Viên Tướng Của Nhà Vua

Chương 4

Docsach24.com

au cái lần gặp gỡ đáng ghi nhớ này, tôi bị đưa về nhà mẹ tôi ở Lanrest. Có lẽ để chịu hình phạt vì hạnh kiểm xấu, và tôi cứ phải nghe nhắc đi nhắc lại hàng chục lần cung cách của một thiếu nữ có giáo dục ở tuổi tôi phải gìn giữ. Tôi có cảm tưởng xúc phạm đến mọi người. Tôi đã làm ông anh Jo của tôi xấu hổ vì lối chào vụng về của tôi trước mặt quận công Buckingham. Tôi đã làm chạm tự ái Elisabeth, vợ anh tối, khi đi trước chị ta và ngồi ăn ở bàn danh dự mà ngay cả chị ấy cũng không được mời. Tôi có lỗi vì suốt buổi tối hôm ấy không ở bên chị Mary. Nhiều người đã thấy tôi đi dạo trên chiến hào với một sĩ quan. Cuối cùng, sau nữa đêm, tôi đã bước ra khỏi khu biệt lập của lâu đài, quần áo hơi xốc xếch.

Mẹ tôi nghiêm khắc la rày tôi, nói rằng nếu cha còn sống, có lẽ tôi sẽ bị tống vào một tu viện trong hai hoặc ba năm để quên đi sự việc bê bối vừa qua. Trong tình hình hiện nay, các chị Cecilia và Bridget lại sắp sanh, nên không thể chăm sóc tôi được và tôi bị bó buộc phải quanh quẩn trong nhà.

Sau cuộc sống ở Radford với anh Jo, bây giờ về đây cảm thấy khá buồn. Anh Pércy của tôi lại đi học ở Oxford. Chỉ còn một mình tôi với nỗi sầu. Tôi còn nhỏ, vài tuần sau đó, vào một trong những ngày đầu xuân, tôi đang mơ mộng dưới một gốc cây lê, nơi thường lui tới khi còn thơ ấu, tôi thấy một kỵ sĩ đang phi ngựa từ dưới thung lũng đi lên. Tuy bị những cành cây che khuất nhưng tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ của người ấy đang tiến về Lanrest. Nghĩ rằng có lẽ là Robin, tôi đi xuống về dãy chuồng ngựa. Tới nơi tôi thấy người hầu đang dẫn một con ngựa lạ vào chuồng, một con ngựa có nhiều vết tròn lốm đốm rất đẹp, trong khi đó một bóng người cao lớn đang bước vào nhà. Theo thói quen, tôi đến rình sau cánh cửa phòng khách thì bị mẹ tôi đang bước xuống thang bắt gặp.

Honor, con hãy lên phòng - bà nghiêm nét mặt nói

Và hãy ở trong đó cho đến bao giờ người khách đã ra về.

Như có động lực thôi thúc, tôi định hỏi mẹ tôi tên người khách, nhưng lại thôi và im lặng trở lên phòng, trong lòng ray rứt nỗi tò mò. Ngay tức thì, tôi bấm chuông gọi Matty, người hầu gái phục vụ các chị tôi và tôi từ mấy năm nay và sớm trở thành đồng minh của tôi. Cô ta cũng thính tai như tôi, cái mũi đánh hơi rất nhậy, khuôn mặt tròn toát lên một vẻ tinh quái. Cô ta đoán ngay điều tôi muốn nói.

Em sẽ đứng chờ ở phòng đại sảnh và khi người khách ra về, em sẽ biết được tên ông ta - Matty nói - ông ta cao lớn và đẹp lắm.

Không phải là người từ Bodmin đến phải không? - tôi hỏi, cứ phập phồng lo sợ bị người ta đưa vào tu viện.

Cô chủ nghĩ sao? Một người đàn ông còn trẻ mặc áo măng tô xanh, đeo lon bằng bạc.

Xanh và bạc, đó là màu sắc quen thuộc của những người thuộc giòng họ Grenvile.

Tóc ông ta màu đỏ phải không Matty? - tôi hỏi, - hơi xúc động.

Ồ! Đỏ đến hơ nóng cả hai bàn tay còn được.

