Vĩnh Sinh

Chương 1124: Kịch chiến

"Thiên quân giác. Triệu Phong Hoa này cư nhiên có thể luyện thành một độc giác. Thật là khủng bố mà".

"Độc giác bạch sắc này, chính là độc giác trên đỉnh đầu Tai Nan thiên quân diễn hóa ra, đại biểu cho một đường sinh cơ trong đại đạo, tượng trung vô địch, trong truyền thuyết, trong Thái Nhất Môn người tu luyện Đại Tai Nan thuật, tự cổ chí kim còn chưa một người cô đọng ra Thiên quân giác. Cho dù là Tống Đằng Phi cũng chưa cô đọng thành".

"Lời đồn, Triệu Phong Hoa chiếm được truyền thừa của Hoàng giả Chí Tiên, xem ra là thật, nếu không sao có thể tu luyện ra Thiên quân giác".

"Độc giác bạch sắc này một khi luyện thành, trong truyền thuyết, có diệu dụng kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, lực lượng tăng lên gấp đôi, vượt cấp đánh giết, không ai có thể ngăn cản được".

"Đó là độc giác trên đỉnh đầu Tai Nan thiên quân".

Nhìn thấy trên đỉnh đầu Triệu Phong Hoa này xuất hiện một độc giác bạch sắc, tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi, ngay cả Phạm Khí Vương cũng trợn tròng mắt, tựa hồ cảm thấy Triệu Phong Hoa này ngoài dự liệu hắn.

Triệu Phong Hoa lộ ra độc giác, pháp lực toàn thân tăng vọt, không giống con người, mà là quỷ thần. Mỗi một bước đi, độc giác bạch sắc trên đỉnh đầu đều hô ứng cùng tất cả nguyên khí thiên địa, trong chớp mắt, rút ngắn khoảng cách.

Lực lượng vô hình trong mảnh Thái Cổ Chi Khư này, đều rót vào trong độc giác, để độc giác nắm giữ.

Giờ phút này, Triệu Phong Hoa chính là quân vương trong thiên địa, bá chủ duy nhất trong vũ trụ.

Trên độc giác bạch sắc, hình thành trăm ngàn ức tiểu quốc gia, bên trong sấm sét vang dội, núi lửa phun trào, động đất liên miên, chúng sinh ai oán, địa ngục dung nham, núi đao biển lửa.

Lực lượng Triệu Phong càng lúc càng mạnh, quanh thân hắn, tựa hồ hiện ra tầng tầng lân phiến trắng noãn, hợp thành khôi giáp. Thần bí mà cao quý, hoa lệ mà ung dung, thánh khiết mà hoàn mỹ.

"Nứt ra".

Đối mặt với Phương Hàn, hai tay hắn trảo tới, trùng kích lên trên, muốn trực tiếp xé xác Phương Hàn, hóa thánh mảnh nhỏ. Phương Hàn đã chân chính chọc giận hắn.

"Thiên quân giác sao…" Ánh mắt Phương Hàn nhìn về độc giác kia, cư nhiên không thèm chú ý đến hai tay đối phương, mà đột nhiên phất tay áo một cái, dùng tay áo bào muốn trực tiếp thu công kích hai tay kia vào trong túi.

Tay áo hắn quét tới, che khuất bầu trời, bao trùm thiên địa, lực lượng của song thủ Triệu Phong Hoa truyền ra nháy mắt đã bị thu vào tay áo hắn, lực lượng giảm đi rất nhiều.

"Một ống tay áo là có thể ngăn cản thần quyền của ta?" Khí tức Triệu Phong Hoa như sấm, chân đạp càn khôn, chấn động tám cực, thủ chưởng lần nữa biến đổi, đánh ra trận trận quỹ tích, cư nhiên là Thiên Quỹ Bí Thuật mà Tai Nan chi tử thi triển ra, cắt tới tay áo. Đồng thời, hắn cước đạp một bước, một chân trực tiếp đá thẳng về đỉnh đầu Phương Hàn.

Một cước này, thật giống như tia chớp xé toan màn đêm, xuất quỷ nhập thần, thiên cơ khó dò.

Chát.

Thân thể Phương Hàn lui về phía sau, vù một tiếng, sau lưng một đôi tiên khí thượng phẩm Tự Do Chi Dực mọc ra, đôi cánh khẽ hợp, liền ngăn cản một cước này.

"Thiên quân giác, vừa lúc hữu dụng cho ta, Triệu Phong Hoa, ngươi là thánh tử kiệt xuất của Thái Nhất Môn, nhận được hoàng giả Chí Tiên truyền công, lúc hoàng giả Chí Tiên kia truyền công cho ngươi, chẳng lẽ không nghĩ tới, ngươi sẽ bỏ mạng vào tay ta sao? Dứt khoát truyền công lực cho ta đi". Phương Hàn ngăn cản một cước này, thân thể xộc thẳng lên, toàn thân đại phóng quang mang, một quyển Kỷ Nguyên chi thư xuất hiện ở trên đỉnh đầu, chiếu rọi van cổ.

"Chư thần, chư phật, chư ma, chư tiên, chư vu, chư thú, chư kiếm….Đủ loại văn minh sử, quy về một thân".


