Vĩnh Sinh

Chương 429: Quyết chiến bắt đầu

Phương Hàn không ngừng làm cho Thiên Địa Pháp Tương của mình tan ra, thẩm thấu vào trong mỗi ngõ ngách của Bát Bộ Phù Đồ, không ngừng tuần hoàn qua lại, sau đó hắn đem nửa cái Bất Tử Chi Thân cũng ầm ầm tản ra, lực lượng cường đại mà đầy đủ được nhét đầy trong Bát Bộ Phù Đồ.

Giờ khắc này hắn và Bát Bộ Phù Đồ có một loại cảm giác huyết nhục tương liên, tựa hồ cảm thấy được Bát Bộ Phù Đồ cũng là cơ thể mình, mà thân thể mình cũng là Bát Bộ Phù Đồ.

Thậm chí Phương Hàn còn cảm giác, nếu như tiếp tục tu luyện như vậy, bản thân mình cho dù có bị người giết cũng có thể trọng sinh, Bát Bộ Phù Đồ sẽ biến thành cơ thể thứ hai của mình.

Đây là "Bổn mạng pháp bảo!"

Rất nhiều cao thủ tu luyện thành Bất Tử Chi Thân, nếu như thân mình bị người trấn áp, hoặc là bị người nhốt vào tuyệt địa muốn triệt để luyện hóa. Một đám linh thức của hắn tồn tại trong bổn mạng pháp bảo sẽ trọng sinh.

Cho nên Bổn mạng pháp bảo không hề tầm thường. Quan hệ đến tính mạng thân gia của một tu sĩ. Nhưng mà hiện tại Phương Hàn còn xa mới có thể luyện Bát Bộ Phù Đồ thành bổn mạng pháp bảo, ít nhất cũng phải chờ hắn trở thành vạn cổ cự đầu rồi hãy nói.

Oanh long!

Thiên Địa Pháp Tương lại lần nữa tan ra, nửa cái Bất Tử Chi Thân bơi lội trong Bát Bộ Phù Đồ, tất cả mọi người đều cảm thấy, Phương Hàn mới chân chính là chủ nhân của kiện Bát Bộ Phù Đồ này, chỉ cần tâm ý của hắn khẽ động, cả phù đồ sẽ phát ra ánh sáng chói mắt, các loại thanh âm, thậm chí kiện phù đồ này cũng được áp súc tới cực điểm, sau đó nổ mạnh.

"Phương Hàn, lực lượng của ngươi đã tăng đến cực hạn, đáng tiếc bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương của ngươi quá mức cường đại, khó có thể liên lạc chặt chẽ với thiên địa, đánh sâu vào thần thông thập trọng Nghịch Thiên Cải Mệnh, ngươi tiến giai còn gian nan hơn mười lần so với ta."

Phương Thanh Tuyết đột nhiên mở mắt nói.

"Đúng vậy a, ta cảm giác cảnh giới Nghịch Thiên Cải Mệnh làm cho tinh thần lạc ấn của mình dung nhập vào trong trời đất, cảm thụ quy tắc thiên địa trong chỗ tối tăm, như cá gặp nước, thuần thục, nhưng lực lượng của ta quá mức cường hoành, cho nên quá trình dung nhập quá khó khăn."

Phương Hàn thu hồi Thiên Địa Pháp Tương của mình, nửa cái Bất Tử Chi Thân cũng ngưng tụ thành hình, miễn cưỡng lắc đầu.

Nguyên bản hắn nghĩ bản thân đột phá thần thông thập trọng Nghịch Thiên Cải Mệnh, sau đó phục dụng Trường Sinh Quả, Thất Mệnh Huyền Môn Đan. Nếu như đột phá Trường Sinh Bí Cảnh trở thành vạn cổ cự đầu, giết Như Ý Tử như giết một con chó, nhưng mà hắn thật không ngờ, đột phá cảnh giới đột phá thần thông lại gian nan như vậy.

"Thọ nguyên của ngươi con dài, không nên nóng vội, sớm muộn gì cũng thành. Hi vọng của ngươi còn lớn hơn ta nhiều." Phương Thanh Tuyết mỉm cười, nói tiếp: "Bảy ngày đã qua, chúng ta ra ngoài nhìn xem sau bảy ngày, rốt cuộc có bao nhiêu người tới xem ngươi triệt để đánh chết Như Ý Tử!"

