Vĩnh Sinh

Chương 296: Thanh Dương lão tổ

Tuy Hoàng Tuyền Đồ không có diễn hóa ra được Nại Hà Kiều nhưng làm cho Phương Hàn vui mừng là thực lực của Diêm tăng lên không ít, có thể thi triển rất nhiều ma pháp có tính phụ trợ, tỷ như có thể trợ giúp hắn che dấu thân phận, khó mà nhìn thấu được dung mạo vốn có của hắn.

Hiện tại tuy Phương Hàn đã thừa nhận thân phận của mình với Di Thân Vương, nhưng vẫn dùng Hải Thận Khí Công biến ảo, không có hiện ra khuôn mặt thật của mình, nếu không, lỡ bị đối phương dùng thủy hệ thần thông ghi chép lại, có căn cứ xác thực thì cũng rất phiền toái. Phương Hàn vẫn luôn chú ý những chi tiết nhỏ này.

Lầm tu luyện này cực kỳ ngắn, rất nhanh đã tới ngày thứ ba.

Sáng sớm, Di Thân Vương dẫn theo bao mươi tu sĩ dưới trướng tới thư phòng. Tiểu Nguyệt Chân Nhân, Tiên Cơ Chân Nhân, Lương Sơn Chân Nhân, Tây Hoa Chân nHân, mấy đại cao thủ bây giờ đều rất khách khí với Phương Hàn, bởi vì Phương Hàn có thực lực cường đại, hai là hắn có chỗ dựa vững chắc. Mười môn phái Tiên Đạo đối với các tán tu giống như một ngọn núi khổng lồ, sừng sững, bọn họ không có chút can đảm dám trêu chọc vào.

"Đạo hữu, hôm nay đã là ngày thứ ba, hội đấu giá của Cửu Đỉnh Hiên sẽ cử hành. Chúng ta đi sớm một chút thôi. Chẳng những đạo hữu muốn mua Niết Bàn Đan mà ta cũng muốn mua một ít tặng phẩm làm lễ vật cho đại lễ mừng thọ của Linh Lung Tiên Tôn. Lần này có vài hoàng tử đối đầu với ta cũng sẽ tới đó, đến lúc đó hi vọng đạo hữu có thể giúp ta chèo chống, giáo huấn những người này một chút."

Di Thân Vương nhìn Phương Hàn nói.

"Đó là chuyện đương nhiên, lấy tiền của người thì phải giúp người giải quyết công việc. Vương gia muốn tranh hơi thì ta tự nhiên sẽ ra tay." Phương Hàn đứng dậy, tay áo vung lên, trên người phủ thêm một tầng ma khí như có như không, còn có một ít khí tức của lực lượng tinh tú thuần khiết, làm người ta không cách nào nhìn ra hắn là tu sĩ của môn phái nào.

Mọi người cứ như vậy mà bay lên khỏi Di vương phủ, hướng về Cửu Đỉnh Hiên mà đi.

Trong không trung mặc dù có rất nhiều tu sĩ, nhưng thấy đám người uy thế mạnh mẽ này thì liền né tránh. Chỉ cần không phải là kẻ ngốc, hầu hết các tu sĩ ở trong Huyền Hoàng Thành đều biết đây là đại giá của Di Thân Vương.

Đột nhiên trước mặt bỗng xuất hiện một đạo khí quang mang bảy màu, khí tức mạnh mẽ, vượt qua trước mặt Di Thân Vương, trong đạo quang mang bảy màu này có tổng cộng gần năm mươi tu sĩ.

"Cao thủ Kim Đan Cảnh!"

"A! Đây là tiểu đầu sỏ Kim Đan Cảnh!"

"Đây là cao thủ của Tát Thân Vương! Hôm nay cũng tới đại hội đấu giá của Cửu Đỉnh Hiên. Chúng ta mau tránh đi, nếu lỡ đụng vào thì chính là tai họa đó.".

Một ít tu sĩ tu vi thấp kém thấy đạo quang mang bảy màu này thì vội vội vàng vàng hạ xuống mặt đất, không dám tiếp tục phi hành ở trên trời, sợ vô tình chọc phải người ta liền bị giết chết.

