Vĩnh Sinh

Chương 522: Hồng Thiên Kinh

Đạo nhân ảnh này tỏa ra pháp lực cường hoành, Phương Hàn âm thầm theo dõi, cũng nhìn ra, pháp lực của người này đã đạt tới cực hạn, chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn mã lực, hơn nữa trên người còn ẩn chứa chín mươi chín loại thần thông, không ngờ còn lợi hại hơn ba phần so với mình năm đó, tiềm lực to lớn không gì sánh kịp.

Phương Hàn cũng vô pháp tưởng tượng ra, cư nhiên có nhân vật có tiềm lực khổng lồ như vậy.

Phải biết rằng bản thân hắn không biết đã chiếm được bao nhiêu kỳ ngộ, bao nhiêu vận khí? Cũng không đếm rõ nữa, bao nhiêu lần hắn chắc phải chết, thế nhưng vẫn biến nguy thành an, mới tích lũy thành tư chất hùng hồn như ngày nay.

Thế nhưng người trước mắt này tích lũy còn hùng hồn hơn cả hắn. Mặc dù chưa bước vào Trường Sinh Bí Cảnh, thế nhưng loại tu vi này, Trường Sinh Bí Cảnh bình thường đều không phải là đối thủ của hắn.

Nếu như một khi hắn đột phá, chỉ sợ lực lượng đạt tới một trình độ không cách nào tưởng tượng.

"Đại sư huynh của Ngọc Hoàng điện, Hồng Thiên Kinh!"

Trông thấy bóng người này xuất hiện, tỏng mắt Hàn Hi có chút phát sáng, một loại quang mang kỳ dị, sau đó nói với Phương Hàn: "Phương Ngọc! Đây chính là đệ nhất cao thủ trên Tiểu Trường Sinh bảng của Vô Cực Tinh Cung chúng ta, Hồng Thiên Kinh Hồng sư huynh. Mặc dù huynh ấy chưa bước vào Trường Sinh Bí Cảnh, thế nhưng Vạn cổ cự đầu bình thường căn bản không phải đối thủ của huynh ấy, chỉ khẽ trở bàn tay là trấn áp được! Cho dù là nhân vật Bất Tử Chi Thân hung mãnh, huynh ấy cũng có thể chống lại. Hắn tu luyện chín mươi chín loại thần thông, Thiên Địa Pháp Tướng đã cô đọng tới mức cực hạn, gần như bất diệt. Tất cả mọi người đều biết, tương lai của huynh ấy sẽ trở thành nhân vật tuyệt đỉnh trong giới Tiên đạo. Ngươi hãy nhìn phong thái người này, nói không chừng có động lực để tu luyện đó."

"Vậy sao? Chín mươi chín loại thần thông, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi." Phương Hàn dùng ánh mắt đánh giá tên Hồng Thiên Kinh đang ở trên bầu trời, trong lòng lại nghĩ: "Người này luyện chín mươi chín loại thần thông, hơn nữa thần thông cư nhiên có ẩn chứa ba nghìn đại đạo, còn có rất nhiều thượng cổ vô thượng thần thông, nếu như ta dùng Tiểu Túc Mệnh Thuật thôn phệ, lực lượng mới có thể tăng trưởng, hơn nữa có thể tìm được tiềm lực của người này, thôn phệ một người như vậy, còn có lợi hơn rất nhiều so với rất nhiều Vạn cổ cự đầu."

Cùng lúc đó, Phương Hàn vận dụng Tiểu Túc Mệnh Thuật tinh tế dò xét, cảm ngộ khí vận của người này.

Trong mắt hắn lập tức nhìn ra nơi tối tăm xung quanh người này, tựa hồ như có một loại cộng minh cùng thiên địa, có chút nguyên khí chấn động hướng tới hắn mà cúng bái.

Hiện tại tu vi của Phương Hàn rất tinh thâm, tuy không thể thôi toán, quá khứ, hiện tại, tương lai, nhưng có thể cảm nhận được một chút diệu dụng trong "khí vận""Vận số""mệnh số" của người khác.