Phương Hàn phát ra thanh âm to rõ, cường đại, khẳng khái, dũng cảm, Kỷ Nguyên chi thư kia khẽ tán đi, biến thành chúng văn minh sử, quay chung quanh thân hắn, sau đó dung nhập vào.

"Đây là đạo thuật gì?"

Triệu Phong Hoa thất kinh: "Đây là trận trận văn minh sử, trên đời này chẳng lẽ có người có thể dùng văn minh sử làm vũ khí, tiến hành công kích?"

Trong lúc hắn khiếp sợ, Phương Hàn đã áp tới, mang uy lực vô thượng, trùng kích thẳng tới. Ầm ầm, dưới áp lực này, khôi giáp lân phiến thánh khiết bạch sắc toàn thân hắn nổ tung, vỡ tan.

Áp lực, không thể chống lại.

"Sao lại lợi hại như vậy? Liều mạng…" Triệu Phong Hoa thiếu chút nữa bị bức cho quỳ xuống, lỗ chân lông toàn thân đều hít thở không thông, căn bản vô pháp hấp thu nguyên khí thiên địa.

Hắn há mồm phát ra một tiếng gầm, một chưởng kinh thiên đánh đến chống đỡ Phương Hàn, toàn thân bộc phát ra lực lượng hủy diệt, nhất là độc giác bạch sắc trên đỉnh đầu, đột nhiên phóng ra một đạo thần quang xuyên thủng trời cao, tiến hành trùng kích đến thân thể Phương Hàn.

"Phá cho ta". Phương Hàn từ trời giáng xuống, đại thủ bao trùm, trấn áp muôn phương, trong lòng bàn tay đánh ra Kỷ Nguyên thần quyền, ương ngạnh bắt lấy đạo thần quang kia, sau đó một tay khác, đánh ra chiến lực thập tứ bội.

Bóng ảnh hắn, khẽ tách ra, biến thành mười bốn đầu ảnh, mỗi một đầu đều có lực lượng đồng dạng bản thân, trấn áp tới, uy thế không thể ngăn cản, hơn nữa dao động lực lượng của hắn, còn tản mát ra, chúng thánh tử Phạm Vân Tông, Thái Nhất Môn cũng bị bức cho không tự chủ liên tục lùi về phía sau.

"Lực lượng quá mạnh".

"Ta không nhìn lầm chứ? Mười bốn nhân ảnh, đó là chiến lực thập tứ bội, trong thiên địa, sao có thể phát huy ra võ học nhiều chiến lực như vậy?"

"Chiến lực tối đa cũng là thập bội, Chư Hoàng võ học ghi lại trong Chư Hoàng Vũ Kinh là vậy".

"Không được, chúng ta căn bản không thể nhích lại gần chiến trường".

"Va chạm rồi, Triệu Phong Hoa sư huynh đối chiến cùng Phong Duyên kia".

Thánh tử Thái Nhất Môn, Phạm Vân Tông vào giờ phút này đều rống giận lên, muốn nhích tới chiến trường, nhưng thủy chung vô pháp tới gần.

Sắc mặt Phạm Khí Vương kia khẽ biến, chuẩn bị nhúng tay, nhưng mà Triệu Phong Hoa cùng Phong Duyên từng quyền nện vào nhau, nổ tung động trời, lấy hai người làm trung tâm, tòa tòa thần sơn thái cổ xa xa đều sinh ra vết nứt, vô số yêu thú hữu hình cùng vô hình đều chết oan mạng.

A….

Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, mọi người liền thấy đại thủ của Phương Hàn trực tiếp chộp lên độc giác đỉnh đầu Triệu Phong Hoa, ương ngạnh rút độc giác từ trên đỉnh đầu ra.

Đỉnh đầu Triệu Phong Hoa xuất hiện một lỗ máu thật to, bên trong điên cuồng phún ra máu tươi, nhiễm đỏ bầu trời.

Hắn lập tức dùng hai tay che lấp lỗ thủng lớn trên đầu, nhanh chóng lui về phía sau: "Phạm huynh, cứu ta. Phạm huynh, cứu ta".

"Sao có thể như vậy".


Ánh mắt Tôn Thi Họa cũng dại ra.

Chẳng những là hắn, các thánh tử Vũ Hóa Môn, tất cả đều thiếu chút nữa không thở được hôn mê đi, lần này việc xảy ra qúa mức rồi, cũng biết Phương Hàn rất mạnh, nhưng mà mạnh đến bước này, làm cho bất luận ai cũng không kịp thích ứng.

"Triệu Phong Hoa có Thiên quân giác, thực lực còn trên cả ta, cho dù Nguyên Tiên cũng khó đánh bại hắn, hắn có thể đại chiến cùng Nguyên Tiên sơ cấp ba ngày ba đêm, cũng bất phân thắng bại. Sao trong nháy mắt đã bị Phong Duyên đánh bại. Chẳng lẽ Phong Duyên còn mạnh hơn Nguyên Tiên?" Trong lòng Tôn Thi Họa điên cuồng gào thét.

"Muốn chạy? Không dễ vậy đâu, lưu lại cho ta".