Phương Hàn tiến vào Huyền Hoàng Thành đã ba ngày, cũng âm thầm quan sát tòa thành rộng lớn, hùng vĩ này, khung cảnh thật sự làm cho người ta líu lưỡi. Lấy vương phủ của Di Thân Vương và Cửu Đỉnh Hiên mà nói, cả hai đều ở trong cùng một tòa thành mà lại cách xa nhau vài ngàn dặm. Trong tòa thành có rất nhiều tán tu, còn có nội môn đệ tử của các môn phái, võ học tông sư tiến đến đây theo đuổi tiên đạo và cư dân của Đại Huyền Đế Quốc, hoàng thân quốc thích của Đại Huyền Đế Quốc, các thương nhân mua bán đồ trong thế tục, thậm chí còn có một ít khí tức của Thiên Ma Vương, Đại A Tu La ẩn tàng ở trong thành.

Dân cư đông đảo, thành phần phức tạp chưa từng thấy.


Có điều trị an lại rất tốt, rất hiếm khi có tranh đầu. Thủ hộ quốc thổ Đại Huyền Đế Quốc có ẩn dấu một vài coa thủ phi thường khủng bố.

"Ha ha ha ha, Di Thân Vương, người huynh đệ thứ hai mươi bốn của ta. Gần đây ngươi càng ngày càng lớn mạnh, mời chào không ít cao thủ, nửa năm sau còn muốn đi mừng thọ Linh Lung Tiên Tôn nữa? Không biết đã chuẩn bị lễ vật gì chưa? Có thể để cho người làm ca ca như ta xem thử một chút không? Đúng rồi, mười ngày sau, phụ hoàng cùng với các trưởng lão của hoàng tộc sẽ đi mở ra một di tích thượng cổ, muốn khảo nghiệm năng lực của chúng ta, chỉ không đệ đến lúc đó có thể tìm được bảo bối gì trong di tích hay không!"

Đạo quang mang bảy màu dừng lại trước mặt Di Thân Vương, trong đó có một đầu lĩnh mặc hoàng bào, hai mắt như ưng, vừa nhìn liền thấy là người có khí chất kiêu hùng.

Phương Hàn chăm chú xem xét, nhận ra người này đã tu luyện tới tầng thứ sau, Quy Nhất Cảnh, so với Huyền Thiết Chân Nhân của Vũ Hóa Môn hình như cao minh hơn một chút. Mà càng thêm khủng bố là lão giả ở sau lưng hắn, có một chòm râu dê, người gầy ốm, khí tất toàn thân tỏa ra khí tức mạnh mẽ, liên miên không dứt, lão giả này chính là một tiểu đầu sỏ Kim Đan Cảnh!

"Thập bát ca, Thanh Dương lão tổ, từ khi chia tay đến nay không có chuyện gì chứ?" Di Thân Vương tùy tiện bắt chuyện, "Chuyện phụ hoàng và các trưởng lão hoàng tộc mở ra di tích thượng cổ ta cũng sớm nghe qua, hoàng tử chúng ta sẽ tới đó đi tìm bảo bối. Có điều nghe đồn trong di tích có phần nguy hiểm, chỉ hy vọng đến lúc đó thập bát ca không bị gì."

"Ha ha ha ha!" Một tràng cười bén nhọn vang lên, là do Thanh Dương lão tổ có chòm râu dê phát ra," Có lão tổ ta đi theo bảo vệ thì Tát Thân Vương làm sao có thể gặp nguy hiểm được? Huống hồ Tát Thân Vương đã tu luyện tới tầng thứ sáu Thần Thông Bí Cảnh, Quy Nhất Cảnh, chỉ thiếu chút nữa là có thể luyện thành kim đan, lần này đi Cửu Đỉnh Hiên chính là muốn mua Niết bàn Đan, dùng xong có thể nhất bộ đăng thiên, luyện thành kim đan. Đến lúc đó sẽ đứng vào hàng ngũ mười hoàng tử mạnh nhất! Di Thân Vương, lão tổ ta còn tưởng rằng ngươi mới mời được cao thủ nào, hóa ra vẫn là một đám ô hợp! Tiểu Nguyệt! Ngươi nhan tới đầu nhập vào trướng Di Thân Vương, nếu không đừng trách Thanh Dương ta ác độc, diệt Tiểu Nguyệt Sơn của ngươi!"

