Vĩnh Sinh

Chương 611: Chân khố

Trong hư khố này tuy ẩn chứa trận pháp cực kỳ lợi hại, các thủ đoạn công kích cường ngạnh, cho dù là cao thủ Động Thiên Cảnh cũng không thể bình yên toàn thân trở ra, chứ đừng nói đến Bất Tử Chi Thân lập tức bị giết chết.

Nhưng trận pháp có lợi hại hơn nữa cũng không ngăn nổi chứ "sát" mà Nhân Hoàng Bút viết, dường như trong nháy mắt cả tòa giả kho bị Nhân Hoàng Bút đập nát không thành ra hình thù gì, Phương Hàn ở phía sau thi triển ra Đại thôn phệ thuật thu tất cả những tài liệu tàn phá của tòa hư khố này vào trong Bát Bộ Phù Đồ cùng Hoàng Tuyền Đồ.

Đống tài liệu đổ nát đều là kỳ trân trong trời đất, vừa tiến vào Bát Bộ Phù Đồ đã bị mười cao thủ Bất Tử Chi Thân còn có 2 cao thủ Động Thiên Cảnh phân giải, luyện hóa.

Hiện nay trong Bát Bộ Phù Đồ đã độ hóa hai đại Thái thượng trưởng lão này, việc ngưng luyện các loại pháp bảo càng lợi hại hơn rất nhiều.

Cao thủ Bất Tử Chi Thân có thể luyện chế trung phẩm đạo khí, cao thủ Động Thiên Cảnh càng không cần phải nói, tốc độ luyện chế trung phẩm đạo khí càng nhanh hơn.

Bát Bộ Phù Đồ muốn lột xác thành trung phẩm đạo khí, không biết cần mấy nghìn năm. Nhưng tốc độ hiện giờ lại nhanh hơn rất nhiều.

Oanh long!

Tại khí vô cùng vô tận Hỗn Độn chi khí, một tòa cung điện to lớn ầm ầm sụp đổ. Sau đó bị một lực cực lớn nuốt vào rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Nhân Hoàng Bút hủy tòa hư khố này, Phương Hàn nuốt tất cả tài liệu, nhanh chóng rời khỏi nơi này đi tìm Thiên Vũ Chi Khố chính thức.

"Nghĩa phụ, phía trước không phải là Thiên Vũ Chi Khố!"

"Thao Thiết, ngươi biết Thiên Vũ Chi Khố chính thức ở đâu sao? Bảo kho trước mặt là hư khố, nếu ta đoán không lầm thì hư khố này cực kỳ nguy hiểm!" Một lão già mập mạp ở trong Hỗn Độn chi khí, lên tiếng.

"Đúng vậy, hư khố rất nguy hiểm, thần thú chúng ta tiến vào trong, chỉ sợ cũng bị tổn hại cực lớn." Đại hán trung niên Thao Thiết nói: "Côn Bằng, không thể ngờ nhiều năm không gặp như vậy, ngươi đã thu nhận một nghĩa tử rồi."

"Thao Thiết tiền bối, tại hạ là Mạnh Thiểu Bạch mong tiền bối chỉ dạy nhiều hơn". Mạnh Thiểu Bạch vội vàng hành lễ.

"Không có gì, không có gì, ngươi nếu đã là nghĩa tử của Côn Bằng vậy ta đương nhiên sẽ cho ngươi chỗ tốt, kẻ thù của ngươi tên là Phương Hàn đúng không? Lần này cũng đã đến tìm bảo tàng Thiên Vũ Chi Khố? Cũng chẳng có gì, ta bắt hắn rồi để ngươi giết, để ngươi tu luyện Đại Sát Lục Thuật."

Đại hán trung niên Thao Thiết cười ha ha nói.

Oanh long!

Khi hai thần thú cực kỳ cường hoành này nói chuyện, bảo khố trước mắt chúng bổng ầm ầm sụp đổ, hóa thành bụi mù, bị một cỗ lực lượng rất mạnh nuốt vào sau đó biến mất không thấy.

"Đây là cái gì? Lực lượng thật cường hoành, cư nhiền có thể hủy cả một tòa Thiên Vũ Chi Khố giả". Hai đại thần thú đều lắp bắp kinh hãi.


"Đó là?" Đồng tử Mạnh Thiểu Bạch đột nhiên co rút.

"Đi!" Thân thể Côn Bằng khẽ động, phóng sâu vào trong Hỗn Độn chi khí.

"Phương Hàn, ngươi nói lần này Vũ Hoá tam thánh, Phong Bạch Vũ thật sự sẽ gặp phải bất trắc sao?" Phương Thanh Tuyết nhí mày: "Nếu nói như vậy, chúng ta chỉ sợ không thể nào sống ở Huyền Hoàng đại thế giới nữa."

"Yên tâm đi, Thanh Tueets, Vũ Hoá tam thánh ta không biết như thế nào, nhưng Phong Bạch Vũ thì ta lại rất hiểu. Hắn là người thâm kế sâu xa, cũng không dễ dàng bị người khác lừa, Thái Nhất Môn muốn vây hắn là chuyện không thể." Phong Dao Quang không hề lo lắng nói.