"Phương Hàn, người này thật không tồi, thật sự là người trời sinh đã có đại vận khí, chỉ sợ vận khí còn tốt hơn ngươi. Loại người này chỉ cần tùy tiện xuất môn du lịch cũng có thể gặp được kỳ ngộ. Người bình thường căn bản không thể hại được người này. Phương Hàn, ngươi có chủ ý với người này rồi đúng không?"

Ở bên trong Hoàng Tuyền Đồ, Diêm ngưng trọng nói.

Vạn vật trong thiên địa đều có chữ "vận khí", có người có vận khí tốt, có người có vận khí kém. Có người cả đời xui xẻo, có người vừa ra đời đã được đeo chìa khóa vàng, địa vị cao cao tại thượng.

Đây là vận khí, cũng là một bộ phận của vận mệnh. Phi thường huyền diệu khó giải thích, khó có thể dự đoán.

"Vậy sao?"


"Đúng vậy, từ cổ chí kim, người như vậy không chỗ nào mà khoonng phải là đại thánh giả, đại Tiên Tôn. Ngươi cũng là một loại người đó, kẻ nào tính toán ngươi đều gặp kết cục thảm liệt. Hiện tại tên Hồng Thiên Kinh này cũng giống như ngươi, đều là một loại người." Kiến thức của Diêm rất rộng rãi.

Phương Hàn nghe vậy, trong lòng cũng trở nên ngưng trọng, trong óc lóe lên hàng vạn ý niệm, tư duy khổng lồ phân tích các loại khả năng, đồng thời hắn nhìn thật rõ hình thể của Hồng Thiên Kinh.

Người này tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dáng người cao ngất, đầu dựng thẳng, vầng trán rất rộng, hiện ra tướng mạo "Thiên đình bão mãn, địa các phương viên" giống như nhân trung chi long. CŨng không phải mặc đạo bào bình thường của đệ tử Vô Cực Tinh Cung, mà là một kiện y phục có thêu ngàn vạn minh nguyệt luân. Đại nhật pháp bảo, trên người hắn cũng không có binh khí gì, hai tay trống trơn. Đứng chắp tay lăng không trên hư không, tự nhiên toát ra khí khái đầu đội tinh không.

Vạn cổ cự đầu bình thường đứng trước mặt hắn cũng chỉ đành ảm đạm thất sắc. Chỉ có nhân vật cường hoành Bất Tử Chi Thân mới có thể chống lại.

Phương Hàn thậm chí không dám dùng Đạo thuật thăm dò bổn mạng Thiên Địa Pháp Tướng của hắn rốt cuộc có bộ dạng gì.

Bởi vì điều này sẽ bị đối phương phát hiện, hắn loáng thoáng có cảm giác, trong cơ thể đối phương có một loại lực lượng khủng bố đang trong trạng thái ngủ đông. Chính mình tuy không sợ, thế nhưng hiện tại không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Hồng Thiên Kinh này đứng trên không trung, ánh mắt quét qua, dường như Thiên đế dò xét quần tiên. Sau đó ánh mắt của hắn dừng lại trên người Hàn Hi, mỉm cười với nàng, cuối cùng ánh mắt cũng quét qua người Phương Hàn.

Lập tức trong lòng Phương Hàn cảm giác được cỗ tư duy trùng trùng điệp điệp mãnh liệt quét qua người mình, khiến toàn thân mình như trần trụi, một điểm bí mật cũng không dấu được đối phương.

Nhưng mà hắn chỉ xem thấu thân thể Phương Ngọc, cũng không phải nhìn thấu thân thể Phương Hàn.

"Hừ! Ngươi rất lợi hại, bất quá cũng chỉ là nhân vật thần thông thập trọng, cảnh giới khác biệt, không cách nào lắp đầy. Cho dù Thánh nữ lĩnh ngộ pháp tắc không gian cũng không thể nhìn thấu ta, ngươi có thể nhìn thấu sao, đúng thật là người si nói mộng!"

Trong lòng Phương Hàn liên tục cười lạnh.

(thằng này giống như Vô Địch Hầu trong Dương Thần quá ta)

Thần niệm của Hồng Thiên Kinh quét qua, không có phát hiện gì bất thường trên người Phương Hàn. Hắn liền thu thần niệm lại, chậm rãi hạ xuống cạnh người Hàn Hi: "Hàn Hi sư muội, tu vi của nàng lại tinh tiến nhiều rồi. Xem ra lần giao thủ để chỉnh sửa Tiểu Trường Sinh bảng này, nàng nhất định sẽ có vị trí không tồi. Sắp tới còn bước vào Trường Sinh Bí Cảnh nữa."