Thanh Dương lão tổ trắng trợn uy hiếp, mời chào thuộc hạ của Di Thân Vương ngay trước mặt hắn, quả thực là quá cuồng vọng. Nhưng mà với tu vi Kim Đan Cảnh của hắn thì lại hợp tình hợp lý, không có gì khác. Cường giả Kim Đan Cảnh cho dù là trong mười đại môn phái cũng là nhân vật nổi bật chứ đừng nói chi trong các môn phái tán tu.

Tiểu Nguyệt Chân Nhân sắc mặt chợt biến, nhìn về phía Phương Hàn xin giúp đỡ.

"Phương Hàn đạo hữu, hãy giúp ta giữ thể diện!" Di Thân Vương truyền âm cho Phương Hàn.

"Hừ! Một lão quái sơn dương, có được cơ duyên không lo bế quan hảo hảo tu luyện, lại đi huênh hoang như vậy, thật là muốn chết!" Phương Hàn hừ một tiếng bước ra. Hắn toàn thân mặc một bộ đồ màu đen, bao trùm toàn thân là A Tỳ Khí, quỷ khí um tùm, nhưng mà trên mặt lại lốm đa lốm đốm những điểm tinh tú, kết hợp thành một đồ án tinh vân, ẩn ẩn có vài phần tiên khí.

"Tiểu bối, muốn chết!" Thanh Dương lão tổ giận tím mặt, hắn chính là nhân vật thuộc hàng nhất lưu trong các tán tu, cao thủ Kim Đan Cảnh, khai tông lập phái, được giới tán tu tán thưởng là tổ sư! Bình thường các đệ tử trong mười môn phái Tiên Đạo cũng không dám chọc vào hắn, được mọi người tôn kính, đâu bao giờ bị một tên tiểu bố quát mắt như vậy.

Khí tức của Phương Hàn cũng chưa có luyện thành tầng thứ bảy Thần Thông Bí Cảnh, Kim Đan Cảnh, điểm này ai cũng nhìn ra được.

Tu thành kim đan toàn thân có một loại khí tức trọn vẹn, không chút tỳ vết, lập lòe bất định, làm cho người ta cảm giác như một viên kim cương tỏa ra ánh sáng chói lọi dưới ánh đèn.

Trong lúc nói chuyện, năm ngón tay của Thanh Dương lão tổ liên tục bắn ra, hóa thành năm hạt châu màu xanh bay ra như thiểm điện, đánh thẳng lên mặt của Phương Hàn. Đây là một loại thần thông mà hắn khổ tu được, Thanh Linh Lôi Hoàn Thuật, cương khí ngưng tụ thành hạt châu, tùy ý có thể nổ mạnh, khi đánh lên người địch nhân có thể nổ tan pháp bảo, đánh thân thể địch nhan thành bùn nhão.

Nào ngờ đâu Phương Hàn vung tay lên, năm hạt châu này liền tiến vào trong tay áo của hắn, giống như trâu đất xuống biển, vô ảnh vô tung.


Sau đo thân thể Phương Hàn chớp động, thoáng cái biến mất, sau đó vô thanh vô tức hiện ra trước mặt Thanh Dương Lão Tổ, tát cho lão một cái bạt tai thật mạnh!

Thân thể của Thanh Dương lão tổ bỗng chốc co lại, mấy mòn pháp bảo hộ thân đều chưa kịp phát động.

Phốc!

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, trong đó còn lẫn mấy cái răng. Hắn thật không ngờ là lần này lại bị vũ nhục như vậy! Thanh Dương lão tổ phẫn nộ rồi, "Tiểu bối! Ngươi muốn chết! Đây chính là do ngươi tự tìm lấy!"

"Rốt cuộc là ai muốn chết?"

Ba!

Âm thanh lạnh lùng của Phương Hàn vang lên bên tai của Thanh Dương lão tổ, tay kia của hắn lại tát mạnh vào mạt của Thanh Dương lão tổ một cái nữa, lão tổ thấy rõ ràng nhưng không cách nào tránh được bởi vì đối phương quá nhanh, so với tốc độ suy nghĩ của hắn còn nhan hơn nhiều chứ đừng nói tới là phản ứng.

Hắn bị tất liền hai bạt tai, máu mũi chảy lòng thong, nước mắt ứa ra. Thân thể cao thủ Kim Đan Cảnh cực kỳ mạnh mẽ lại bị đánh đến mức như vật, thật là không thể nào tưởng được.

