Vĩnh Sinh

Chương 1506: Chữ Thọ

Ghế khách quý của Càn Khôn Thành có thể ngăn cản mọi ánh mắt nhìn trộm nhưng không thể ngăn cản Đại Mệnh Vận Thuật của Phương Hàn. Vút một cái, ánh mắt của hắn liền bắn tới, lập tức thấy bên trong ghế khách quý vừa ra giá một triệu năm ngàn vạn viên Tiên Vương Đan là một người đang ngồi, bên cạnh là năm sáu cao thủ mặc áo giáp cực kỳ khôi ngô, pháp lực rung động thiên địa bảo vệ, hiển nhiên là một đại nhân vật.

Người này là một mam nhân mặc hoàng bào, dáng vẻ như thanh niên, mặt mỉm cười, bàn tay nắm vương tọa, đại mã kim đao, khí thế bất phàm, có thực lực bá tuyệt càn khôn, nắm giữ vũ trụ

- Công tử, Thái Hư Thần Thiết này là thứ thuốc bổ tốt nhất để người cô đọng tu vi, tăng cường thực lực, nhất định phải có. Tuy nhiên lần này trong đám người này có không ít kẻ thực lực hùng hậu, chỉ sợ sẽ tranh đoạt với công tử.

Một người hầu là Thiên Quân khiêm tốn cúi đầu cận thận nói với công tử mặc hoàng bào, không dám vượt quyền chút nào.

- Không sao, lần này công tử mang theo tài chính hùng hậu. Thái Hư Thần Thiết này đã tính là gì? Cho dù là Thiên Địa Huyền Môn cũng có thể mua được, xem xem ai có đủ tư cách tranh đoạt với công tử nhà ta.

Lại có một người hầu nịnh nọt.

- Tốt lắm, nhìn lại xem. Khối thần thiết này là cao thủ của Lưỡng Nghi Thành, Càn Khôn Thành, Thái Cực Thành, Âm Dương Thành... và mấy thành trì khác đạt được trên chiến trường Tiên Vương, hiện giờ bán đi để chia đều tài phú. Tuy nhiên cao thủ trong thành trì của chúng ta cũng có thể mua được.

Công tử mặc hoàng bào nói:

- Hiện tại xem ra rốt cục có cao thủ nào tranh đoạt Thái Hư Thần Thiết này với ta không?

- Dạ Đế, người này là ai? Con của Thành chủ Lưỡng Nghi Thành Sao?

Phương Hàn ngồi trong khu ghế của mình, ngón tay vung lên. Một quầng sáng hiện ra, bên trong liền hiện lên Tội Ác Đại Hạm của thanh niên mặc hoàng bào kia.

- Thanh niên mặc hoàng bào này? Không ngờ lại là con thứ ba của Lưỡng Nghi tổ sư, tên là Vương Phù Long, còn được gọi là Thiên Phù công tử. Nghe đồn Phù thuật của hắn đã tới cảnh giới kinh thiên địa khiếp quỷ thần, nắm giữ chữ Phù do cánh cửa Vĩnh Sinh truyền ra.

Dạ Để Thiên Quân hơn chấn động nói:

- Người này không dễ chọc đâu, có uy danh hiển hách từ rất nhiều kỷ nguyên trước rồi. Thậm chí ở trong một kỷ nguyên còn được xưng là Phù tổ, truyền bá Phù đạo.

- Ừ, là một nhân vật lợi hại, tu vi không ngờ có không thua kém Đa Bảo Thiên Quân nhiều lắm. Tuy nhiên thủ đoạn so với Đa Bảo Thiên Quân lại ít hơn một chút, có thể coi là tuyệt đại cao thủ.

Phương Hàn gật đầu.

Dạ Đế kinh ngạc nói:

- Môn chủ, ngươi không ngờ có thể đột phá cấm pháp của Càn Khôn Thành, nhìn thấy bên trong những khu ghế kia?

- Uy lực của vận mệnh có mật khắp nơi, Dạ Đế ngươi phải nhớ cho kỹ.

Phương Hàn vung tay một cái, đang chuẩn bị ra giá thì đột nhiên ở khu ghế bên cạnh truyền ra một giọng nói:

- Một triệu sáu nghìn vạn.

Bên trong khu ghế kia, Phương Hàn cũng chỉ trong nháy mắt liền nhìn được vào trong đó, thấy một nữ nhân mặc hồng y, trông rất thanh lịch, bên cạnh có một số thị nữ hầu hạ. Ở phía sau nàng có một lão mặt mũi hiền lành đang đứng thẳng, ánh mắt như vĩnh viễn híp lại, tuổi già sức yếu, trông giống như một đại quản gia vậy.

- Công chúa, Thiên Phù công tử kia sợ là bắt buộc phải có Thái Hư Thần Thiết rồi người nhất định phải tranh đoạt với hắn sao?

Lão quản gia kia đột nhiên nói với nữ nhân mặc hồng y.