Sau khi phái Matty xuống nhà dưới thám thính, tôi sốt ruột đi đi lại lại trên phòng. Cuộc nói chuyện ngắn ngủi. Tôi nghe cánh cửa phòng khách bật mở, giọng nói rõ ràng và ngắn gọn mà tôi không quên, đang cáo từ mẹ tôi. Tiếng bước chân trong phòng đại sảnh và sau đó vang lên trên sân. Vì cửa sổ phòng nhìn ra vườn, nên tôi không thể thấy gì được. Tôi đành phải chờ đợi tin tức từ Matty. - thời gian như bất tận!

Đôi mắt của người hầu gái sáng rực. Cô ta rút từ yếm ra một mẫu giấy bị nhăn và một đồng xu bằng bạc.

Ông ấy bảo em đưa cho chị tờ giấy này, còn đồng xu thì em giữ.

Bằng cử chỉ lén lút của tội phạm, tôi mở lá thư ra xem.

Tiểu thơ thân mến.

Mặc dù Gartred không còn là dâu của nhà Harris nữa nhưng tôi luôn luôn tự cho mình là anh của tiểu thơ mà tôi có nhiệm vụ đến thăm. Người mẹ hiền của cô hình như lại nghĩ khác và quả quyết với tôi rằng cô đang khó ở. Tôi không có thói quen phi ngựa mười dặm mà không có lý do. Tôi xin tiểu thơ hãy ra lệnh cho người hầu dẫn tôi đến nơi nào đó thuộc lãnh địa Lanrest này, hầu ở nơi đó chúng ta có thể chuyện trò kín đáo. Tôi nghĩ rằng tôi tiểu thơ không đau hơn tôi, người anh và là đầy tớ của tiểu thơ.

Richard Grenvile.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi là không phúc đáp, vì anh ta quá lầm tưởng tôi là người dễ dãi lắm sao. Nhưng tính hiếu kỳ và tình cảm trong tôi trấn áp được lòng kiêu căng, và tôi yêu cầu Matty chỉ đường cho người khách lối vườn trái cây và dặn đò anh ta chỗ đi thẳng tới đó ngay vì sợ người trong nhà để ý. Cô hầu gái đi rồi, tôi lắng tai nghe mẹ tôi đang bước lên cầu thang. Bà ta thấy tôi đang ngồi bên cửa sổ, cuốn sách kinh mở trên đùi.

Mẹ sung sướng thấy con chịu khó cầu nguyện, - Honor.

Tôi không trả lời và vẫn cúi gằm hai mắt.

Ngài Richard Grenvile, người mà con đã giao du quá trớn tuần trước ở Plymouth, vừa mới đi khỏi - mẹ tôi tiếp tục nói - Hình như ông ta vừa xin rời khỏi quân đội một thời gian và có ý định cư trú gần chúng ta, ở Killigarth, với tư cách là hột viên của Nghị viện ở Forwey. Thật là một quyết định bất ngờ.

Tôi vẫn Im lặng...

Chưa bao giờ mẹ nghe nói tốt về ông ta - mẹ tôi vẫn nói - Richard luôn luôn tạo những mối lo cho gia đình, nhất là cho ông anh Bevile ông ta nợ như chúa chổm và không thể là người láng giềng tốt của chúng ta.

Nhưng dù sao ông ta cũng là nột chiến binh dũng cảm - tôi hùng hồn bênh vực cho Richard.

Mẹ không biết điều ấy. Nhưng mẹ không thích ông ta đến đây để được gặp con, trong khi các anh của con vắng nhà. Con người thật không tế nhị chút nào!

Nói xong, mẹ tôi đi ra. Tôi nghe tiếng của bà vào phòng riêng và đóng cửa lại. Một hồi sau, tôi lột giầy cầm tay, rón rén bước xuống thang trên bằng ngón chân. Tôi chạy như bay đến vườn cây ăn trái và chẳng mấy chốc đã ở dưới tàng cây lê. Tôi nghe có tiếng động không xa, và đưa lấy vén cành lê trổ hoa, tôi thấy Richard Grenvile đang nằm nghiêng người dưới những tàng cây thấp. Tôi bẻ một nhánh cây và ném về phía anh ta. Richard lúc lắc đầu, đưa mắt nhìn quanh. Tôi lại ném một nhánh thứ hai lần này trúng ngay vào mũi anh ta cùng với tiếng động khô khan. Anh ta tức tối thốt lên tiếng chửi, ngẩng đầu lên và thấy tôi đang ngồi cười, vắt vẻo trên cành lê. Ít giây sau, anh ta đã đứng bên tôi, cánh tay ôm choàng lấy tôi và siết tôi vào thân cây. Cành cây kêu lên một tiếng rắc.