Thanh Dương lão tổ nổi giận thật sự, là phẫn nộ thật sự rồi, hắn đường đường là một cao thủ Kim Đan Cảnh, là một tiểu đầu, sỏ, vậy mà lại bị người ta tát cho mấy cái, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thật là xấu mặt.

Oanh long! Từ trên người hắn bộc phát ra khí tức cường đại, một khỏa kim đan bay vọt lên trên đỉnh đầu, ẩn chứa khí tức của mười ba loại thân thông. Đầu tiên là để bảo vệ thân thể, tiếp đó thôi động các loại thần thông, pháp bảo giết người.

Nhưng lại không có chút ý nghĩa.

Lần này Phương Hàn vô thanh vô tức hiện ra bên cạnh hắn, cánh tay bao phủ một lớp ma viêm đen kịt, ẩn ẩn có sấm sét, tinh quang, hào quang ngũ sắc đánh ra, phá ta các thần thông của kim đan, trực tiếp bắt lấy kim đan của hắn, sau đó thu về, nắm lấy kim đan ở trong tay.

Kim đan dường như cảm ứng được gì đó, liều mạng hóa lớn, tỏa ra pháp lực cường đại nhưng vẫn không làm được gì. Bị A Tỳ Khí vấy lên liền mất đi cảm ứng, giống như một hạt châu bình thường rơi vào trong tay Phương Hàn.

Sưu! Thoáng cái đã đoạt lấy kim đan của đối phương, thân thể của Phương Hàn lại nhoáng lên, trở về bên người Di Thân Vương, vuốt vuốt kim đan trong tay nói: "Thật là một tên phế vật, chỉ luyện được mười ba loại thần thông, hơn nữa trong đó có sáu loại chưa luyện thành mà đã ngưng luyện kim đan, không trải qua quá trình thuế biến. Cho dù là nổ mạnh cũng không có được bao nhiêu uy lực."

Phương Hàn ngang nhiên đem kim đan bỏ vào trong túi pháp bảo của mình ngay trước mặt mọi người.

"A!" Thanh Dương lão tổ kêu thảm một tiếng, thân thể rơi xuống, may mắn là có quang mang ngũ sắc nâng đơ,x nếu không hắn đã mất đi tất cả thần thông, rơi xuống đất hẳn phải chết không nghi ngờ! Hắn đã mất đi bổn mạng kim đan, không cách nào thúc dục pháp bảo được nữa!

Toàn trường khiếp sợ! Một cao thủ Kim Đan Cảnh, một tiểu đầu sỏ tiếng tăm lẫy lừng trong giới tán tu, Thanh Dương lão tổ bị phế một cách đơn giản như vậy. Người mặc áo đen kia là ai? Cao thủ tầng thứ mười Thần Thông Bí Cảnh, Nghịch Thiên Cải Mệnh sao?

Phương Hàn ra tay tuy rất hời hợt nhưng đã vận dụng rất những thủ đoạn lợi hại nhất của mình. Đầu tiên là thôi động Bạch Đế Kim Hoàng Trảm, thuấn gian di động, sau đó dùng Già Thiên Ma Thủ đánh đối phương, mọi thứ diễn ra như sấm đánh chớp giật, vô thanh vô tức, trong nháy mắt giết chóc, xuất quỷ nhập thần.

Thanh Dương lão tổ mặc dù là cao thủ Kim Đan Cảnh, nhưng yêu hơn Triệu Huyền Nhất, Tống Duy Nhất rất nhiều, trong nháy mắt bị hắn cướp lấy kim đan cũng không có gì là lạ.

Huống hồ, Phương Hàn nhìn viên kim đan này cũng rất chướng mắt.

"Thập bát ca, Tát Thân Vương. Tiểu đầu sỏ, Thanh Dương lão tổ do ngươi mời chào đã bị phế bỏ rồi, xem ra ánh mắt của ngươi cũng không được tốt lắm." Di Thân Vương thấy cảnh này thì sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại mở miệng, bình tĩnh nói, trong tâm thì rất vui mừng: "Tên Phương Hàn này sao lại lợi hại như vậy? Không ngờ lại mạnh mẽ đến mức này! Chỉ phất tay một cái là có thể giết chết cao thủ kim đan! Hơn nữa hắn còn chưa có luyện thàn kim đan! Đây chẳng lẽ là thượng cổ ma thần chuyển thế? Trời sinh có đại thần thông sao? Nhất định là như vậy!"