"Dao Quang sư tỷ, ngươi có lòng tin với Phong Bạch Vũ như vậy sao?"

Phương Hàn kinh ngạc nói.

"Không sai, trong trời đất, không có ai hiểu Phong Bạch Vũ hơn ta, cho dù là mẹ ta cũng không hiểu hắn bằng ta. Ta có thể nhìn thấu bộ mặt thật của hắn, ngươi mặc dù là kẻ có tâm tư cẩn mật, túc trí đa mưu, tính toán sâu xa, nhưng sợ rằng còn kém một bậc so với pbgv. Ngươi phải thật cẩn thận, không được để hắn lừa." Phong Dao Quang nói.

"Vậy sao? Khi bản thân chỉ tin vào mình thì trong trời đất không có ai có thể lừa ngươi". Phương Hàn lắc đầu: "Dao Quang sư tỷ, có lẽ tỷ còn chưa hiểu ta, tỷ có thể hiểu được Phong Bạch Vũ nhưng không thể hiểu được ta".

"Vậy sao? Khi bản thân mình chỉ tin mình vậy trong trời đất không ai có thể lừa mình?" Phong Dao Quang cả kinh, rung động nhìn Phương Hàn, một lúc lâu không có lên tiếng.

"Hay, chỉ với lời này, Phương Hàn, cảnh giới của ngươi sau này sẽ không hề kém ta đâu". Nhân Hoàng Bút cười ha ha, cả người xoáy lên bão táp cuốn theo Phương Hàn trong Hỗn Độn chi khí, không ngừng qua lại như con thoi.

Mà Thất công chúa lại lần nữa thi triển la bàn, định vị vị trí của Thiên Vũ Chi Khố chính thức.

Nhưng lần này la bàn dường như mất linh, không thể định ra phương hướng chính xác.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Sắc mặt của Thất công chúa đại biến nói: "La bàn này của ta là dùng Thương Sinh Đại Ấn dể định vị, nhưng giờ lại không cảm ứng được Thương Sinh Đại Ấn, chỉ có một khả năng, đó là Thiên Vũ Chi Khố đã bị người ta thúc động rồi, bị người ta nhanh chân đến trước rồi?"

"Hoa Thiên Đô đều đã tiến nhập vào trong Thiên Vũ Chi Khố chính thức, Yến Thuỷ Thiên nói hắn được đệ nhất Khôi Lỗi Hoang Thần Vương đem đi, nhưng mà chuyện này chẳng có gì… ta và Yến Thuỷ Thiên, có một loại cảm ứng đặc biệt, nàng có thể tìm được Thiên Vũ Chi Khố chính thức, ta cũng có thể tìm được, cho dù điều này không thể làm được thì để Nhân Hoàng Bút tiền bối ép hỏi Viêm Đế Hoả Long Đỉnh cũng có thể tìm ra."

Phương Hàn đã tính trước, dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

"Nhân Hoàng Bút tiền bối, xin người thi triển Na di chi pháp nhanh nhất, dựa theo phương hướng ta cảm ứng Yến Thuỷ Thiên, tìm ra vị trí bảo khố chính thức đi". Phương Hàn truyền thần niệm cho Nhân Hoàng Bút.

"Tên tuổi của Bàn Vũ Tiên Tôn, ta cũng đã nghe qua, nhưng đối với Tam Hoàng chí tôn mà nói thì hắn cũng chỉ là vãn bối, hắn đã tru sát Thần tộc cũng là người đồng đạo, chúng ta sẽ lấy bảo khố của hắn để đối kháng với Thần tộc, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ta cũng muốn xem phong thái của người này một chút". Thân hình của Nhân Hoàng Bút một lần nữa khẽ động, vạch phá Hỗn Độn chi khí biến mất không thấy gì nữa.


Cũng không biết mất bao lâu, đột nhiên Hỗn Độn chi khí tan đi, cư nhiên hiện ra một khoảng bầu trời trong xanh, từng mảnh từng mảnh thủy tinh không biết dày bao nhiêu, vách tường thủy tinh này dường như có thể ngăn cả một đại thế giới.

"Đây chính là tường ngăn thế giới, thật là lớn không thể tưởng, cũng là nơi gần Tiên Giới nhất."

Nhìn thấy bức tường thủy tinh thật dày này, Phương Hàn cũng cảm thấy rung động. Khung trời trong xanh này cùng với bức tường thủy tinh kia đã không thuộc phạm trù lực lượng nữa, mà là một loại pháp tắc, biển rộng núi cao, tinh cầu không thể so sánh được. Là sức mạnh của Tiên Giới và sức mạnh của Huyền Hoàng đại thế giới, không biết mấy trăm triệu năm ngưng kết thành.

Đương nhiền cho dù là xuyên qua bức tường thủy tinh cũng không thể đến được Tiên Giới. Bức tường này chẳng qua chỉ là một kiểu pháp tắc ngưng tụ thành.

