Vĩnh Sinh

Chương 1025: Thái Nhất Môn Ngụy Đông Thăng

"Thiên Đình, Ngọc phủ. Đây là cơ cấu bên trong Thiên Đình. Ngọc Phủ thái tử địa vị quả thật không hề tầm thường. Nhưng mà vẫn còn kém hơn nhiều khi so với vài vị đại nhân vật như nhi tử của Tai Nạn Thiên Quân."

Trong lòng Phương Hàn khẽ động khi nghe thấy cái tên Ngọc Phủ thái tử này.

Thật ra môn phái lớn nhất Thiên giới chính là Thiên Đình, là môt cơ cấu vô cùng khổng lồ, giống như hoàng triều trong thế tục, mà vô số thế lực lớn, đại môn phái, chư hầu đều muốn nhét người vào trong đó.

Mộ Dung Sĩ mặc dù được xưng là Ngọc Phủ thái tử, thế nhưng còn xa mới có thể so sánh với đại nhân vật Thiên giới buông xuống thế tục.

Đối phương rõ ràng cho thấy tu vi là siêu việt Kim Tiên, thế nhưng cũng chỉ cần một phần phân thân để luyện hóa một đại thế giới mà thôi. Còn bản tôn không biết cường hoành đến trình độ nào, hơn nữa còn là nhi tử của Tai Nạn Thiên Quân, địa vị cực cao, tại Thiên giới cũng chỉ có thể nhìn lên.

Đáng tiếc chính là hắn bi hạn chế bởi quy tắc Thiên giới. Bị Thiên Phi Ô Ma ám toán, có thể nói là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

"Ngọc Phủ thái tử, người cũng là hạch tâm đệ tử của Vũ Hóa Môn ta, tu vi bí hiểm, chúng ta thăm dò mộ địa của Quỷ Vũ Thánh Quân không biết sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm, nhiều hơn một người sẽ có thêm môt phần thành công."

Trông thấy Ngọc Phủ thái tử không vui, Hư Mộ Vân vội vàng nói.

"A? Nếu là người bên cạnh Mộ Vân, vậy nhiều hơn một người cũng không sao." Sắc mặt Mộ Dung Sĩ hoà nhã một chút, ánh mắt lại đảo qua Phương Hàn.

Phương Hàn rùng mình, biết người này cũng không phải là nhân vât đơn giản gì.

"Vừa rồi Mộ Vân mới giới thiệu, tu vi của vị Phong Duyên này không hề dưới Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong, không biết là thật hay giả? Nếu là thật, vậy có tư cách đi cùng chúng ta. Nếu như là giả, vậy sớm rời đi là hơn." Ngân y nam tử Tô Phi Dương của Vạn Thủy Kiếm Tông đột nhiên nói.

"Hả?"

"Không dưới Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong, đây không phải là một vị tuyệt đại yêu nghiệt sao? Cố Trường Phong chính là trời sinh huyền hỏa kim đồng, đạo thuật vô song, cũng có thanh danh trong Thiên Đình. Không hề yếu hơn chúng ta đâu."

"Thực sự có tu vi bực này? Ta không tin."

"Thử xem chẳng phải sẽ biết sao?"

"Hừ! Có tu vi bực này, chẳng lẽ vẫn vô danh sao?"

Hai đại yêu nghiệt đi cùng Mộ Dung Sĩ là Thái Nhất Môn Ngụy Đông Thăng cùng Phạm Vân Tông Phạm Thần đều là đám nhân vật yêu nghiệt. Lúc này nghe thấy Tô Phi Dương nói, đều lộ vẻ không tin, sừng sững mà ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất hảo.

Mà nữ tử tên Bích Ngư Nhi kia ánh mắt lại toát ra kỳ quang, thế nhưng cũng không nói lời nào, bộ dáng giống như không màng danh lợi vậy.