Nguyên lai, bất tri bất giác đã qua bảy ngày.

"Được! Nhưng mà Thanh Tuyết sư tỷ, tỷ tốt nhất là không nên lộ diện. Nếu không người khác sẽ đoán được ta đã mượn được Bất Diệt Điện Phù của tỷ, đến lúc đó cũng khiến tỷ gặp rất nhiều phiền toái."

"Phiền toái! Phiền toái gì?" Phương Thanh Tuyết cười lạnh: "Ngươi vốn chính là người của Phương gia ta, ta giúp ngươi là việc bình thường. Hơn nữa hiện tại Bất Diệt Điện Phù cùng Đại Hỗn Độn Lôi Kiếm liên hợp, phù lục nhập vào thân kiếm, ai có thể nhìn ra được?"

Trong lúc nói chuyện, nàng thét dài một tiếng, bay ra khỏi Bát Bộ Phù Đồ tiến tới đỉnh Luân Hồi Phong.

"Tinh Vân bảo bảo, Già Lam, ma nữ, Hạc Tiên Tử, Hồng Di... Các ngươi đều ra đi. Ta muốn quyết đấu với Như Ý Tử, các ngươi không tiện ở trong trong Bát Bộ Phù Đồ, về phần Hắc U Vương, Mộc Đạo Nhân vốn chính là người ta độ hóa, tương đương với khí linh của pháp bảo, cũng không cần ra." Phương Hàn phân phó một tiếng, Tinh Vân bảo bảo, Già Lam bọn người sau khi đều đi ra, hắn há miệng nuốt Bát Bộ Phù Đồ vào trong thân thể mình, hai tay vận khởi, dường như muốn xé rách hư không, thân thể đã bay vút lên bầu trời, ánh mắt nhìn về phía Thiên Hình đài xa xa.

Giờ khắc này cách Thiên Hình đài một khoảng, trong đại điện tiếp khách của Vũ Hóa Môn có rất nhiều người, đều là tuyệt thế cường giả, trong đó không ít vạn cổ cự đầu, thậm chí còn có tán tu, trưởng lão của Ma Môn.

Hoặc là được Như Ý Tử mời tới làm chứng, hoặc là chiếm được tin tức, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tới được Vũ Hóa Môn, tới trước quan sát Phương Hàn làm thế nào khiêu chiến với vạn cổ cự đầu.

"Phương Hàn ra rồi! Hào khí như vậy! Xem ra hắn đã tích súc đầy đủ khí lực, mà Như Ý Tử sao còn chưa tới vậy. Cuộc quyết đấu giữa hai người bọn họ là ngày hôm nay mà!"

Một vài cao thủ thấy được tại Luân Hồi Phong, Phương Hàn đã phi ra, lăng không giữa bầu trời. Thân thể mọi người đều chấn động, ánh mắt kích xạ mà tới.

Mà có hai người đã bay tới gần, Phương Hàn liếc mắt nhìn qua, cư nhiên là Tiêu Phi, kẻ bị mình đánh bại tại Linh Lung Phúc Địa. Còn một người nữa là Thu Tế Vũ của Linh Lung Phúc Địa.

"Phương Hàn, ngươi khiêu chiến với Như Ý Tử, chuyện này tựa hồ như phần thắng không lớn a. Linh Lung Tiên Tôn cũng nghe được tin tức này, cho nên đặc biệt sai ta tới xem, ngươi rốt cuộc nhờ vào thứ gì mà dám đối đầu với nguy hiểm như vậy? Phải biết rằng, hiện tại với lực lượng tích súc của ngươi, lại dưới sự trợ giúp của Linh Lung Phúc Địa, tu thêm vài ba năm, trở thành vạn cổ cự đầu là chuyện chắc chắn. Ngươi cần tiên đan, Linh Lung Phúc Địa ta cũng có. Muốn đạo khí, Linh Lung Phúc Địa ta cũng có! Như Ý Tử đối thủ bực này, chờ qua vài năm nữa, ngươi tùy ý có thể trấn áp hắn mà, cần gì phải mạo hiểm như vậy?"

