?" Một tay của Thích Thiếu sờ khuôn mặt Sơn Âm công chúa, một tay hung hăng xoa nắn bộ ngực nàng. Sơn Âm công chúa cho dù có dãy dụa thế nào cũng không thể động đậy, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ rất phẫn nộ.

Rõ ràng nhìn thấy lửa giận của Sơn Âm công chúa, Thích Thiếu lại ha ha cười: "Tiểu mỹ nhân, ngươi không nên phẫn nộ, trước khi phá thân ngươi, ta còn muốn làm một số chuyện đã, đùa giỡn để cho ngươi xem một chút!" Trong lúc nói chuyện bàn tay hắn biến thành trảo. Rầm! Một vị mỹ nữ tu vi Kim Đan ở dưới mặt ôn tuyền cứng rắn bị bắt lên, sau đó hạ thân của hắn hung hăng đâm vào ^^ nữ tử này, nữ tử này lập tức phát ra tiếng kêu thảm thê lương, theo động tác của Thích Thiếu, thân thể mỹ nữ dần dần khô quắt lại, hai mắt vô thần, sau đó biến thành một cỗ thây khô, ngay cả linh hồn cùng kim đan đều bị thái bổ.

"Không muốn!" Trông thấy một màn này, vài mỹ nữ trong ôn tuyền đều chạy tán loạn.

Thế nhưng Thích Thiếu không thèm để ý chút nào, liếc mắt nhìn trúng một mỹ nữ có cái eo rất thon nhỏ vặn vẹo như rắn, một lần nữa tung ra một trảo, nữ tử này lại bị hắn bắt tới từ khoảng cách ngàn dặm.


"Tường Vân Bồ Tát, mỹ nữ này là xà yêu tu thành vạn cổ cự đầu, bước vào Trường Sinh Bí Cảnh, cư nhiên vẫn bị các ngươi bắt tới, vừa vặn để cho ta bổ dưỡng, hảo hảo đùa bỡn Sơn Âm công chúa này." Trong lúc nói chuyện Thích Thiếu một lần nữa tiến vào trong cơ thể xà yêu mỹ nữ, sau đó xà yêu mỹ nữ kêu thảm một tiếng: "Thích Thiếu, tha mạng. A, a a a a!"

Xà yêu mỹ nữ là cường giả vạn cổ cự đầu, Trường Sinh Bí Cảnh Vạn Thọ Cảnh, lúc này liên tục kêu thảm liên tục, thân thể khô quắt lại, cư nhiên bị tên "Thích Thiếu" này thái bổ chết!

Tình huống diễn ra như vậy khiến cho vị Sơn Âm công chúa này run như cầy sấy.

"Phù!" Liên tiếp thái bổ chết hai nữ tử, Thích Thiếu phat ra tiếng rên thoải mái: "Tường Vân Bồ Tát, ta sẽ dùng hai kiện hạ phẩm đạo khí để bồi thường vì hai nữ tử này."

"Thích Thiếu hào phóng như thế, Hoan Hỉ Cốc ta cư nhiên không còn gì để nói." Tường Vân hòa thượng, lão Bồ Tát môi hồng răng trắng này nói: "Thích Thiếu tu luyện Kiếp Vận thần quyền, dương khí quá thịnh, chính là cần mỹ nữ thuần âm để điều hòa, điều này còn tốt hơn nhiều so với tự mình bế quan."

"Tiểu mỹ nhân? Sợ rồi sao? Bất quá ta trước tiên ta sẽ không vội thái bổ ngươi. Sẽ từ từ dạy dỗ ngươi!" Thích Thiếu thoáng cái phất tà áo, liền phong ấn Sơn Âm công chúa lại, sau đó Thích Thiếu: "Tường Vân Bồ Tát, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa."

"Được, lão nạp cáo lui." Dưới chân Tường Vân hòa thượng xuất hiện một đài sen, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

"Tề thiếu! Nhìn ngươi vội vàng như vậy nói đi, xảy ra chuyện gì, muốn chúng ta hỗ trợ sao? Bất quá ta phải nói trước, muốn ta hỗ trợ, hôm nay ta dùng một trăm tỷ đan dược mua Sơn Âm công chúa này, ngươi phải trả thay ta mới được." Thích Thiếu nói.

"Không sao, coi như vụ trao đổi này đã thành, đừng nói là một trăm tỷ! Cho dù một ngàn "triệu" cũng có thể! Mỹ nữ này do ta thanh toán. Năm kiện hạ phẩm đạo khí, ta cũng mua." Tề thiếu chủ hào phóng nói.

"A?"

Vài thanh niên ở đây đều kinh ngạc: "Tề thiếu, bình thường ngươi vô cùng keo kiệt, lần này tự nhiên lại hào phóng như vậy, khẳng định là có đại sinh ý."

"Đúng vậy, các ngươi cũng biết Bát Bộ Phù Đồ chứ?" Trong lúc nói chuyện Tề thiếu dùng một tầng quang tráo bao phủ phạm vi hơn mười dặm. Tựa hồ như sợ người khác nghe lén.

"Bát Bộ Phù Đồ, nghe đồn là chí bảo Long tộc!" Thích Thiếu chấn động nói: "Tại sao ngươi lại đề cập đến cái này?"

"Ta đã gặp một người trong Cẩm Tú Phủ..." Tề thiếu chủ thuật lại chuyện mình gặp Phương Hàn, hắn cũng không biết đó là Phương Hàn, chỉ có khi Phương Hàn gặp Cẩm Tú Phủ hắn mới nói ra tên thật.

"Như vậy à! Ta lại nhớ ra một chuyện, hơn mười ngày trước dường như có một tin, là một người trẻ tuổi trong phòng đấu giá cao cấp của Phân Bảo Nham đã trả hai trăm tỷ đan dược mua lại viễn cổ Thiên Uy Hào Giác, lúc đó ta cũng không chú ý tới tin này, thế nhưng hiện tại nhớ lại, rất có thể là người trẻ tuổi này muốn luyện chế Bát Bộ Phù Đồ!"

Một thanh niên nói.

"Tin tức của Chấn thiếu quả nhiên linh thông." Thích Thiếu tán thưởng một câu: "Đã như vậy ta sẽ thôi toán qua xem chuyện này là thật hay giả."

"Thích Thiếu không cần lãng phí khí lực nữa, căn bản không thể thôi toán được về người nọ đâu." Tề thiếu chủ nói.

"Vậy sao?" Thích Thiếu không cho là đúng, ngón tay khẽ động, từng đạo pháp lực phóng ra, phù văn hợp thành bàn tính, không ngừng xoay tròn, đột nhiên thân thể hắn chấn động, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười: "Ai nói không thể nào thôi toán, ta đã thôi toán ra một số dấu vết rồi."