"Đã như vậy, ta liền tới kiểm nghiệm một chút tu vi của ngươi, đến cuối cùng xem có phải là so sánh được với Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong hay không." Ngụy Đông Thăng của Thái Nhất Môn đầu tiến bước ra, khí tức trên người thoáng cái tập trung về phía Phương Hàn, sau đó ngón tay của hắn chụm lại, tung ra một trảo, Tai Nan chi khí vô cùng nồng hậu bay ra.

Ầm ầm!

Tai nạn buông xuống, mạt nhật hủy diệt.


Một cái quốc độ tai nạn thật lớn xuất hiện trước mặt Phương Hàn, trực tiếp phủ xuống, từng đạo Tai Nan chi khí rơi xuống hư không bốn phía, Đại Tai Nan Thuật là một trong ba nghìn đại đạo, vận dụng đến cực hạn sẽ đạt tới tình trạng quỷ thần khó lường.

"Muốn thử tu vi của ta? Chỉ bằng chiêu Đại Tai Nan Thuật đơn giản này cũng muốn vây khốn ta? Trí tưởng tượng thật phong phú đấy." Phương Hàn đạp mạnh mà ra, một quyền băng liệt mà xuất, ngay lập tức hạch tâm "Kỷ nguyên chi phù" trong cơ thể đươc kích phát, vô số kỷ nguyên sinh trưởng lập lòe trong lòng Phương Hàn.

Sau đó hàng tỉ thần quốc trong thân thể hắn ma sát lẫn nhau, chấn động, một cỗ vĩnh hằng vô hạn không hề lặp lại, thủy chung vĩnh viễn biến đổi sáng tạo chân lý xuất hiện trên nắm tay của Phương Hàn.

Phương Hàn phất tay đánh ra Kỷ Nguyên Thần Quyền do chính mình tham ngộ, thuộc sở hữu của chính mình.

Đánh ra một quyền.

Kỷ nguyên chi đạo. Thần quyền vô địch.

Phong bạo cự đại cuốn đi tất cả quốc độ tai nạn, Đại Tai Nan Thuật do tuyệt đại yêu nghiệt Ngụy Đông Thăng tạo ra thần quốc bị một kích này đánh nát bấy, mà nắm tay của Phương Hàn dư thế không suy lại lần nữa xuyên thủng trực tiếp bao phủ thân thể đối phương.

"Không tốt!" Ngụy Đông Thăng liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng nhún môt bước bay lên, bên cạnh hắn xuất hiện một đạo trường hà tai nạn, vô luận công kích hung mãnh cỡ nào tiến vào dòng sông này đều không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Trường Không thánh hà hiện, tai nạn là duy nhất!"

Hắn điên cuồng hét lên, hai tay liên tục huy vũ, thánh hà càng lúc càng lớn.

"Đây là, Tai Nan Thánh Hà, dị tượng trường không nứt ra! Nghe đồn đây chính là chiêu thức độc đáo do Tai Nạn Thiên Quân sáng tạo ra, một đạo thánh hà chính là đại biểu cho một đường sinh cơ trong tai nạn.

"Nhưng mà nghe đồn khi thi triển ra một chiêu này sẽ vĩnh viễn bất bại, không ai có thể làm phai mờ dòng sông này!"

Tô Phi Dương, Phần Thần tán thán nói, trong giọng nói rõ ràng có phần rất kiêng kị Ngụy Đông Thăng.

"Thánh hà gì? Vĩnh viễn bất bại gì! Hôm nay ta sẽ khiến ngươi thất bại!" Vừa rồi Phương Hàn đánh ra Kỷ Nguyên Thần Quyền còn chưa thuần thục, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn đối địch thi triển ra, thế nhưng khi tiếp xúc cùng Tai Nan Thánh Hà, lập tức liền phát sinh biến hóa, khiến cho hắn càng thêm thuần thục hơn, trong thực chiến chiếm được lĩnh ngộ cùng lợi ích lớn.

"Hỗn Độn kỷ nguyên, sinh diệt là môt năm! Phá cho ta!"