Trước mặt rất nhiều người, Thu Tế Vũ không hề che giấu ý định lôi kéo Phương Hàn của Linh Lung Phúc Địa.

"Linh Lung Tiên Tôn thật là đối tốt với ta, nhưng mà tu đạo là do chính mình. Lần này ta khiêu chiến Như Ý Tử chính là muốn mài luyện, tìm được kinh nghiệm quyết đấu sinh tử với vạn cổ cự đầu, sẽ có cơ sở hùng hồn cho tương lai. Linh Lung Phúc Địa có thể cho ta đan dược, có thể cho ta đạo khí, nhưng không thể giúp ta mài luyện, tu đạo tối trọng yếu nhất chính là mài luyện." Phương Hàn liếc mắt nhìn Thu Tế Vũ, nói tiếp: "Huống chi, nếu như ta tuyệt đối không nắm chắc, cũng không có bồng bột như vậy."

"Đã vầy, ta cũng không khuyên giải ngươi nữa. Bất quá ta nói cho ngươi biết, Như Ý Tử đã mượn được Đại Hoang Cổ Lô của đồ đệ hắn, cùng Mỹ Tu Tiên, Đồng Cước Tiên, Lô Lan Bà, Phất Vân Tẩu đồng thời tu luyện một môn thần thông. Thậm chí bốn người kia còn có thể đem một phần tinh nguyên cho Như Ý Tử, ý đồ giúp hắn đột phá cảnh giới Bất Tử Chi Thân."

"Hừ! Bất Tử Chi Thân há có thể dễ dàng đột phá như vậy, hắn muốn đột phá sớm đã đột phá. Còn chờ tới hiện tại sao? Thời điểm hắn tấn thăng lên làm vạn cổ cự đầu, nhận được Tiên giới pháp tắc không hoàn thiện, cho dù có tích súc đủ nguyên khí cũng vô dụng." Tại thời điểm Yên Thủy Nhất tấn chức lên Trường Sinh Bí Cảnh, hắn cũng cảm nhận được Tiên giới đại đạo pháp tắc, biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhớ tới "Yên Thủy Nhất" Trong lòng hắn khẽ động: Hiện tại Yên Thủy Nhất hẳn là đã trở thành phó chưởng môn rồi, tên cũng có thể được đổi rồi, hẳn là Yên Thủy Thiên mới đúng.

"Không thể tưởng được ngươi cũng biết rõ về Trường Sinh Bí Cảnh như vậy." Thu Tế Vũ chấn kinh rồi, thoáng cái nói: "Ta chỉ tới nói cho ngươi biết một tin tức này, cũng là mong ngươi còn có đòn sát thủ, có thể chém chết Như Ý Tử." Sau khi nói xong, thân thể nàng khẽ động, lại bay về đại điện tiếp khách.


"Tiêu Phi, ngươi tới tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện chấp pháp đệ tử?" Phương Hàn quay đầu nhìn về phía Tiêu Phi.

"Lần này ta tới, là đầu nhập dưới trướng của ngươi. Dị nhân truyền thụ Tâm Ma Đại Chú Kiếm cho ta đã nói, đại kiếp nạn sắp buông xuống, đầu nhập vào ngươi còn có một đường sinh cơ, ta không dám vi phạm ý tứ của vị tiền bối này." Tiêu Phi cung kính nói.

"A?" Trong lòng Phương Hàn xoay chuyển, lập tức biết được kẻ trợ giúp mình đánh bại Long Đạo Nhân, Mộc Đạo Nhân chính là vị "Tâm Ma lão nhân" kia.

"Thì ra là Tâm Ma lão nhân, vị tiền bối này để ngươi tới. Nếu như là vị tiền bối này an bài chắc hẳn có thâm ý của hắn, ngươi là đệ nhất chân truyền đệ tử của Thông Thiên Kiếm Phái, bây giờ đầu nhập vào ta thân phận không hợp. Bất quá ta đang muốn liên hợp đệ tử của các đại tiên đạo môn phái, thành lập đội ngũ Chấp Pháp, ngươi là người thứ nhất, từ nay về sau chúng ta liên thủ thông suốt Tiên Đạo làm ra một phen oanh oanh liệt liệt mới được."

