Thần Kiếm sơn trang, muốn cất dấu một món đồ mà người ta đã chủ ý muốn
lấy, cũng chỉ có chàng thanh niên này mới tự cảm thấy an toàn đắc thủ.
Quách Vân Long tỏ ra hết sức tin tưởng:
- Tiểu đệ dấu thanh kiếm tại một nơi rất ẩn bí, bọn chúng tuyệt đối không
tìm thấy. Tiểu đệ nhảy lên một cây mai già, tìm một chạc ba, đâm kiếm vào
sâu lút tận cán. Sau khi họ bắt tiểu đệ, Tạ Tiểu Ngọc đã ba lần kêu tiểu đệ giao
kiếm ra; đủ thấy nàng chưa tìm được nơi dấu thanh kiếm đó.
Đinh Bằng hơi có chút tin, nếu chàng ta dấu kiếm tại chỗ này, rất có thể Tạ
Tiểu Ngọc không tìm được. Nhưng khi nhìn biểu tình trên nét mặt Tiểu Hương,
Đinh Bằng biết không có hy vọng thanh kiếm còn giữ được tại nơi cất dấu.
Trong Thần Kiếm sơn trang, Tạ Tiểu Ngọc có chân tay, tai mắt khắp nơi, chúng
sẽ không bỏ sót một hành động nào của Quách Vân Long.
Nhưng Đinh Bằng không muốn nói ra, làm mất hứng của hắn, mà chỉ cười
cười nói:
- Quách huynh cho huynh đệ biết vị trí cây mai đó chỗ nào, huynh đệ sẽ tìm
cây kiếm lại cho Quách huynh.
- Không, để tiểu đệ tự đi lấy về.
- Quách huynh nên biết, Thần Kiếm sơn trang tuy đang cực lực sưu tập các
loại danh khí trên binh khí phổ; đó chỉ là trò chơi hiếu kỳ thôi; những binh khí
đó chẳng có chút giá trị đặc biệt gì. Sở dĩ Tạ Tiểu Ngọc không tiếc đắc tội với
Quách huynh, tất nhiên còn có dụng ý khác.
- Tiểu đệ cũng nghĩ thế; có điều, nàng chưa tiến thêm một bước yêu cầu
tiểu đệ; thực không rõ dụng ý của nàng là gì?
- Không cần biết dụng ý của nàng là gì, nhưng trọng điểm của nàng nhắm
trên mình Quách huynh, hà tất Quách huynh lại tự chui đầu vào lưới.
- Lần này, tiểu đệ sẽ rất cẩn thận.
Đinh Bằng cười cười, khuyên:
- Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu đến lúc Quách huynh lại bị
tấm lưới chụp lên đầu, thì Quách huynh lại vẫn bị bó tay hết kế.
Nét mặt Quách Vân Long lộ vẻ buồn:
- Phải, không rõ tấm lưới đó dệt bằng chất liệu gì, rất kiên cố và có tính co
dãn, bọc trên mình, vùng vẫy cách nào cũng không thoát; nhưng tiểu đệ cần
phải thu hồi thanh kiếm đó.
- Nếu Quách huynh tin được huynh đệ, hãy giao chuyện đó cho huynh đệ
giúp đi, không ngoài ba hôm, huynh đệ nhất định sẽ lấy lại thanh kiếm về cho
Quách huynh.
Quách Vân Long nghĩ một chút, đáp:
- Cũng được, tiểu đệ không sợ giao đấu công khai; thực tình chỉ sợ chúng
dùng âm mưu; mà đối phương lại là một cô gái; tiểu đệ không tiện ra tay quá
phận, vậy phiền huynh đài một phen. Phải rồi, tiểu đệ thật hồ đồ quá, vẫn chưa
thỉnh giáo cao tính đại danh của huynh đài.
Đinh Bằng cười một tiếng:
- Tốt hơn, Quách huynh tạm thời đừng hỏi; bằng không, tình bạn của chúng
ta sẽ không thành, mà còn đánh nhau một trận nữa.
Quách Vân Long ngạc nhiên:
- Huynh đài nói gì vậy?
- Vì huynh đệ là người thứ hai Quách huynh muốn khiêu chiến.
- Không phải, đối tượng thứ hai tiểu đệ muốn tìm quyết đấu, là một cao thủ
trẻ tuổi tên Đinh Bằng, hắn sử dụng một cây ma đao.
Đinh Bằng cười cười, vỗ vào cây đao bên mình, hỏi:
- Có phải cây loan đao này không?
Quách Vân Long thốt tiếng kêu lớn:
- Huynh … huynh đài là Đinh Bằng?
Đinh Bằng cười:
- Phải, đối tượng thứ nhất Quách huynh khiêu chiến là Tạ Hiểu Phong, đối
tượng thứ hai rất có thể là huynh đệ đây.
Quách Vân Long cúi đầu:
- Rồi! Thế là xong!
- Quách huynh có điều gì không phóng tâm?
Quách Vân Long than một hơi:
- Tiểu đệ bị Tạ Tiểu Ngọc bày mưu hý lộng, tự nhiên chẳng thể kiếm Tạ
Hiểu Phong quyết đấu; bây giờ, lại lãnh sự giúp đỡ của huynh đài, tự nhiên
cũng không thể cùng huynh đài quyết đấu; phen này, tiểu đệ ra giang hồ đã đi
không về không rồi.
Đinh Bằng hỏi:
- Chẳng lẽ ngoài hai người chúng tôi ra, Quách huynh không có đối tượng
quyết đấu thứ ba nào nữa sao?