Ông hãy xuống ngay đi. Nhánh cây này không thể chịu nổi hai người đâu - tôi nói.

Nó chịu nổi với điều kiện cô cứ đứng im - anh ta bảo đảm với tôi như thế.

Chỉ cần nhúc nhích một chút là cả hai chúng tôi sẽ sa xuống đất. Nhưng nếu đứng yên có nghĩa là tôi phải chịu ở trong vòng tay của anh ta, mặt sát mặt.

Chúng ta không thể nói chuyện với nhau trong tư thế này được - tôi phản đối.

Tại sao không? Trái lại tôi thấy rất hay.

Thận trọng, anh ta duỗi chân dọc theo nhánh cây để được thoải mái và ôm tôi dễ dàng hơn.

Thế nào? Cô có gì nói với tôi không? - Richard hỏi, làm như chính tôi đòi gặp anh ta.

Tôi thuật lại những nỗi khổ của tôi, nào là bị anh Jo và chị dâu đuổi ra khỏi Plymouth, nào là cuộc sống tù túng gò bó ở Lanrest.

Ông đừng trở lại đây nữa, vô ích lắm - tôi nói - Mẹ tôi sẽ không cho chúng ta gặp nhau đâu. Hình như ông là người mang nhiều tai tiếng.

Tai tiếng ra sao? - Richard hỏi.

Ông nợ nần tứ tung, chính mẹ tôi nói thế.

Gia đình Grenvile, ai cũng nợ cả. Đó là nỗi bất hạnh lớn của gia đình. Ngay cả Bevil còn phải vay lời những người Do Thái.

Ông là một gánh nặng cho Bevil và cho cả gia đình.

Ngược lại, chính họ không đối xử tử tế với tôi. Tôi khó mà bòn rút của họ được một đồng nào. Thế mẹ cô còn nói gì nữa?

Nói rằng ông chẳng chút tế nhị gì cả khi đến thăm tôi trong khi không có các anh tôi ở nhà

Bà ta lầm rồi. Như thế mới chứng tỏ rằng tôi khôn. Thành quả của kinh nghiệm mà!

Còn về sự việc ông dũng cảm trên chiến trường, mẹ tôi không hay biết gì cả.

Điều đó chẳng làm tôi ngạc nhiên. Như mọi người mẹ khác, bà ta chỉ bận tâm đến sự dũng cảm thuộc phạm vi khác.

Tôi không hiểu ông muốn nói gì.

Cô ít thông minh hơn tôi nghĩ sao?

Nói đến đây, anh ta búng tay vào cổ áo tôi. Tôi giật lùi, kinh hãi trước sự chuyển tiếp bất ngờ từ tiểu thuyết đến thực tế không thanh cao.

Tôi nghĩ rằng mẹ tôi có lý - tôi lạnh lùng nói - Càng quen với ông càng không lợi. Tốt nhất là nên dừng lại ở giới hạn này.

Thật khó mà chứng tỏ tư cách của mình, khi đang ở vị trí bất lợi này. Tôi định đứng dậy.

Cô chỉ xuống khi nào tôi cho phép - anh ta nói.

Thật thế, tôi không sao cử động được. Chân anh ta cản đường leo xuống.

Lúc này rất thích hợp cho cô học tiếng Tây Ban Nha - Richard thì thầm.

Tôi không cảm thấy thích chút nào cả - tôi lắc đầu.

Anh ta cười và chọt hai tay ôm chầm lấy đầu tôi. Một cảm giác mới lạ xâm chiếm người tôi khiến tôi không còn khả năng nói hay làm điều gì. Tôi quay đầu và mơn trớn một cánh hoa lô.

Bây giờ thì cô có thể về được rồi, nếu cô muốn - Richard nói, đưa tay bước xuống vừa đưa tay đỡ tôi.

Có lẽ cô sẽ về mách lại với mẹ?

Trên đôi môi anh ta nở một nụ cười nhạo báng mà tôi đã từng thấy ở Plymouth.

Tôi sẽ không nói gì với mẹ tôi - tôi trả lời, sự chia tay đột ngột làm chạm tự ái tôi.