Ngay lúc này trên vách tường, khảm nạm từng tòa cung điện to lớn, có đến hàng nghìn hàng vạn cung điện cũng không biết cái nào là thật, cái nào là giả. Đều giống nhau như đúc.

"Không sai, là ở dây, đây chính là Thiên Vũ Chi Khố, chân khố vốn là ở đây. Bàn Vũ Tiên Tôn cư nhiên lại khảm Thiên Vũ Chi Khố lên bức tường thủy tinh ngăn cách thế giới. Nhưng hàng trăm ngàn Thiên Vũ Chi Khố này đều là ảo ảnh, là hư khố. Trong hàng trăm bảo khố chỉ là thật, nếu đi nhầm sẽ bị vây lại hàng ngàn năm không ra được."

Hồ tộc Thất công chúa nói.

"Không sao, dây là Nhất Nguyên đại trận, tất cả có mười hai vạn chín ngàn sáu trăm nhãn vị, trong đó chỉ có một mắt thật, vẫn là thái cổ bí pháp, ngọn nguồn thiên địa sơ khai, nhưng ta cũng đã từng tu luyện đại trận này, Bàn Vũ Tiên Tôn tuy lợi hại nhưng mà thủ đoạn cỏn con này mà muốn đùa bỡn ta, thật không có tác dụng, đi cùng ta, ta có thể tìm thấy nơi mắt trận chính thức của Thiên Vũ Chi Khố."

Nhân Hoàng Bút vung tay lên biết ra một chữ "khỏa", lập tức đám người Phương Hàn vây ở trong. Sau đó thiểm điện xuyên mây, sau một khắc trước mắt mọi người liền xuất hiện từng bậc thang của một tòa bảo khố trong hàng trăm bảo khố.

Trên bức tường thủy tinh hư không đó, mặc dù khảm hàng trăm bảo khố, vừa nhìn lên bảo khố cũng không lớn lắm, nhưng dến trước bảo khố chính thức lại thực sự thấy được sự to lớn của tòa bảo khố này, vừa nhìn qua, bảo khố kéo dài ngàn dặm, bên trong lại càng thâm trầm. Bảo khố này cũng không biết có bao nhiêu bậc thang nữa.

Phía sau bậc thang vô tận là một cánh cửa đóng chặt, trên cánh cửa có treo một câu đối cổ xưa, viết bằng văn tự thượng cổ hình thù kỳ quá, mỗi nét vẽ đều như rồng như rắn uốn lượn.

Chỉ nhìn vào câu đối hoành phi này, Phương Hàn cũng nhìn ra đây là một chữ VÕ cực lớn.

Đó là?

Phương Hàn ngẩn ra, nhìn thấy chữ Võ cực lớn này cư nhiên lại là do những thi thể của một thái cổ thiên long trực tiếp xếp thành. Những xác rồng này tản ra khí tức mạnh mẽ, vô cùng hung hãn, tùy thời tùy khắc đều toát ra vị đạo làm vạn chủng thần thú kinh sợ.

Cánh cửa đóng chặt, Phương Hàn định thử mở ra, thân thể hắn khẽ động, Thượng Thương Thủ được phát ra hung hăng đập vào cánh cửa.

Ông!

Cánh cửa vừa bị đại lực công kích lập tức tản ra hào quang như vạn đạo quang hoa, trong hào quang đó hiện ra một bóng dáng khôi lỗi, trên người khoác khôi giáp, trên khôi giáp toàn bộ đều là hình rồng, còn có khí tức của Đại Bổn Nguyên Thuật.

"Hoang Thần!"

Phương Hàn nhìn thoáng qua, đầu khôi lỗi này chính là một đầu thần hoàng cường đại, Thần tộc hoàng giả bị luyện chế thành khôi lỗi, hơn nữa thần hoàng này không phải Hận Thiên kia cũng không giống tên cao thủ Thần Tử kia mà là thần hoàng có thể so với cao thủ cấp bậc Tạo Vật cảnh.

Hoang thần khôi lỗi của Bàn Vũ Tiên Tôn luyện chế đương nhiên không phải là nhân vật cấp bình thường.

Thần hoàng này, quả thực là mang sức mạnh kinh thiên động địa, diệt sát hiết thảy, vốn không phải là thứ tu sĩ bình thường có thể so sánh được.

Trong nháy mắt Thượng Thương Thủ bị đánh tan, hoang thần khôi lỗi này giống như nhìn đời bằng nửa con mắt, nhãn quang bao phủ bốn biển, trên mặt hiện rõ nụ cười tự tin nắm giữ tất cả. Một chưởng tung ra, áo giáp toàn thân lách cách chấn động, trên cơ thể càng phát ra lực lượng cường hãn, áo giáp này cũng là một kiện pháp bảo lợi hại, hình như là thượng phẩm đạo khí.

Hơn nữa cao thủ Tạo Vật cảnh, có thể phát huy toàn bộ uy lực của thượng phẩm đạo khí.