Phương Hàn cũng không biết Tâm Ma lão nhân để Tiêu Phi tới là có ý gì với mình, nhưng mà lão nhân này hiển nhiên không có ác ý. Hơn nữa hắn nói đại kiếp nạn sắp buông xuống, hiển nhiên cũng biết chuyện tình Thần tộc xâm lấn.

Loại cao thủ cấp bậc như Tâm Ma lão nhân cơ hồ không có chuyện gì có thể giấu được hắn.

"Tại tiên đạo thập môn, ta coi như có giao du không nhỏ, chuyện này cứ giao cho ta là được." Tiêu Phi gật gật đầu nói: "Nếu như Phương Hàn sư huynh có thể gặp được vị tiền bối này, hy vọng có thể giúp ta năn nỉ một chút để lão nhân truyền thụ Tâm Ma Đại Chú Kiếm đầy đủ cho ta."

"Được. Ngươi đi đi, Như Ý Tử tới rồi!"

Trong lúc nói chuyện, Phương Hàn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt của hắn xuyên qua đám mây trắng tới tầng Cửu Thiên Cương Phong xa xa, lập tức có thể thấy được trong ngàn dặm tầng Cửu Thiên Cương Phong, năm cỗ đại lực cường hoành xé rách không gian, tất cả gió lớn đều đột nhiên ngưng tụ về đó tạo thành năm luồng gió lốc cực lớn, sau khi hạ xuống, phong nhận bắn ra bốn phía, xoay tròn bất định, dường như có năm con Cự Long phong hệ đang ngẩng đầu vẫy đuôi, toàn bộ hạ xuống Thiên Hình Thai.

Cuối cùng năm luồng long quyển này biến mất không còn cái bóng, uy phong không còn sót lại chút gì, trực tiếp dung hập vào thiên địa chi khí.

Chính giữa năm luồng long quyển hiện ra năm người, bốn đạo nhân, một lão nương.

Phương Hàn liếc mắt nhìn, trong bốn đạo nhân này có một người là Như Ý Tử! Mà người còn lại hiển nhiên là Tam Tiên Nhị Lão, Mỹ Tu Tiên, Đồng Cước Tiên, Lô Lan Bà, Phất Vân Tẩu.

"Hắc hắc, Như Ý Tử, đây là tên nghiệp chướng đã khiêu chiến với ngươi sao?" Vừa rơi xuống trên Thiên Hình Thai, lão nương kia lập tức lên tiếng, âm trầm cười cười, dùng một cây đầu trượng chỉ tới Phương Hàn, nói: "Tiểu nghiệp chướng này cũng không có chỗ nào thần kỳ cả, lại có thể dám miệt thị uy nghiêm của vạn cổ cự đầu, chán sống à?"

Lão nương này chính là Lô Lan Bà.

Ánh mắt như băng của Phương Hàn nhìn lão nương Lô Lan Bà này, chỉ thấy dáng người đối phương nhỏ gầy, một thân hắc y, cầm trên tay một cây quải trượng thứu đầu ( đầu đai bàng), một cỗ sương mù màu đen không ngừng quay tròn quanh thân. Tựa hồ như luyện công pháp ma đạo, cũng không biết làm sao mà tu thành vạn cổ cự đầu.

"Lão yêu bà, nơi này là Vũ Hóa Môn, không phải vực ngoại hoang vu vô văn hóa của ngươi. Trong miệng ngươi không được sạch sẽ, xem ra muốn tìm chết? Sớm muộn ta sẽ bắt được ngươi, phong ấn pháp lực, đem ngươi ném vào trong trong kỹ viện nát nhất của thế tục. Cho ngươi nếm thử đủ loại tư vị, nhưng mà lão bà ngươi quá xấu. Chỉ sợ ngay cả mấy lão nhân cũng chẳng buồn hỏi thăm."

Tuy ngữ khí của Phương Hàn hời hợt, thế nhưng lại thập phần độc ác.

"Ngươi nói cái gì! Tiểu tử, ngươi muốn chết!" Lô Lan Bà nghe xong, lập tức giận tím mặt, nổi trận lôi đình. Thứu đầu trượng cầm trong tay xỉa tới, một đạo hắc khí lập tức bắn ra.