Richard im lặng nhìn tôi một hồi.

Cô nên nói với người làm vườn cắt bỏ cành cây này đi, như thế lần tới chúng ta sẽ được thoải mái hơn.

Tôi không biết có thích gặp ông một lần nữa không tôi trả lời.

Có chứ, và tôi cũng thích thế. Vả lại, con ngựa của tôi cần phải tập luyện đôi chút chứ.

Richard đi về phía rào cản mà con ngựa đã bị cột ở đó. Tôi im lặng bước theo anh ta giữa đám cỏ lau. Cầm lấy dây cương, Richard nhảy lên yên ngựa.

Mười dặm để đi từ Killigarth đến Lanrest. Nếu mỗi tuần tôi đi hai lần như thế, chú ngựa Daniel này sẽ khỏe ra. Tôi sẽ trở lại ngày thứ ba. Cô đừng quên dặn người làm vườn chặt cành cây đi nhé.

Nói xong, anh ta vẫy găng tay bằng da và thúc gót vào hông ngựa.

Tôi đưa mắt nhìn theo, tự nhủ rằng anh ta cũng đáng ghét như cô em gái Gartred và tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Nhưng mặc dù có những quyết định đứng đắn như thế, đến ngày hẹn tôi lại có mặt ở gốc cây lê.

Richard tiếp tục lối tán tỉnh hết sức lạ lùng và dịu dàng mà bất cứ người con gái nào ở lứa tuổi tôi đều hiểu. Một lần, hai lần mỗi tuần, chàng lại phi ngựa từ Killigarth đến Lanrest và ép sát mình vào gốc cây lê - cành cây làm vướng víu chúng tôi đã bị chặt - tôi nghe chàng dạy về tình yêu và tôi là đứa học trò ngoan ngoãn. Chàng hai mươi chín tuổi và tôi thì mười tám. Những buổi trưa tháng ba và tháng tư hình như không có khởi đầu và cũng không có kết thúc, trong tiếng ong kêu vo vo trên đầu chúng tôi và trong bãi cỏ luôn luôn cao của vườn cây ăn trái. Giữa hai nụ hôn, chúng tôi đã nói với nhau những gì? Tôi cũng không biết nữa. Chàng đã nói rất nhiều về mình. Richard nói về cuộc đời binh nghiệp, về Stowe, về những trận đánh với người Pháp, về gia đình, và tất cả vào tai tôi như âm thanh một bản nhạc. Tôi hơi lấy làm lạ vì sao khổng ai khám phá ra được chỗ hẹn hò của chúng tôi. Có lẽ Richard đã tung tiền vàng ra mua chuộc các người hầu của gia đình tôi. Nhưng dù sao, mẹ tôi không hay biết gì về chuyện chúng tôi.

Rồi vào một ngày tháng tư. Các anh tôi về. Dẫn theo một người thanh niên trẻ tuổi tên là Edward Champenowne, em trai của chị Elisabeth. Tôi sung sướng gặp lại Jo và Robin nhưng không vui vẻ gì khi phải trao đổi vài câu xã giao với người lạ mặt mà hàm răng nhô ra phía trước, điều mà tôi tối kỵ. Tôi cũng lo sợ trong nhà có người đã biết chuyện tình bí mật của tôi.

Sau bữa ăn tối, Jo, Robin và mẹ tôi, cùng với người lạ, rút vào trong thư phòng, còn tôi ở lại bên ngoài với Elisabeth. Tôi biết ơn chị ta vì không hè ám chỉ gì đến sự việc bê bối vừa qua của tôi ở Plymouth, nhưng chị luôn miệng đề cao người em trai Edward. Theo lời chị nói, anh ta lớn hơn tôi một tuổi và tốt nghiệp ở Oxford ra. Tôi lơ đểnh nghe, lòng tràn ngập hình ảnh Richard tuy rằng đang vỡ nợ và ý định của chàng trong lần gặp gỡ vừa rồi là sẽ bán những miếng đất ở Killigath và Tywatdrcath, di sản của mẹ chàng để lại. Chàng sẽ dẫn tôi đi Tây Ban Nha hay đi Ý. Ở đó, theo lời chàng nói, chúng tôi sẽ sống như những ông hoàng.

Buổi tối, tôi được gọi vào phòng mẹ tôi, ở đó có Jo và Robin, còn Edward Champernowne ở ngoài với chị dâu của tôi.