- Huyết lão, ngươi không phải không biết là ta có được tàn phiến của Thái Hư bí tịch, trên đó có ghi phương pháp luyện chế Thái Hư Môn. Hiện giờ ta đã có tất cả tài liệu, còn thiếu mới Thái Hư Thần Thiết này. Một khi luyện chế thành Thái Hư Môn thì ta có thể luyện thành các loại thánh pháp bên trong Thái Hư bí tịch, tu vi cũng tăng lên một bước, kế thừa đạo Nho chính thống của Thái Hư Tiên Vương.

Công chúa mặc hồng y này nói...

- Công chúa mặc hồng y này là Huyết Linh Nhi, là con gái của chúa tể Tiên Huyết, thủ đoạn cực kỳ cao minh, đạo thuật cao cường.

Dạ Đế Thiên Quân nhìn hình ảnh hiện ra trên bàn tay Phương Hàn rồi lại giải thích.

- Ừ, đích thực là tàng long ngọa hổ.

Phương Hàn gật gật đầu.

Sau đó ở phía xa xa lại có giọng nói truyền tới:


- Hai triệu Tiên Vương Đan!

Người nói lên con số này là một lão già gầy gò mặc y phục màu đen.

- Đây là Ô Mông tổ sư, tu vi khủng bố ước chừng khoảng mười ba Kỷ Nguyên. Tuy rằng không bằng Lưỡng Nghi hay Âm Dương nhưng cùng là bậc hùng bá kình thiên, thành lập Ô Mông thành, đứng vững trong hải dương vô tận.

Dạ Đế Thiên Quân giống như một nô bộc, giải thích cho Phương Hàn.

- Hai triệu một ngàn vạn?

Một trung niên nho sinh nói.

- Chúa tể Cuồng Lan.

Dạ Đế Thiên Quân giải thích:

- Cũng là một cuồng nhân siêu cấp, vô pháp vô thiên.

- Hai triệu hai ngàn vạn!

- Hai triệu ba ngàn vạn!

- Hai triệu tư!

- Hai triệu rưỡi!

Tiếng đấu giá phát ra từ miệng từ miệng đám đầu sỏ. Những Thiên Quân tu vi thấp ngồi ở phía dưới đến cả thở mạnh cũng không dám. Bọn họ tới đây chỉ để xem náo nhiệt.

- Ba triệu!

Đúng lúc này thì Phương Hàn nói giống như đột nhiên đánh ra một chiêu khó lường, khiến tai của rất nhiều đầu sỏ đều kêu lên ong ong.

- Hả? Đó là ai? Sao lúc trước không thấy hắn nêu giá? Giờ lại đột nhiên hô lên giá trên trời là ba triệu?

Ánh mắt công tử mặc hoàng bào trở nên lạnh ngắt.

- Rốt cục là ai?

Nữ nhân mặc hồng y kia cũng chấn động:

- Huyết lão, đi thăm dò xem sao?

- Người này không tầm thường. Bên trong chư thiên vạn giới lại xuất hiện một đầu sỏ mới sao?

Ô Mông tổ sư kia gật gật đầu.

- Cuồng! Cuồng đây!

Chúa tể Cuồng lan nở nụ cười lạnh.

- Ba triệu năm ngàn vạn!

Thanh niên mặc hoàng bào, Thiên Phù công tử nói:

- Ta không tin là còn có người dám tranh với ta.

- Ba triệu sáu!

Sắc mặt Huyết Linh công chúa cũng bị phủ một tầng băng lạnh.


- Bốn triệu!

Phương Hàn căn bản bất chấp tất cả. Dù sao thì Tiên Vương Đan của hắn cũng là vô tận, có vài con số cũng chẳng đáng là bao. Nhưng con số này lại khiến cho Dạ Đế Thiên Quân kia giật nảy mình:

- Bốn... bốn triệu!

- Bốn triệu ba ngàn vạn!

Công tử mặc hoàng bào cắn răng nói, dường như hơi tức giận. Hắn bắt buộc phải có Thái Hư Thần Thiết này, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một đám khó lường hoàn toàn quấy rầy kể hoạch của hắn.

- Bốn triệu năm ngàn vạn!

Huyết Linh công chúa cũng tiếp tục cố gắng tranh đoạt.

- Sáu triệu!

Phương Hàn lại hô lên một số, lập tức toàn trường trầm mặc một lúc, dường như bị số tiền này của hắn làm cho hôn mê!

- Cái gì? Từ bốn triệu rưỡi mà hắn tăng vọt lên tới sáu triệu? Làm gì vậy? Ta còn tưởng con số là năm triệu chứ?

- Xác định không phải là năm triệu sao?

- Là sáu triệu, không phải là năm. Hắn trực tiếp tăng giá lên sáu triệu. Lần này không ai tranh đoạt được với hắn nữa rồi.

- Hung ác, thật sự là hung ác, tài lực hùng hồn. Người nọ lại cần Thái Hư Thần thiết vậy sao?

... Vô số Thiên Quân đầu sỏ đều tò mò đối với thân phận Phương Hàn. Bọn họ tuy kiến thức rộng rãi nhưng giá cả cao tới vậy thì vẫn rất ít có.