Phương Hàn uy phong lẫm liệt, một tay cầm độc giác bạch sắc, độc giác bạch sắc còn đang giãy dụa trên tay, đã bị hắn bóp chặt, căn bản không thể tác quái.

Mà đối với Triệu Phong Hoa chạy về sau, hắn một tay lăng không trảo ra, một cỗ lực lượng tuyệt đại phá không bay tới, hóa thành Thượng thương thủ, muốn bắt lấy Triệu Phong Hoa vào tay.

Triệu Phong Hoa bị Phương Hàn cường hoành nhổ độc giác trên đỉnh đầu ra, lực lượng giảm đi, tinh khí toàn thân hỗn loạn, đối với trảo này, căn bản vô pháp ngăn cản.

Phạm Khí Vương rốt cuộc cũng động thủ.

Thân thể hắn khẽ động, đại thủ ấn kim sắc hoành không phóng tới, bạo kích Phương Hàn, cùng lúc đó, trên không trung biến hóa ra rất nhiều bóng ảnh, bao vây lấy Triệu Phong Hoa vào trong, thủ hộ hắn, một đạo ánh sáng rót vào trong lỗ thủng trên đầu, nháy mắt liền che lấp lại, ngăn cản tinh khí tiết ra ngoài.

Thương thế cư nhiên được chữa trị.

"Phong Duyên, để ta xem chỉ một con kiến hôi như ngươi, có thể lật ngược sóng biển hay không." Phạm Khí Vương trừng mắt, đánh ra chiêu chiêu đoạt mạng.

Thượng Thương thủ của Phương Hàn phách tới trước, biến hóa thành Kỷ Nguyên thần quyền, trong đó ẩn hàm huyền bí của Tam Thập Tam Thiên Tọa Hóa thần quyền, nện vào đại thủ ấn kim sắc kia.

Ầm.

Đại thủ ấn kim sắc cư nhiên bị trực tiếp đánh cho tan thành mây khói.

Phương Hàn từ trong mây mù kim sắc lao ra, như thiên quân hàng lâm, chiến thần đẫm máu, hắn một tay cầm độc giác bạch sắc, một tay kết ra đủ loại pháp ấn, có tuyệt học Thần Tộc, chân ngôn Phật Môn, tà công Vu Môn….đều ở trong đó, nện về phía Phạm Khí Vương, đồng thời những pháp ấn kia phong tỏa toàn bộ không gian bốn phía, không để cho Phạm Khí Vương chạy trốn.

"Ta là con kiến hôi? Con kiến hôi này có thể một tay đánh chết ngươi đó". Đôi mắt Phương Hàn lộ rõ sát cơ: "Chỉ bằng những lời này của ngươi, hôm nay ta sẽ cho mọi người nhìn thấy, ta đánh ngươi sống dở chết dở".

"Phạm Thiên thần chưởng".

Phạm Khí Vương đánh ra thần chưởng, mỗi một chưởng ấn, đều là thuần kim sắc, trong thiên địa chuyển thành hoàng kim, lần nữa nện vào Phương Hàn, nguyên khí nổ tung, mang theo từng đạo cuồng triều tràn ra thiên địa.

Phương Hàn rống to một tiếng, Tự Do Chi Dực mở ra, Hành Giả Vô Cương được bước ra, xộc vào trong cuồng triều nguyên khí, đến gần Phạm Khí Vương, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện Bát Bộ Phù Đồ, Hồng Hoang Tổ Long lực từ trời cao phủ xuống, rất nhiều nguyên khí thiên địa biến thành phù văn giống như long lân.

"Bát Bộ Phù Đồ".

Phạm Khí Vương nhìn Phương Hàn khí thế hung mãnh, một chưởng phách tới, nguyên khí quanh thân đều muốn hóa thành chân long phóng ra, cực kỳ hoảng sợ, liên tục lui về theo Triệu Phong Hoa.

Cùng lúc đó, trên người hắn hiện ra một đạo đao mang tựa như trăng khuyết, đao mang chớp động không ngừng, phía trên khắc các phù văn nguyên khí, cư nhiên là một tiên khí tuyệt phẩm, lặng lẽ xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn, cắt tới, tạo thành một đạo phù văn sắc bén, cư nhiên cắt nát nguyên khí long lân trong không, chém đến Phương Hàn.

"Đó là tiên khí tuyệt phẩm, Phạm Đao".

Tôn Thi Họa cao giọng rống to, nhắc nhở Phương Hàn.

Phương Hàn mặt không đổi sắc, một tay ấn tới, cư nhiên dùng thủ chưởng bản thân, đối chiến với thanh tiên khí tuyệt phẩm, cắt đứt vạn vật Phạm Đao này.

"Ta cũng không tin, ngươi có thể ngạnh kháng với Phạm Đao của ta". Phạm Khí Vương đối mặt với cử động của Phương Hàn, giận đến tím mặt, đao mang khẽ biến, tích suy nồng thêm, sắc bén làm cho người ta hít thở không thông, thi triển ra một đạo thuật hủy thiên diệt địa.

Thủ chưởng va cham với lưỡi đao….