Mẹ tôi kéo tôi vào lòng, âu yếm ôm tôi vừa cho tôi biết rằng hạnh phúc lớn đang chờ đợi tôi. Các thủ tục đã được ấn định, mọi người đều chấp thuận tăng số tiền hồi môn của tôi lên, chính Jo sẽ trích một phần gia tài vào đấy. Chỉ còn mỗi việc định ngày đính hôn thôi. Tôi nhìn mọi người một hồi lâu, chưng hửng, sau đó tôi phản đối dữ dội, tuyên bố rằng tự tôi chọn người tôi lấy, thà nhảy từ trên lầu cao xuống đất còn hơn lấy một người tôi không thương. Mẹ tôi chỉ hoài công giải thích, Jo chỉ hoài công ca ngợi những đức tính của anh chàng trẻ tuổi Edward, tôi vẫn không đổi ý

Honor, em đã đến tuổi trưởng thành rồi - Jo nói Cả nhà đều nghĩ rằng cách tốt nhất để em đi đúng đường là lấy chồng, về việc này mẹ và anh đã quá kinh nghiệm.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, móng tay báu chặt vào lòng bàn tay.

Con nhắc lại rằng con sẽ không bao giờ lấy hắn tôi la lên.

Robin từ nãy giờ không dự phần bàn bạc, đứng dây và đến ngồi bên tôi.

Tôi đã báo trước cho anh rồi, Jo, rằng không ai có thể ép buộc Honor được. Hãy để cho em gái chúng ta có thời gian suy nghĩ lại.

Nhưng về phía Edward, anh ta cũng có thể sẽ suy nghĩ lại - Jo phản đối.

Tốt phất là nên quyết định ngay trong khi cậu ấy còn ở đây - mẹ tôi nói.

Tôi nhìn nét mặt dùng dằng của mọi người, bởi vì ai cũng yêu thương tôi và sự việc tôi chống lại làm mọi người nản lòng.

Không - tôi nói - Thà con chết còn hơn.

Tôi chạy ra ngoài, về hướng phòng riêng và khóa chặt cửa lại. Trong trí tưởng tượng quá khích của tôi có cảm tưởng rằng anh tôi và mẹ tôi trở thành cha mẹ độc ác trong một chuyện thần tiên. Còn tôi là một nàng công chúa đáng thương mà người ta ép buộc phải lấy yêu tinh

Anh chàng Edward vô hại không bao giờ - tôi biết chắc thế - dám đụng ngón tay vào người tôi. Đợi cho mọi người đã ngủ, tôi liền thay đồ, khoác thêm áo măng tô lên vai, sau đó tôi rón rén bước ra khỏi nhà. Kế hoạch của tôi thật táo bạo. Mới dự định đi bộ đến nhà Richard ở Killigarth, trong đêm tối. Cơn giông đã tan, đêm khá sáng, tim đập thình thịch trong khi đi trên đường đến tận con sông, ở đó tôi lội qua chỗ cạn, bên dưới Lanrest khoảng một dặm. Kế đó, tôi lại tiếp tục đi về hướng tây, men theo một con đường nhỏ bị cắt ngang bởi nhiều đường mòn. Tôi không biết nhắm hướng sao, nên đi như mù, giầy lại mỏng. Đêm như không bao giờ tàn và con đường hình như bất tận, Những tiếng động và tiếng xì xào của đồng quê chỉ làm tăng thêm sự hoảng hốt mặc dù tôi rất gan lì. Đến khi rạng đông, tôi đang ở bên bờ một con sông khác, giữa rừng, kiệt sức, áo quần bị gai cào rách. Leo lên một gò đất, tôi thấy biển.

