Vĩnh Sinh

Chương 498: Hỗn Loạn Thiên Quân

"Nghe lời? Đương nhiên chính là nói gì nghe nấy. Muốn ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó. Nhưng mà yên tâm, chúng ta không để ngươi đi chịu chết đâu." Ánh mắt Hàn Hi tràn đầy thâm ý nhìn Phương Hàn nói: "Ngươi cũng tu luyện đến Kim Đan, trong lòng rõ nhất. Tốt lắm ở đây có ba nghìn điểm cống hiến, ngươi hãy cầm lấy dùng tạm đi."

Trong lúc nói chuyện Hàn Hi phất tay áo lên, vung ra rất nhiều tinh thần phù văn.

Phương Hàn vội vàng học bộ dáng của Tần Thanh, đem mình ngọc bài của nội môn đệ tử thúc dục, thu lấy những đạo tinh thần phù văn này. Sau đó thần niệm khẽ động, thẩm thấu vào trong ngọc bài, quả thực liền thấy ba nghìn đạo tinh thần phù văn đang lưu động. Những đạo tinh thần phù văn này thập phần huyền diệu, tựa hồ như được kết hợp với một loại lực lượng trong hư không. Bất quá cũng không có tác dụng gì đặc biết đối với tu luyện, tựa hồ như chỉ dùng làm số đếm mà thôi.

Hắn đây chính là điểm cống hiến.

Có thể tại Vô Cực Tinh Cung đổi lấy các loại đan dược, pháp bảo, đạo thư, phương pháp tu luyện thần thông, thậm chí là các loại nhiệm vụ béo bở. Điểm cống hiến được tính là bản thân ngươi sẽ cống hiến bao nhiêu, những gì cho môn phái.

Hàn Hi cho Tần Thanh ba nghìn điểm cống hiến, lại cho Phương Hàn ba nghìn điểm cống hiến. Cũng không phải do nàng chế tạo ra, mà là chính cống hiến của nàng.

Cống hiến giống như một loại tiền tệ vậy.

"Đa tạ sư tỷ ban cho!" Phương Ngọc ta là người biết thời thế, đã trở thành đệ tử của Thánh nữ điện, sau này nhất định sẽ tận tâm làm việc cho Thánh nữ điện."

Phương Hàn lập tức nói.

"Tốt lắm, ngươi thấy không? Tòa cung điện kia, trong đó có một gian phòng, sẽ là nơi ngươi ở. Nếu có chuyện gì, cung chủ trong trong nội cung Thánh nữ điện sẽ phát ra lệnh triệu tâp, ngươi phải mau chóng tập hợp trước điện! Đây là ngọc phù gian phòng của ngươi!"

Hàn Hi đem một cái chìa khóa hình ngọc phù giao cho Phương Hàn, sau đó thân hình nhoáng lên một cái, liền phóng vào trong chủ điện của Thánh nữ điện.

Thánh nữ điện này mênh mông cự đại, đứng sừng sững giữa hư không.

Chung quanh có trăm ngàn cung điện nhỏ, có rất nhiều tu sĩ bay tới bay lui.

Phương Hàn được Hàn Hi chỉ điểm bay tới một tòa cung điện, sau khi tiến vào trong tòa cung điện này hắn lập tức nhìn thấy trăm ngàn gian phòng, mỗi một gian phòng đều có đánh số ở trên cánh cửa.

"9527?"

Phương Hàn nhìn lên trên mặt tấm ngoc phù, trên đó có ghi một vài con số, hắn liền biết đây là số phòng của mình. Hắn dùng thần niệm quét qua rồi tìm tới gian phòng mà mình được giao, sau đó Phương Hàn giương tấm ngọc phù lên, một đạo tinh quang bắn ra, cánh cửa phòng lập tức hé mở. Phương Hàn liền bước vào trong, cánh cửa nặng nề lại chậm rãi khép lai.

Gian phòng này rất rộng, bên trong có đầy đủ mọi thứ như ngọc sàng, lò đan, nước ôn tuyền, dược liệu. Đối với cao thủ bình thường mà nói chính là nơi tu luyện tuyệt hảo, cũng rất sạch sẽ.

Nơi này tuy đơn sơ một chút nhưng đối với Phương Hàn là một đại nhân vật, cho dù Luân Hồi Phong so ra còn tốt hơn nơi đây rất nhiều.