Lô Lan Bà triệt để phẫn nộ, mụ thân là vạn cổ cự đầu, không biết đã tu luyện qua bao năm tháng, tại vực ngoại tinh không tự lập môn hộ, giống như Long Đạo Nhân, Mộc Đạo Nhân đều là chủ nhân của một tinh cầu, tuy còn xa mới có thể so sánh được với tiên đạo thập môn của Huyền Hoàng đại thế giới, nhưng cũng là nhân vật tung hoành một phương, được người người kính ngưỡng, cho tới bây giờ chưa từng có một người nào dám quát lớn với mụ.

Thứu đầu trượng huy vũ, khói đen tuôn ra, từng đạo khói đen như linh xà kết thành thiên la địa võng, muốn vây hãm Phương Hàn, cho hắn một cái giáo huấn cả đời khó quên.

Cây thứu đầu trượng này là pháp bảo mà Lô Lan Bà đắc ý nhất, là một kiện hạ phẩm đạo khí, tên gọi "Thiên Cầm Trượng", khổ luyện ngàn năm thu thập tài liệu mới tế luyện thành công.

Thông thường vạn cổ cự đầu chỉ có thể tế luyện hạ phẩm đạo khí.

Mà cường giả tu thành Bất Tử Chi Thân có thể tế luyện ra trung phẩm đạo khí.

Nếu cường giả như Phong Bạch Vũ, dẫn ngộ quy tắc không gian, thời gian, thần diệu của tạo hóa, có thể tiến hành chuyển đổi vật chất, sửa xấu thành tốt, hóa nước thành dầu, có thể luyện chế ra thượng phẩm đạo khí.

Mà nếu như tu thành cấp bậc như Hỗn Thiên đạo nhân, có thế giới riêng của mình, luyện ra thế giới chi lực. Có thể luyện chế ra tuyệt phẩm đạo khí!

Lô Lan Bà mặc dù là vạn cổ cự đầu, thế nhưng mụ còn cách xa Bất Tử Chi Thân, căn bản không có khả năng tế luyện ra trung phẩm đạo khí, nhưng mà kiện hạ phẩm đạo khí này đã dung nhập không biết bao nhiêu tinh hồn cầm điểu cường đại, tốc độ tấn công có thể so với thuấn sát đại pháp.

Sở dĩ mụ tu thành vạn cổ cự đầu, là chiếm được quyển kinh thư của một vị tiền bối tu vi cao thâm, tên gọi "Linh Thứu Thượng Nhân", quyển kinh thư đó gọi là "Thiên Cầm chân kinh", đồng thời còn có vài viên đan dược gia tăng thọ nguyên, khổ luyện mấy ngàn năm, lại kết giao với Như Ý Tử, trao đổi cùng nhau, dưới cơ duyên xảo hợp, tấn thăng thành vạn cổ cự đầu. Nhưng mà cũng chỉ dừng lại ở cấp bậc này. Vẫn mãi không luyện thành được tới Trường Sinh Bí Cảnh đệ nhị trọng Bất Tử Chi Thân.

Thế nhưng Trường Sinh Bí Cảnh chính là Trường Sinh Bí Cảnh, uy nghiêm không thể mạo phạm.

"Một kiện hạ phẩm đạo khí cũng dám kiêu ngạo ở trước mặt ta. Phá cho ta!" Đối mặt với làn khói đen công tới, Phương Hàn không chút nghĩ ngợi, đột nhiên quát lớn, bàn tay đưa về phía trước, liền xé toang toàn bộ làn khói đen, ngón tay bấm quyết, một vòng tinh quang giống như mặt trời, cùng một vòng trăng lưỡi liềm như mũi nhọn tụ cùng một chỗ, ong ong chấn động, trực tiếp chém tới trước mặt Lô Lan Bà!

"Nhật Nguyệt Tinh Luân, một đôi trung phẩm đạo khí!"

Lô Lan Bà phát ra làn khói đen là muốn dạy Phương Hàn một bài học, thế nhưng nào biến, đối phương chỉ khẽ nhấc tay đã phá vỡ cương khí khổ luyện nhiều năm của mình, còn phản kích lại, mênh mông ánh thái dương, ánh trăng, bức bách khiến mụ thở không nổi. Uy lực của trung phẩm đạo khí vốn đã khủng bố, huống chi một đôi.