Khoảng lúc sáu giờ, tôi gặp trên đường mắt một người cày ruộng nhìn tôi với vẻ kinh ngạc và có lẽ ông ta sẽ nghĩ rằng tôi là một mụ phù thủy, bởi vì tôi thấy ông ta làm dấu thánh giá và khạc nhổ sau lưng tôi. Tuy nhiên ông ta đã chỉ cho tôi đường mòn dẫn dến Killigarth. Mặt trời đã lên cao trên mặt nước và các ghe đánh cá bắt đầu rồi khỏi vịnh. Tư xa tôi thấy những ống khói cao của Killigarth và một lão nữa, tôi tưởng tượng đến bộ mặt buồn thảm của tôi khi gặp Richard. Nếu chỉ có một mình chàng, không có gì phải lo ngại. Nhưng nếu gặp Bevil họặc Grace, con gái của anh ta, hay là cả họ Grenvil mà tôi không quen biết? Tôi bước đến nhà như một tên trộm, dừng lại, lưỡng lự, trước các cửa sổ. Khí trời thật mát mẻ. Trong nhà các người hầu đang lăng xăng. Tiếng chén đĩa lách cách vọng lại từ nhà bếp, có tiếng nói chuyện, và tôi ngửi thấy mùi mỡ heo béo ngậy cùng với mùi thịt đùi bốc khói ; Các cửa sổ đều mở đón nhận ánh sáng mặt trời. Tôi nghe những tiếng cười nói của nhiều người.

Lúc ấy tôi chỉ ước gì đang trong phòng riêng ở Lanrest, nhưng không thể có vấn đề trở về nữa. Tôi kéo chuông và nghe có tiếng vọng bên trong. Đoạn tôi lùi lại. Một người hầu xuất hiện, mặc đồng phục gia nhân nhà Grenvile, hỏi tôi bằng điệu bộ kiêu kỳ:

Cô muốn gì?

Tôi muốn gặp ngài Richard - tôi nói.

Ngài Richard đang điểm tâm với bạn bè. Cô đi đi, đừng quấy rầy ngài ta ở đây&

Cánh cửa phòng ăn đang mở. Giọng của Richard át hẳn mọi tiếng cười nói,

Tôi cần phải gặp ngài Richard tôi thất vọng nài nỉ, gần như muốn khóc.

Người hầu đưa tay lên định sua đuổi tôi thì ngay lúc ấy Richard đang từ phòng ăn bước ra ngoài đại sảnh. Chàng đang cười và vừa nhai, vừa ngoái cổ lại nói điều gì đó với người trong phòng, tay cầm khăn ăn.

Richard - tôi gọi - Richard! Em là Honor đây!

Chàng tiến lại, kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt.

Quỷ thần... - chàng buột miệng, đoạn quay lại nạt người hầu lui ra và kéo tôi vào nhà.

Chuyện gì xảy ra vậy? - chàng bồn chồn hỏi.

Vừa xúc động, vừa mệt, tôi ngã người vào hai cánh tay của Richard và gục đầu vào vai chàng thổn thức.

Bình tĩnh nào, em yêu - chàng vừa vuốt tóc tôi vừa thì thầm - Bình tĩnh nào!

Người ta muốn em phải lấy Edward Champernowne

Tôi ngập ngừng nói - Em đã trả lời rằng em không muốn và em đã đi bộ suốt đêm đến đây để báo cho anh biết.

Chàng phá lên cười rung cả người như buổi tối gặp gỡ lần đầu, cách đây vài tuần, khi mà tôi bị bệnh vì ăn thịt ngỗng.

Còn gì nữa không? Chàng hỏi - Và em đã đi bộ hơn mười hai dặm vì chuyện ấy à? ôi Honor! Người tình bé bỏng của tôi! Em yêu dấu! &

Tội nhìn Richard, khi thấy chàng cười trước một việc quan trọng như thế.

Em phải làm gì? tôi hỏi,

Hãy nói với thằng ấy cút đi. Chỉ đơn giản có thế. Nếu em không dám, anh sẽ nói dùm cho. Nào! Hãy đi ăn uống đã!

Tôi hoảng hốt níu Richard lại. Nếu khi này người nông dân coi tôi như một mụ phù thủy và người hầu tưởng tôi là ăn xin, thì bây giờ các bạn chàng sẽ nghĩ sao về tôi? Richard chẳng muốn nghe tôi nói gì hết, chàng cứ kéo tôi vào phòng ăn. Cuối cùng tôi nhận ra mình, quần áo xốc xếch, giầy tuột khỏi chân và đang đứng trước Ranard Môhun, Trelawncy, Tôm, Jonathan Rashleigh và sáu, bảy người khác mà tôi không quen.

Xin giới thiệu: đây là cô Honor Harris ở Lanrest.

Richard nói - chắc các bạn đã biết cô ta.

Mọi người đứng dậy, cúi đầu chào tôi, vẻ kinh ngạc và bối rối hiện trên nét mặt họ.