Nhưng mà cân nhắc lại một chút, đây là phòng của nội môn đệ tử, cho nên chỉ được đãi ngộ cỡ này mà thôi.

Phương Hàn vừa đi vào phòng liền khoanh chân ngồi xuống ngọc sàng, chậm rãi điều hòa hơi thở, sau đó hắn liền đem viên Kim Đan có chứa mười loại thần thông ra, viên kim đan này chậm rãi xoay tròn hấp thu nguyên khí trong không khí.

Nhưng đây cũng là do hắn ngụy trang mà thôi, dùng Hoàng Tuyền Đồ ngụy trang, còn chân thân của hắn đã sớm tiến nhập vào chỗ sâu trong Hoàng Tuyền Đồ rồi.

"Phương Hàn, hiện tại ngươi đã thành công tiến vào Vô Cực Tinh Cung rồi, chỉ cần tìm cơ hội tiếp cận Thuần Dương điện, như vậy mọi chuyện đều đại cát, ta có thể khôi phục sức mạnh rồi." Trong Hoàng Tuyền Đồ, hắc khí dày đặc, Diêm ở trong đó bay tới bay lui, nó há lại không hưng phấn, hiện tại chỉ còn một bước nữa là thành công, khôi phục thực lực tuyệt phẩm đạo khí của nó.

"Làm gì có chuyện dễ dàng trà trộn vào Vô Cực Tinh Cung như vậy? Cho dù có thể tiến nhập vào Thuần Dương điện hấp thu thuần dương chi lực, cũng khó có thể đi ra, hiện tại chỉ có thể chậm rãi giả mạo. Chờ đợi thời cơ thôi." Phương Hàn khuyên Diêm: "Còn cần phải kiên nhẫn chờ đợi, không nên vui mừng quá sớm."

"Đúng vậy đúng vậy. Khi ta chính thức khôi phục, Phương Hàn ngươi cũng chính thức trở thành đại cao thủ! Trên trời dưới đất không ai có thể làm gì được ngươi! Luân Hồi Chi Bàn ép xuống, bất cứ vật gì cũng đều bị chôn vùi! Cho dù có Phong Bạch Vũ của Vũ Hóa Môn cũng không dám coi thường ngươi!" Diêm liên tục thét dài.

Phương Hàn lại không để ý tới biểu hiện của Diêm, hắn lên tiếng gọi: "Thương Ảnh Tử, Lạc Thủy Bắc! Các ngươi ra đây."

"Vâng."

Thương Ảnh Tử, Lạc Thủy Bắc bay ra từ trong Bát Bộ Phù Đồ.

"Các ngươi thân là phó điện chủ của Bắc Đấu Điện, hẳn là có rất nhiều cống hiến đúng không! Hiện tại hãy đưa toàn bộ cho ta. Trong Vô Cực Tinh Cung, điểm cống hiến mới là đồng tiền mạnh nhất." Phương Hàn phất tay nói.

Nguyên lai tại thời điểm Phương Hàn không phải là đệ tử của Vô Cực Tinh Cung, cống hiến đối với hắn mà nói là thứ vô ích. Bởi vì bản thân hắn không hề dùng được, cống hiến chỉ có tác dụng với đệ tử của Vô Cực Tinh Cung mà thôi.

"Vâng! Ngọc bài của ta là ngọc bài của Phó điện chủ. Bên trong có có một ngàn ba trăm vạn cống hiến! Là số lượng bao năm ta tích cóp được, hiện tại cũng không có tác dụng, xin kính dâng lên cho đạo hữu." Thương Ảnh Tử lấy ngọc bài của mình ra, sau đó liền đem tinh thần phù văn khổng lồ ở trong đó rót vào ngọc bài của Phương Hàn.

"Ngọc bài của ta cũng có 1500 vạn cống hiến." Lạc Thủy Bắc lập tức nói: "Còn nữa, Phương Hàn đạo hữu, ngươi đã bắt được Phương Thanh Vi, trên người nàng cũng có rất nhiều điểm cống hiến. Lúc trước vì để nàng tiến vào trong Hỗn Nguyên Vô Cực Đồ tu luyện, Sở Nam công tử đã hao tổn ba ngàn vạn điểm cống hiến. Hiện tại ngươi tìm ngọc bài trên người nàng, khẳng định thu hoạch rất lớn."