Hơn nữa lực lượng một kích này, Phương Hàn đã dùng nguyên khí Tiên giới của Thế Giới Chi Thụ, còn có nguyên khí Tiên giới do Mộc Đạo Nhân rót vào Nhật Nguyệt Tinh Luân, tương đương với hai vạn cổ cự đầu đồng thời thúc dục.

Bùm bùm bùm, thanh âm liên tiếp vang vọng. Đạo đạo cấm pháp, hộ thân cương khí bố trí bên người Lô Lan Bà, bị Nhật Nguyệt Tinh Luân bao vây, xoay tròn, thế như chẻ tre, mắt thấy chuẩn bị sáp lại, chém thân mụ làm hai nửa.

"Hừ!"

Lão nhân thân thể gầy que như cây gậy trúc đứng bên người mụ hừ lạnh một tiếng, thân thể bay vút lên, dương tay phát ra một đạo tinh quang, hung hăng chống lại Nhật Nguyệt Tinh Luân.

Đây là trượng phu của Lô Lan Bà, Phất Vân Tẩu.

Được xưng là "Nhị lão".

Như Ý Tử trong thấy một màn này, khóe miệng cười gằn, đột nhiên bàn tay vừa lật, một lò đan như ẩn như hiện xuất hiện sau lưng hắn.

"Hồi!" Phương Hàn đã sớm phòng bị thượng phẩm đạo khí Đại Hoang Cổ Lô trên người Như Ý Tử, tâm thần khẽ động, Nhật Nguyệt Tinh Luân lập tức xoay tròn, chuẩn bị thu về thân thể.

"Cái tên tiểu nghiệp chướng này, khó trách lại kiêu ngạo như thế, cho rằng chiếm được hai kiện trung phẩm đạo khí là đủ sức khiêu chiến với ta sao? Hôm nay ta sẽ thu sạch một đôi Nhật Nguyệt Tinh Luân này, để ngươi biết cái gì gọi là lợi hại."

Như Ý Tử há có thể chịu để Phương Hàn thu hồi Nhật Nguyệt Tinh Luân, Đại Hoang Cổ Lô khẽ xoay tròn, bên trong bỗng xuất hiện một cái huyệt động đen kịt, thôn phệ cả ánh sáng vào bên trong, không gian vô tận bên trong lần lượt sụp đổ, Nhật Nguyệt Tinh Luân cư nhiên xoay tròn từ từ bị hút vào bên trong.

"Các ngươi cái gì mà Tam Tiên Nhị Lão, chỉ là một đám hồ bằng cẩu hữu mà thôi, chẳng lẽ muốn liên thủ đối phó với ta?" Thân thể Phương Hàn uyển chuyển chuyển động, từng ngụm nguyên khí phun đi, Nhật Nguyệt Tinh Luân đột nhiên hóa thành rất nhiều phù lục huyền ảo.

Oành!

Đúng lúc này, một cỗ đại lực vô hình cắt ngang tới trước mặt Phương Hàn cùng Như Ý Tử, Phương Hàn chỉ cảm thấy Nhật Nguyệt Tinh Luân chấn động, bay ngược lại.

Sau đó trên Thiên Hình Thai tựu xuất hiện một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ, bạch y tuyết trắng, ngón tay thon dài, tóc áo tung bay, đúng là chưởng giáo chí tôn của Vũ Hóa Môn, Phong Bạch Vũ.

Phong Bạch Vũ vừa xuất hiện, cũng không nói lời nào mà lập tức động thủ, bốn đạo tinh quang trực tiếp bao trùm lấy Lô Lan Bà, Phất Vân Tẩu, Mỹ Tu Tiên, Đồng Cước Tiên, sau đó chấn động, "Hai Tiên hai Lão" trực tiếp bị đưa vào trong đại điện tiếp khác, dưới thân thể bọn hắn xuất hiện một cái ghế tinh thạch dài, đồng thời tinh quang bao trùm lấy bọn họ.

"Đáng giận, Phong Bạch Vũ này thật sự lợi hại, bốn người chúng ta chính là vạn cổ cự đầu, vậy mà hắn chỉ cần phất tay, muốn nặn chúng ta thành bộ dạng gì thì nặn. Lực lượng thật mạnh mẽ."