Trầm mặc trong chốc lát, bất kể là công tử mặc hoàng bào hay Huyết Linh công chúa, Ô Mông lão tổ, chúa tể Cuồng Lan đều có chút tức giận. Thật sự không phải bọn họ không có nhiều đan được như vậy mà cảm thấy đan được nên lưu lại tới cuối cùng, mua Thiên Địa Huyền Môn. Hiện giờ lãng phí ở đây thật sự không đáng.

- Tốt, vị đạo huynh này. Sáu triệu Tiên Vương Đan đoạt được Thái Hư Thần Thiết, hiện giờ chỉ cần giao đan được là lập tức pháp bảo sẽ giao cho ngươi!

Sắc mặt chúa tể Lý Chấn phía dưới cũng lộ vẻ sáng bóng kỳ dị, dường như không thể tin nổi Phương Hàn có được tài lực lớn như vậy. Hắn vung tay lên, phong ấn Thái Hư Thần Thiết vào một thế giới nhỏ. Sau đó cho mấy Thiên Quân cầm tiểu thế giới này đi tới lô ghế khách quý của Phương Hàn.

Phương Hàn thấy mấy Thiên Quân này, phất tay một cái, một đám Tiên Vương Đan như thác lũ trực tiếp bay lên không trung, ngưng tụ thành một con sông rơi vào trong tay những Thiên Quân này.

Trên mặt Thiên Quân của Càn Khôn Thành này hiện ra vẻ rung động, kiểm đếm số lượng sau đó đi tới bên cạnh chúa tể Lý Chấn, nhỏ giọng nói gì đó.

Chúa tể Lý Chấn gật gật đầu, ra lệnh vài câu, để thuộc hạ chuẩn bị thần vật thứ hai cần đấu giá.

Tình cảnh như vậy khiến rất nhiều người mơ màng, biết rằng người ở khu ghế kia đã trả đủ Tiên Vương Đan.

- Sáu triệu, sáu triệu Tiên Vương Đan cứ thế mà giao ra sao? Nếu không giao ra thì khẳng định bị đuổi Khỏi Càn Khôn Thành, thậm chí còn bị bắt giam.

- Người này rốt cục là ai? Có lẽ là một đầu sỏ rồi.

- Đáng tiếc thật, không thể nhìn rõ điện mạo thật bên trong khu khách quý...

- Tốt lắm, chư vị, phía dưới bắt đầu đấu giá chí bảo thứ hai, là văn tự truyền ra từ bên trong cánh cửa Vĩnh Sinh. Chư vị nhìn xem.

Sau đó giọng nói của chúa tể Lý Chấn lại vang lên một lần nữa, sau đó nâng lên một tảng thủy tinh. Trong tảng thuy tinh này có phong ấn một cổ tự cao chừng vạn thế gia.

Chữ này là một chữ Thọ.

Một chữ cổ xưa, ý cảnh mãi mãi trường tồn đột nhiên phát ra.

- Thọ!

- Cái gì? Không ngờ là chữ Thọ. Thứ này mà cũng lấy ra bán đấu giá sao? Tương truyền chữ này gần với Càn Khôn, Âm Dương đó. Chiếm được chữ Thọ, luyện hóa bên trong cơ thể thì có thể lĩnh ngộ bản chất thọ nguyên sống được rất nhiều kỷ nguyên chẳng những có thể kéo đài tuổi thọ của Thiên Quân, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ của cả Tiên Vương!

- Chữ Thọ!

Thiên Phù công tử, thanh niên mặc hoàng bào kia hoàn toàn đứng đậy.

- Tốt, quả nhiên là chữ Thọ. Lần này bất kể phải trả giá nào ta cũng phải lấy được! So với chữ Thọ mà nói thì Thái Hư Thần Thiết cũng chẳng coi là gì. Hừ! Thứ rác rưởi kia tiêu tốn sáu triệu Tiên Vương Đan đi mua Thái Hư Thần Thiết khẳng định là tiêu hết tiền rồi.

- Thái Hư Thần Thiết mất đi, chữ Thọ này ta nhất định phải lấy được!

Công chúa Huyết Linh cũng phấn chấn tinh thần, chuẩn bị liều mạng huyết chiến, nhất định phải cướp được chữ Thọ này.

- Không ngờ ngay cả chữ Thọ cũng đem ra bán đấu giá? Thọ nguyên của ta cũng sẽ tới cực hạn, dung hợp chữ Thọ này sẽ sống thêm được ít nhất ba tới năm kỷ nguyên nữa, nhất định phải có được.

Một số đầu sỏ không tham gia đấu giá Thái Hư Thần thiết cũng bắt đầu rục rịch, trở nên hưng phấn. Một khí tức khổng lồ bay lên từ trong những khu ghế, khiến người ta cảm nhận được áp lực cường đại.

Chúa tể Lý Chấn ở phía dưới thấy cảnh tượng này âm thầm gật đầu, chậm rãi báo giá:

- Chữ Thọ này giá quy định là năm triệu Tiên Vương Đan, mỗi lần tăng giá không được ít hơn năm ngàn vạn.

Vĩnh Sinh

Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