Mang theo vạn thế kỷ nguyên, vô thượng khai sáng chi đạo, Phương Hàn vừa sải bước ra, thân thể cùng quyền đầu trực tiếp liền xé rách Tai Nan Thánh Hà, vô số tiên thuật, võ học, còn có nguyên khí tự thân hội tụ thành Tai Nan Thánh Hà hoàn toàn sụp đổ, tản ra trong hư không, biến thành vô hình.

Tuyệt thế bí pháp do Tai Nạn Thiên Quân sáng tạo đều không chịu nổi một kích khi ở trước mặt kỷ nguyên chi đạo.

Phương Hàn mang theo uy thế vô cùng, thần uy cuồn cuộn buông xuống, không người nào có thể ngăn cản.

"Hả? Đây là cái loại quyền pháp gì? Ta chưa từng được chứng kiến qua, sao lại hung mãnh như thế?" Ánh mắt của Ngọc Phủ thái tử Mộ Dung Sĩ trợn tròn, trong lòng hắn cấp tốc vận chuyển, muốn thôi toán thấu triệt thần quyền của Phương Hàn.

Thế nhưng lại chỉ thấy một mảnh hư không, thần quyền của Phương Hàn không hề có tung tích.

"Thái Nhất độc tôn, tai nạn thánh giả! Thiên Chi Thai Giai!" Giờ khắc này Ngụy Đông Thăng đã biết bản thân rơi vào thế hung hiểm, hắn thật không ngờ rawngf Ngụy Đông Thăng cư nhiên như thế mãnh liệt như thế! Thần uy như thế, không thể địch nổi! Trong lúc nguy cấp, hắn rốt cuộc cũng hiện ra phong thái tuyệt đại yêu nghiệt của chính mình.


Một cái thang xuất hiên trước mặt hắn, đây cũng không phải là đạo thuật, mà là một kiện pháp bảo, thượng phẩm tiên khí! Thiên Chi Thai Giai! Cái thang này có chín mươi chín bậc. Một khi xuất ra, Thiên Nhân vĩnh cách!

Ngụy Đông Thăng đứng ở bậc thang cao nhất, mà Phương Hàn lúc này lại đứng ở bậc thang thấp nhất, tuy cũng chỉ cách nhau 99 bậc, thế nhưng lại là khoảng cách giữa tiên và nhân.

"Thiên Chi Thai Giai! Hắn lại có thượng phẩm tiên khí như vậy, nghe đồn thượng phẩm tiên khí này môt khi xuất ra, người đứng trên bậc thang, địch nhân căn bản không cách nào công kích được, mà bản thân lại ở trên cao cao nhìn xuống, uy lực của đạo thuật gia tăng gấp mấy lần!"

"Không hổ là yêu nghiệt của Thái Nhất Môn, ngay cả kiện pháp bảo này cũng có thể có được!" Mọi người cả kinh nói, Diễn Thần Hầu Môn Bích Ngư Nhi nhíu mày, cảm thấy kiện pháp bảo này rất khó phá giải.

"Cái gì mà Thiên Chi Thai Giai, quét ngang cho ta! Cút!"

Rống! Rống! Rống!

Phương Hàn đột nhiên bộc phát ra tiếng gầm giận dữ, toàn thân bỗng trở nên cao lớn, da thịt toàn thân bắn ra từng đạo pháp tắc Kim Tiên thô to như đùi người lớn, trông mà rợn cả người.

"Ông trời của ta! Pháp tắc Kim Tiên của hắn sao lớn vậy!"

"Đây còn là người sao?"

Trong ánh mắt của Hư Mộ Vân lóe lên một tia khủng bố.

"Ta muốn là trời, khai sáng kỷ nguyên mới! Người nào ngăn ta đều phải chết!" Phương Hàn thét dài, phong vân động, hải dương gầm hét, trên mặt biển liên tục nổi sóng vì lực lượng của hắn, thậm chí lực lượng khôn cùng này còn lan tới đáy biển sâu.