Mỗi lần Lô Lan Bà bị tinh quang bao trùm, lập tức cảm thấy toàn thân không thể động đậy, pháp lực cũng không vận dụng được, hơn nữa trong đại điện, mụ kiệt lực muốn đứng dậy thoát khỏi cái ghế đá, nhưng lại không thể được.

Cư nhiên bị giam cầm!

Trong lúc Phong Bạch Vũ phất tay, có thể nhìn ra hắn không hề khách khí, cưỡng chế để bốn người ngồi vào vị trí, thế nhưng trên thực tế là giam cầm bốn người.

"Hừ! Bốn người này thật sự là không biết tự lượng sức mình, chuyện tình giữa Như Ý Tử cùng Phương Hàn người ta là nội bộ của Vũ Hóa Môn, đám tán tu các ngươi lại hợp lực với Như Ý Tử, nhúng tay vào chuyện nội bộ của Vũ Hóa Môn. Không trách người ta giam các ngươi lại! Phong Bạch Vũ từ ba ngàn năm trước đã được xưng là một sát thần, không biết tru sát bao nhiêu Ma thần, Tiên Ma hai đạo cao thủ. Các ngươi chỉ là Tam Tiên Nhị Lão, là một con tôm nhỏ mà thôi. Phong Bạch Vũ chỉ cần nhấc tay cũng dễ dàng giết sạch các ngươi."

Mấy người thấy một màn như vậy, lập tức cười lạnh nói.

Mấy người này là phó chưởng môn của Thái Nhất Môn! Cùng một cấp bậc với Yên Thủy Thiên, lần này được Như Ý Tử mời tới làm chứng. Bọn họ tuy mang theo uy nghiêm của Thái Nhất Môn, thế nhưng cũng không dám tùy ý giương oai tại Vũ Hóa Môn.

"Chư vị, hôm nay là ngày giải quyết ân oán giữa một vị chân truyền đệ tử với một vị trưởng lão của Vũ Hóa Môn ta, đây không phải là một chuyện vui mừng gì, nhưng mà có oán báo oán, có thù báo thù, Vũ Hóa Môn ta vẫn đặt hai chữ công bình lên làm đầu." Sắc mặt Phong Bạch Vũ không hề thay đổi, thanh âm truyền tới lỗ tai của mỗi người: "Hôm nay tới quan sát trận chiến giữa Phương Hàn cùng Như Ý Tử trưởng lão, có đệ tử Thái Nhất Môn, cũng có trưởng lão của Linh Lung Phúc Địa, còn có rất nhiều cự đầu. Bất quá ta không hi vọng bất luận kẻ nào nhúng tay vào trận quyết đấu này. Như Ý Tử, Phương Hàn, các ngươi cảm thấy thế nào?"

"Chưởng giáo sư huynh, Phương Hàn kẻ này đại nghịch bất đạo, không biết kính trọng kẻ bề trên. Hơn nữa hôm nay nguyện ý khiêu chiến với ta, ta không thể không nghênh chiến, nếu như ta giết chết hắn, hi vọng chưởng giáo sư huynh không nên truy cứu." Như Ý Tử âm lãnh cười nói.

"Sinh tử quyết đấu, đều nghe theo thiên mệnh đi." Thanh âm của Phong Bạch Vũ không mang theo nửa điểm tình cảm, bàn tay tùy ý vẽ lên một cái, bốn phía quanh Thiên Hình loáng thoáng xuất hiện vô số vách tường thủy tinh: "Trong lúc các ngươi quyết đấu, có khi còn sử dụng thượng phẩm đạo khí, có khi bức bách nhau tới sinh tử tuyệt địa, tự bạo nguyên thần, ảnh hưởng tới không gian, vì phòng ngừa pháp lực của các ngươi ảnh hưởng tới mọi người, ta liền phong tỏa phạm vi năm vạn trượng hư không, các ngươi có thể tận tình thi triển thần thông!" T

"Vâng, chưởng giáo chí tôn."

Phương Hàn nhìn vách tường thủy tinh bốn phía, biết đây là dùng Thiên Hoàng Kính bố trí, không ai có thể phá vỡ.

"Vậy, các ngươi bắt đầu đi." Thân thể Phong Bạch Vũ lóe lên biến mất không còn thấy đâu nữa.