"Ba ngàn vạn cống hiến đổi lấy việc vào Hỗn Nguyên Vô Cực Đồ tu luyện! Tiểu súc sanh Sở Nam không ngờ lại đành lòng. Chỉ vì một con kiến như Phương Thanh Vi cư nhiên lại tiêu xài xa nhỉ như vậy, nhất định là vì mưu đồ với Thanh Tuyết sư tỷ đây!"

Phương Hàn nghe xong liền cười lạnh. Sở Nam công tử thật là hoang phí, phải biết rằng ba ngàn vạn điểm cống hiến tương đương với ba ngàn vạn viên Thuần Dương đan. Một số lượng cực lớn.

"Phương Thanh Vi, ngươi đi ra cho ta!"

Phương Hàn tung ra một trảo, Phương Thanh Vi lập tức xuyên qua một đoàn A Tị ma khí đi ra, Phương Hàn lại búng ngón tay điểm ra một tia cương khí giúp thần trí của nàng tỉnh lại.

"Phương Hàn! Ngươi định làm gì ta?" Phương Thanh Vi trông thấy Phương Hàn, nàng lập tức thét lớn.


"Ngươi kêu cái gì? Ta không giết ngươi đó là phúc phận mà kiếp trước ngươi đã tu được. Là do ngươi có một tỷ tỷ tốt, ngươi thật cho rằng ta không dám giết ngươi? Thứ đồ tầm thường, con kiến hôi như ngươi, ta chỉ cần di một ngón tay là có thể giết chết ngươi cả ngàn lần. Được rồi, cũng không muốn dây dưa cùng ngươi nữa, hãy đem ngọc bài của Vô Cực Tinh Cung trên người ra đây, nộp toàn bộ điểm cống hiến cho ta."

Phương Hàn cũng không dài dòng, lập tức chìa tay ra.

"A! Ngươi muốn cống hiến! Chẳng lẽ ngươi đã trà trộn vào trong Vô Cực Tinh Cung!" Phương Thanh Vi cũng không phải kẻ ngu, lập tức hiểu ra: "Phương Hàn, ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết, ta nhất định sẽ tố giác ngươi! Ngươi đang ở trong Vô Cực Tinh Cung, một khi thân phận bạo lộ, chết không có chỗ chôn. Ngươi biết không? Trong danh sách phải giết của Vô Cực Tinh Cung có đệ tử của Vũ Hóa Môn cùng đệ tử Quần Tinh Môn. Hơn nữa ngươi đừng hòng cướp đoạt cống hiến của ta, không được ta đồng ý, ngươi căn bản không lấy được cống hiến từ trong ngọc bài của ta."

"Không đồng ý?"

Phương Hàn vung tay kích xạ ra một đạo kim quang xuất hiện trên người Phương Thanh Vi.

Lập tức thần trí của Phương Thanh Vi lâm vào mê muội. Toàn thân tản mát ra từng đạo kim quang, sau đó nàng quỳ gối trước mặt Phương Hàn, nói: "Chủ nhân, ta sai rồi, trước kia ta thật sự sai lầm, hi vọng chủ nhân tha thứ." Nàng móc một khối ngọc bài chân truyền đệ tử từ trên người ra, sau đó ma sát một chút, bên trong bay ra rất nhiều tinh thần phù văn, trực tiếp rót vào trong ngọc bài của Phương Hàn: "Sở Nam tiểu tử kia tổng cộng cho ta năm ngàn vạn cống hiến, ta đã dùng hết ba ngàn vạn cống hiến để tiến vào Hỗn Nguyên Vô Cực Đồ, bây giờ chỉ còn lại hai ngàn vạn. Xin chủ nhân vui lòng nhận lấy!"

"Tốt, rất tốt. Ta tự nhiên sẽ vui lòng nhận lấy!" Phương Hàn tiếp nhận lấy điểm cống hiến, âm thầm mừng rỡ, đồng thời hắn đang suy nghĩ xem làm sao có thể tìm được cơ hội đi đổi Thuần Dương đan.