Ầm ầm! Tại chỗ sâu dưới đáy biển, một số ma thú, yêu thú toàn bộ bị giết chết, tất cả thi thể lớn nhỏ bị chấn bật khỏi mặt biển, đều là yêu thú cấp bậc Chân Tiên, thậm chí Thiên Tiên, nước biển biến thành màu hồng. Thi thể tinh huyết của đám yêu thú kia bị một cỗ lực lượng vô hình kéo, biến thành huyết long, toàn bộ đều chui vào thân thể Phương Hàn, hừng hực bốc cháy.

Phương Hàn cũng không leo lên chín mươi chín bậc Thiên Chi Thai Giai, mà dùng thần quyền quét ngang, Kỷ Nguyên Thần Quyền một lần nữa oanh kích.

Phanh!

Đang lúc mọi người còn ngạc nhiên, Thiên Chi Thai Giai cự đại thoáng cái bị đánh bay. Mà Ngụy Đông Thăng trên bậc thang lại trực tiếp bị đánh bay, sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi, nhuốm hồng thiên không.

Phương Hàn sừng sững tại chỗ, một cỗ khí tức vô hình lan ra làm cho người người đều phải lùi lại.

Một kiện thượng phẩm tiên khí thần diệu khó lường cư nhiên bị đánh bay!

Nguyên bản lúc trước với tu vi của Phương Hàn thi triển ra Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa Thần Quyền, ba mươi ba lần chiến lực hẳn cũng chỉ sàn sàn so với Ngụy Đông Thăng.

Bởi vì Ngụy Đông Thăng cũng là thiên tài yêu nghiệt, cho dù không bằng Hạng Nhất Chân, thế nhưng khác biệt cũng không lớn. Phương Hàn đại chiến cùng Hạng Nhất Chân có thể nói là thắng bại đã phân nhưng cũng không chiếm được chút tiện nghi gì.

Thế nhưng hiện tại, Phương Hàn trải qua tham ngộ một phen, rốt cuộc cũng tạo ra được đồ của bản thân, Kỷ Nguyên Thần Quyền, với vĩnh hằng khai sáng chi đạo, đánh vỡ cảnh giới viên mãn, vô hạn chân ý phát triển, siêu phàm thoát tục, chiến lực siêu quần, có tư cách quét ngang Kim Tiên. Áp đảo đám yêu nghiệt thiên tài.

"Phong Duyên huynh, kính xin hạ thủ lưu tình!"

Rốt cục Ngọc Phủ thái tử Mộ Dung Sĩ xuất thủ xuất thủ, môi hắn khẽ động, ánh mắt lại nhìn Hư Mộ Vân, tựa hồ như hai người đang trao đổi cái gì đó, dường như đang hỏi lai lịch của Phương Hàn.

Ngọc Phủ thái tử Mộ Dung Sĩ đột nhiên xuất thủ, đánh ra từng đạo Thiên Ngân Thiên quỹ, lại chấn trụ Ngọc Phủ thái tử dừng lại trên không trung, sau đó chậm rãi đáp xuống.

Phương Hàn cũng thu quyền, tất cả khí tức đều thu liễm trong cơ thể, lại trở nên vô cùng bình thường. Chỉ là một vị tuyệt đại Kim Tiên bình thường. Thế nhưng chính là bởi vì như thế mới khiến người ta càng thêm kiêng kỵ.

"Thần quyền thật lợi hại, đây là loại công phu gì vậy?" Bích Ngư Nhi cuối cùng mở miệng: "Ta đã đọc qua hàng tỉ bản thái cổ, đạo thư, thậm chí cũng không phải là không rõ lắm với một số đạo thuật trong một số kỷ nguyên còn sót lại, thế nhưng lại chưa từng được xem qua thần quyền như thế, xin hỏi ngươi tu luyện loại võ học gì vậy?"

"Không thể trả lời." Ánh mắt Phương Hàn trầm xuống, có một loại ý cảnh không giận mà uy.

Vừa rồi hắn đánh bại Ngụy Đông Thăng, xác thực đã lập được uy nghiêm bất hủ.