Thiên Hình đài.

Trên dưới phải trái, bốn phương tám hướng, lúc này hoàn toàn bị Phong Bạch Vũ thi triển ra tầng tầng vách tường thủy tinh phong tỏa, khiến cho dư lực không thể ảnh hưởng ra bên ngoài, hiện tại chỉ còn Như Ý Tử cùng Phương Hàn trong đó.

"Không thể tưởng được, chưởng giáo sư huynh lại không thèm giữ ngươi. Có thể thấy được hắn đã thất vọng cực điểm về ngươi, triệt để vứt bỏ ngươi rồi. Đại chưởng môn của Vũ Hóa Môn ta, chính là của đồ đệ của ta Hoa Thiên Đô. Đây là số mệnh chú định rồi." Nhìn vách tường thủy tinh chung quanh, Như Ý Tử thoả mãn nở nụ cười, hắn cho rằng Phong Bạch Vũ sẽ can thiệp vào chuyện mình giết Phương Hàn, không ngờ rằng, hắn lại triệt để tạo điều kiện cho hai người quyết chiến. Ở trước mặt nhiều người, Phong Bạch Vũ miệng vàng lời ngọc sẽ không đổi ý. Trong lòng hắn tự nhiên phi thường đắc ý nói: "Phương Hàn, hiện tại nếu như ngươi quỳ xuống dập đầu quỳ xin tha thứ còn kịp. Ngươi quỳ trên mặt đất, dập đầu trước mặt ta, ta sẽ không giết ngươi. Bằng không, chỉ nhờ vào kiện Hoàng Tuyền Đồ không đầy đủ, còn cái gì tên là Bát Bộ Phù Đồ để hàng phục Thiên Ma gì gì đó, cũng không phải đối thủ của ta, hôm nay ngươi hẳn là phải chết không thể nghi ngờ."

"Chết!"

Giờ khắc này Phương Hàn biết mình có thể toàn tâm toàn ý giết chết Như Ý Tử, căn bản không sợ người khác can thiệp, Phong Bạch Vũ đã nói như vậy, khẳng định trong lúc mình và Như Ý Tử quyết đấu, không ai có thể nhúng tay vào được.

Bây giờ Như Ý Tử chỉ có một kết cục, đó chính là chết!

Thân thể khẽ động, Hoàng Tuyền Đồ bay ra, khắp nơi đều tràn ngập A Tị ma khí, một tòa A Tị chi môn mở ra, Nại Hà Chi Kiều cũng hiện ra dưới chân Phương Hàn.

Mà Bát Bộ Phù Đồ cũng bay ra từ trong miệng hắn, biến thành một tòa bảo tháp bay tới, trấn áp Như Ý Tử.

Mấy ngày nay Bát Bộ Phù Đồ này được Phương Hàn tu luyện, trong đó Bát Bộ Dong Lô cùng Ngũ Ngục Vương Đỉnh đã hợp hai làm một, biến thành đạo khí, uy lực còn tăng lên gấp bội so với trước, một khi xuất thủ vạn đạo tinh quang vang vọng không ngừng ầm ầm xông tới, bên trong trọn vẹn phun ra vạn kiện pháp bảo, còn có Nhật Nguyệt Tinh Luân chói lọi giống như ngàn khối mặt trời, ngàn khối mặt trăng, xoay tròn khắp nơi, vách tường thủy tinh mà Phong Bạch Vũ bố trí cũng run rẩy tựa hồ như muốn vỡ tan.

Mà giờ khắc này, Mộc Đạo Nhân giấu ở trong Bát Bộ Phù Đồ cũng thúc dục nguyên khí, đem nguyên thần Sa La Mộc bám vào thân tháp, trên thân tháp, một cỗ tiên khí thuần dương được Nhật Nguyệt Tinh Luân, Luân Chuyển Thánh vương hấp thu, khiến cho mấy kiện đạo khí bắt đầu cuồng bạo.

Oanh long!

Bát Bộ Phù Đồ phun ra vài kiện pháp bảo, dường như là một pho tượng thái cổ đại thần phát ra tiếng reo hò hủy diệt.

Đối mặt với uy áp như thế, sắc mặt Như Ý Tử cũng hơi đổi.