Nháy mắt Hồng Thiên Kinh hạ xuống này khiến Phương Hàn cũng cảm giác được khí tức bức người, Hồng Thiên Kinh này tựa hồ có một loại khí tức trời sinh, không để cho người khác khinh nhờn, làm cho người ta nhìn vào mà cảm thấy xấu hổ, không tự chủ được mà phải lùi lại phía sau.

Hồng Thiên Kinh dường như không nhìn thấy Phương Hàn, chỉ nói với Hàn Hi đồng thời gật đầu mỉm cười với vài nữ đệ tử bên cạnh.

Hàn Hi đỏ mặt, thanh âm trở nên ôn nhu: "Sư huynh cũng sắp bước vào Trường Sinh Bí Cảnh rồi."


"Ta tùy thời cũng có thể bước vào Trường Sinh Bí Cảnh, chỉ có điều phải chuẩn bị một số đồ vật, cho nên còn chưa muốn mở ra cánh cửa Tiên giới mà thôi." Hồng Thiên Kinh ngạo nghễ nói: "Một khi ta bước vào Trường Sinh Bí Cảnh, nhất định phải tới Bất Tử Chi Thân, sau đó lĩnh ngộ pháp tắc không gian." Trong lúc nói chuyện, tay hắn bắn ra, một chiếc vòng cổ sáng chói như ngân hà được đeo lên cổ Hàn Hi.

"Đây là!"

Hàn Hi cả kinh, sờ lên cổ mình, tựa nhìn thấy chiếc vòng cổ sáng chói này, trên mặt tỏa ra linh khí bốn phía, đọng lại thành một hình thể nữ tử, không ngờ lại giống nàng như đúc.

Đạo khí! Hạ phẩm đạo khí! Hơn nữa rất phù hợp với nguyên khí của bản thân ta! Quả thực là như bổn mạng pháp bảo tự mình luyện chế vậy." Hàn Hi kinh hỉ vuốt ve cái vòng cổ này, yêu thích không buông tay.

"Đúng vậy, là một kiện hạ phẩm đạo khí, là thời điểm ta du không gian dị độ giết một đầu nữ ma thần, hòa tan một kiện bổn mạng đạo khí của ả, lại dùng nguyên khí của sư muội ngươi, luyện chế thành một cái vòng cổ này. Cái này còn được ta gia trì bằng Đại đà la thủ hộ thần chú, vạn tà bất xâm. Còn có thể khiến cho linh đài của nàng luôn bảo trì thanh tỉnh."

Hồng Thiên Kinh cười nói.

"Hàn Hi sư muội, Hồng sư huynh đối với ngươi thật tốt a." Vài nữ tử thần thông thập trọng ở bên cạnh hâm mộ nói: "Hồng sư huynh, huynh cư nhiên có thể đánh bại ma thần. Ma thần trong thiên không tương đương với Trường Sinh Bí Cảnh Vạn cổ cự đầu đó."

Hồng Thiên Kinh lại búng tay, vài viên đan dược tản mát ra linh lực cường hoành bay vào trong tay vài nữ đệ tử này: "Ma thần trong Thiên ma nếu chưa tu thành Bất Tử Chi Thân, ta có thể thoải mái chém giết, cũng không tính là chuyện gì lớn. Đây là vài viên thượng phẩm đan dược Thiên cấp, Tam Muội Thất Phách Hoàn, có thể giữ tam muội của con người ổn định, bồi dưỡng thất phách, tăng cường một ngàn năm tuổi thọ, mấy vị sư muội hãy nhận lấy đi."

"Hồng sư huynh thật hào phóng!" Vài nữ đệ tử lập tức vui vẻ nói, sau đó thu Tam muội thất phách hoàn vào trong túi pháp bảo.

"Hắc hắc, hắc hắc, thật sự là hào phóng, Thiên cấp đan dược này cứ như vậy cho đi. Thoải mái giết Ma thần. Trên người Hồng Thiên Kinh này khẳng định có thượng phẩm đạo khí!" Tâm tư Phương Hàn lưu chuyển.