Cô Honor đã bỏ trốn khỏi nhà - Richard vẫn tiếp tục bằng giọng nói quái ác. Này Tôm, anh có thể tin được rằng người ta ép cô ta lấy Edward Champernowne?

Thật vậy sao? - Tôm Treffry lúng túng hỏi lại, vừa đưa tay vuốt ve con chó của anh ta để che dấu sự xấu hổ.

Em ăn chút mỡ heo nhé, Honor? - Richard vừa nói vừa chìa cho tôi một dĩa thịt heo béo ngậy.

Nhưng tôi quá mệt lã không thể ao ước điều gì khác ngoài cái giường để ngủ.

Jonathan Rashleigh, đã có vợ con và lớn tuổi hơn tất cả, điềm tĩnh nói:

Theo tôi thì cô Honor thích được nghĩ ngơi hơn đấy Richard, sao anh không gọi một người hầu gái nào đó?

Lạy Chúa, nhà này là của người độc thân - Richard - trả lời, miệng đang nhai ngồm ngoàng - ở đây không có phụ nữ.

Ranald Mohun kêu lên một tiếng như gà mái và vội đưa khăn tay lên che mặt. Tôi thấy Richard ném về phía người ấy một cái nhìn đe đọa. Sau đó, viện cớ này cớ nọ, tất cả dần dần cáo từ và rút lui ra khỏi phòng. Cuối cùng chỉ còn hai chúng tôi. em thật ngu đần khi đến đây - tôi nói. Em làm anh xấu hổ trước mặt bạn bè.

Đây không phải lần đầu - chàng nói vừ rót thêm một cốc bia - Nhưng nếu em đến sau bữa điểm tâm thì tốt hơn.

Tại sao vậy?

Chàng mỉm cười và rút một tờ giấy ra khỏi túi áo.

Anh đã bán Killigarth và đất đai ở Tywardrcath - chàng trả lời Jonathan Rashleigh đã trả cho anh một giá khá cao. Nếu em đến sớm hơn, có thể anh ta sẽ không chịu ký nữa.

Số tiền có thể thanh toán hết nợ của anh không? - tôi hỏi.

Chàng cười, vẻ nhạo báng:

Như một giọt nước trong dại đương! chàng nói - Nhưng số tiền đó cũng đủ xài cho một hoặc hai tuần. Thời gian đó chúng ta vay mượn chỗ khác.

Chúng ta? tôi hỏi.

Phải. Chúng ta sẽ sống bên nhau. Bộ em tưởng rằng anh sẽ để yên cho em lấy anh chàng ngố Edward đó sao?

Chàng chùi miệng đẩy đĩa qua một bên, vẻ không lo lắng gì cả. Chàng lại đưa tay lên ôm lấy tôi.

Anh yêu - tôi nói, chợt cảm thấy mình lớn khôn ra - anh thường nói với em rằng anh chỉ sẽ cưới người con gái nào thừa hưởng gia tài giàu có mà!

Nhưng dù sao anh cũng không thể sống được nếu em lấy một người nào khác ngoài anh ra - chàng trả lời.

Nhưng mà Richard - tôi băn khoăn nói - nếu em lấy anh thay vì Edward Champernowne, anh Jo cũng sẽ không đồng ý.

Anh sẽ đánh lộn với anh ấy, nếu dám ngăn cản.

Chúng ta sẽ không có một xu để sống.

Anh không cần biết. Dù sao anh cũng chưa moi hết tiền của giòng họ. Bà dì Katherine của anh ở Hartland có hàng ngàn đồng Liu mà không biết làm gì.

Nhưng chúng ta không thể có lối sống như thế suốt đời được tôi nói.

Anh chưa bao giờ sống khác hơn - chàng trả lời.

Tôi nghĩ đến những thủ tục, giấy tờ hôn thú, những pháp nhân và những văn kiện.

Em là thứ nữ trong gia đình - tôi nói, vẻ lưỡng lự -. Anh đừng quên rằng của hồi môn của em ít ỏi. Chàng phá lên cười, bằng hai cánh tay rắn chắc, nhắc tôi lên khỏi mặt đất và bế tôi ra khỏi phòng ăn.

Anh chỉ quan tâm đến con người em - chàng nói - Quỷ bắt của hồi môn của em đi!