Hiện tại hắn đã biết chỗ tốt của Thuần Dương đan, năm ngàn vạn viên Thuần Dương đan thúc dục Hoàng Tuyền Đồ có thể cho khiến Sở Nam công tử chạy trối chết. Nếu như là trăm triệu viên thì sao? Chẳng phải có thể trực tiếp giết chết cao thủ Bất Tử Chi Thân sao?

Nhưng mà hắn chỉ là một tên ngoại môn đệ tử, đi đổi nhiều Thuần Dương đan như vậy, nhất định sẽ làm cho người ta hoài nghi. Một tên đệ tử ngoại môn mới nhập môn, tại sao lại có nhiều cống hiến như vậy?

Nhìn khối ngọc bài trong tay, tinh thần phù văn khổng lồ không ngừng lập lòe, một lúc sở hữu bốn ngàn tám trăm vạn lẻ ba ngàn điểm. Trong lòng Phương Hàn thập phần đắc ý: "Không biết trong Vô Cực Tinh Cung ngoại trừ Thuần Dương đan còn có thứ tốt gì có thể đổi đây? Lúc nào rỗi thử đi Đa Bảo điện xem có thể đổi được thứ gì đó tốt tốt hay không."

Đệ tử của Vô Cực Thiên Cung muốn dùng cống hiến đổi lấy bảo bối phải đi Đa Bảo điện.

Đa Bảo điện, tên như ý nghĩa, chính là nơi có thiên kì bách quái các loại bảo bối, cái gì cũng có.

Sau khi thu số cống hiến từ trong tay Phương Thanh Vi, Phương Hàn liền vung tay lên thu lại Đại Phổ Độ Thiện Quang, để nàng thanh tỉnh lại, chính là "Hoàn tục".

"Phương Hàn! Ngươi đã làm gì đối với ta?" Phương Thanh Vi không ngừng thét lên.

"Cũng không có gì, chỉ độ hóa ngươi mà thôi. Cho ngươi làm nô lệ của ta trong chốc lát, để ngươi giao nộp cống hiến cho ta." Phương Hàn cười gằn nói: "Bất quá ta đã để ngươi hoàn tục rồi, ta vẫn thích nhìn bộ dáng tức giận này của ngươi, càng tức giận trong lòng ta càng thích. Ta muốn mạnh mẽ tra tấn ngươi! Khiến ngươi biến thành kẻ điên mới thôi."

"Phương Hàn, ngươi là đồ ma quỷ!"

"Chờ ta bắt tên tiểu tử Sở Nam kia tới trước mặt ngươi, sau đó tra tấn cả hai người, cuối cùng ta sẽ để hai người các ngươi làm uyên ương đồng mệnh." Phương Hàn đánh ra một chưởng, lại phong ấn Phương Thanh Vi lại, hắn cũng không ra khỏi Hoàng Tuyền Đồ mà là ở trong đó tu luyện.

Đầu tiên hắn mở ra kinh văn Đại Huyết Phách Thuật.

Khó có thời gian thanh tịnh như lúc này, cho nên hắn liền bắt đầu tu luyện thần thông, hắn muốn đem các loại thần thông Đại Huyết Phách Thuật, Đại Tai Nan Thuật, Đại Hỗn Độn Lôi Pháp, Đại Băng Diệt Thuật luyện thành.

Nguyên bản tu luyện những loại thần thông này phải cần rất nhiều thời gian.

Thế nhưng dùng Tiểu Túc Mệnh Thuật bỏ qua tuổi thọ ngưng tụ thành lực lượng khổng lồ không thể tưởng tượng, trực tiếp tu thành thần thông. Phương Thanh Tuyết cũng đã làm qua phương pháp này.

Phía trên Đại Huyết Phách Thuật dày đặc kinh văn, toàn bộ đều là phù văn huyết sắc, còn có một cỗ ý niệm huyền ảo, Phương Hàn hơi dùng thần niệm thẩm thấu vào. Cảm nhận được cỗ ý niệm này, trước mắt hắn lập tức biến đổi, đã nhìn thấy trong hư không khôn cùng xuất hiện một đạo nhân, thân mặc một bộ trường bào màu đen, lông mi cao vút, mắt sắc như kiếm, dáng người như thể chống cả bầu trời, bàn tay rất rộng, như nắm giữ một loại lực lượng đáng sợ.

"Hỗn Loạn Thiên Quân?" Phương Hàn âm thầm cả kinh.