Thời điểm tâm tư hắn lưu động, một lần nữa ánh mắt của Hồng Thiên Kinh rơi lên người hắn: "Hàn Hi sư muội, đây là người hầu của nàng sao? Tu vi cũng không tồi, tên người có chút vận khí, xem ra muội đang bồi dưỡng hắn."

"Đúng vậy, Hồng sư huynh, huynh đừng xem thường hắn, hắn là người kết thừa đạo thống của thượng cổ Chân Phù Lưu phái đó, vận khí cũng không hề mỏng." Hàn Hi lập tức nói "Hơn nữa hắn đã cứu ta một mạng."

"Đã cứu nàng một mạng, xảy ra chuyện gì?" Hồng Thiên Kinh nghe vậy, hai mắt bắn phá ra quang mang đâm lên người Phương Hàn.

"Sư huynh đừng dọa hắn, hắn không phải gian tế, Thánh nữ đã đích thân kiểm tra hắn. Hơn nữa lý lịch của hắn rất trong sạch. Là đệ tử trong một gia định tu sĩ thế gia tại đại lục Hỗn Loạn. Thánh nữ còn ban cho hắn ba đạo thần thông nữa." Hàn Hi vội vàng nói, đồng thời kể lại một lần chuyện Phương Hàn dùng Cửu tử mẫu đô thiên bí ma thần lôi cứu mình.

"Vậy sao? Thánh nữ đã lĩnh ngộ pháp tắc không gian, tu vi cao thâm. Nàng đã đích thân xuất thủ dò xét, mà thân thế của người này trong sạch, như vậy...!" Hồng Thiên Kinh vung tay lên, trong thân thể ngưng tụ thành một đạo phù chú, hội tụ thành một môn thần thông trực tiếp bay vào trong thân thể Phương Hàn, dung nhập vào bổn mạng Kim Đan của hắn.

"Đây là một môn thần thông ta lấy được trên thân thể của một tên dâm của Phật môn, gọi là Thiện Định Tịch Diệt Chân Công, (chính xác là tên dâm, chả biết là tên gì luôn) nếu như ngươi có môn thần thông này, có thể thanh tinh nguyên thần, tu vi tăng lên. Từ nay về sau hảo hảo mà nghe lệnh Hàn Hi, biết chưa?"

"Đa tạ Hồng sư huynh." Phương Hàn vội vàng nói, ở sâu trong nội tâm hắn lại liên tục cười lạnh: "Gì mà Thiện Định Tịch Diệt Chân Công, đây là thần thông Tha Tâm Thông của Phật môn, khi dung nhập vào thân thể "Phương Ngọc", bất kỳ ý niệm gì của Phương Ngọc, chỉ cần hắn khẽ động, hắn cũng có thể biết được! Lần đầu gặ mặt đã dùng thủ đoạn như vậy, tàn nhẫn, thật sự tàn nhẫn. Bất quá hiện tại ta không so đo với ngươi! Chỉ chờ Xích Uyên Ma Tôn xuất động, ta sẽ giết ngươi! Cắn nuốt sạch khí vận của ngươi!"

Tâm tư lưu động, chân thân thực của Phương Hàn ở trong Hoàng Tuyền Đồ, bên ngoài là thể xác của Phương Ngọc. Thần thông Tha Tâm Thông liên tục không ngừng truyền tư duy của Phương Ngọc tới não hải Hồng Thiên Kinh.

(vãi lúa, thằng Hồng Thiên Kinh này công nhận ghê gớm thật, mới nghi ngờ 1 chút mà đã dùng tới trò này rồi, haizzz)

Nhưng mà Hồng Thiên Kinh cũng chỉ phát giác được một đoạn ý nghĩ: "Hồng sư huynh này thật sự lợi hại, thật sự lợi hại, khi nào thì ta mới có thể tu luyện thành cảnh giới như thế?"

Đã nhận ra tâm tư của "Phương Ngọc", trong ánh mắt của Hồng Thiên Kinh hiện ra vẻ đắc ý. Thế nhưng trên mặt của hắn lại không có biểu hiện gì.