Quách Vân Long ngạo nghễ đáp:
- Phóng mắt đương thời, ngoại trừ hai vị ra, còn có ai đáng gọi là anh hùng?
Quách mỗ không tìm anh hùng quyết đấu, chẳng lẽ đi quyết đấu với kẻ tầm
thường sao?
Câu nói này của Quách Vân Long đầy hào khí, nhưng Đinh Bằng lại cười
lạt, nói:
- Năm xưa, sau khi Thượng Quan Kim Hồng chết, Kim tiền bang đã tiêu tan
như mây khói; nhưng lệnh tiên tổ Quách Tung Dương tiền bối, sau khi chết,
Tung Dương thiết kiếm thịnh danh lưu truyền bất hủ. Nhưng trên binh khí phổ
của Bách Hiểu Sinh, Thượng Quan Kim Hồng được sắp hạng trên Quách Tung
Dương.
Quách Vân Long cúi đầu, không thể phủ nhận sự thực này, chỉ than:
- Hy vọng Thượng Quan Kim Hồng còn có con cháu hay truyền nhân lưu lại,
tiểu đệ sẽ tìm họ quyết đấu, để chứng minh Tung Dương thiết kiếm vị tất đã
thua kém Long Phụng Song Hoàn.
- Sao Quách huynh còn thắc mắc chuyện không đáng kể vậy? Sao không
nghĩ coi, võ công Thượng Quan Kim Hồng cao hơn lệnh tổ, mà ngày nay đã
không còn bao nhiêu người nhớ đến ông ta, mà thanh danh lệnh tiên tổ, ai cũng
đều rõ, đủ thấy anh hùng lưu danh, chớ tuyệt chẳng kể võ công hơn thua.
Quách Vân Long cúi đầu:
- Tiểu đệ đã rõ điểm này.
- Nếu Quách huynh đã rõ, chớ nên thắc mắc tiếc rẻ chưa kiếm được mấy
người đó để quyết đấu. Lúc mới ra giang hồ, huynh đệ cũng nghĩ như Quách
huynh, nên mới tìm Tạ Hiểu Phong quyết đấu.
- Nghe nói trận chiến đó, hai vị không phân thắng bại.
Đinh Bằng cười:
- Có thể nói như vậy; sự thực hôm đó, chúng tôi chưa quá chiêu, chỉ đàm
luận mấy câu ngoài miệng, đã thấy đủ rồi.
- Đã thấy đủ rồi?
- Phải, đã quá đủ rồi, vì hôm đó, trong Tàng kiếm lư, trong tay Tạ Hiểu
Phong vốn không có kiếm, nhưng huynh đệ phát giác mức tạo nghệ ông ta đã
đạt hóa cảnh, tuyệt chẳng phải nhân lực có thể theo kịp.
- Cả cây đao trong tay huynh đài cũng không thể?
- Không thể, vì đao của huynh đệ còn hữu hình, mà ông ta đã đạt giới cảnh
vô hình, giống như làn sóng lớn dào dạt cuồn cuộn bên bờ đại hải; trong cơn
sóng dâng, ai có thể một đao, một kiếm cản được?
Quách Vân Long lặng thinh.
Lặng thinh, tức là thừa nhận lời nói chính xác của đối phương.
Đinh Bằng nói tiếp:
- Dưới tình hình đó, huynh đệ không thể cùng ông ta quyết đấu, vì huynh đệ
biết, tuyệt chẳng thể thắng ông ta.
- Nhưng cũng có người nói, Đinh huynh đã thắng ông ta.
Đinh Bằng cười:
- Cũng có thể nói như thế; trên thực tế, mọi người đều có thể nói như thế, vì
Tạ đại hiệp đã từ bỏ chữ "danh", cũng sẽ không động thủ với ai nữa. Một người
đã không muốn động thủ, ai cũng có thể thắng được.
- Nếu có người buộc ông ta động thủ?
- Huynh đệ tin rằng, ông ta cũng tuyệt không động thủ.
- Dùng kiếm kê vào cổ, ông ta cũng không hoàn thủ?
- Không ai dám dùng kiếm kê cổ ông ta; mà cũng chẳng ai có thể làm được
chuyện này.
- Tại sao?
Đinh Bằng suy nghĩ một lát, mới nói:
- Quách huynh đã thấy pho tượng Như Lai kim thân đúc bằng đất, thờ trong
miếu; có nơi thờ tượng Phật Thiên Thủ Như lai, trong số nhiều cánh tay có một
cánh tay cầm kiếm, nhưng chưa có người nào dám quyết đấu cùng tượng Phật
đó.
Quách Vân Long cười:
- Chuyện đó khác, Như lai là Phật.
Đinh Bằng lắc đầu:
- Không có gì khác. Tạ đại hiệp đã cho người ta cái cảm giác như tượng
Phật trong miếu.
Quách Vân Long ngạc nhiên:
- Ông ta đã đạt tới cảnh giới đó sao?
- Phải, ông ta đã tiến tới cảnh giới Tiên Phật, trần thế đã không địch thủ;
cho nên, Quách huynh nên xóa tên ông tra trên danh sách quyết đấu.
Quách Vân Long than một hơi:
- Sự thực, tiểu đệ cũng chẳng có danh sách gì, danh sách trong đầu tiểu đện
chỉ có hai người; hiện giờ, hai người đều chẳng thể tìm để quyết đấu được nữa.
Đinh Bằng cười, hỏi:
- Bây giờ Quách huynh tính về nhà chứ?
- Phải, không về nhà thì còn đi đâu và làm gì nữa; có điều, lúc ra đi, tiểu đệ
đã lớn tiếng khoe khoang, bây giờ âm thầm lặng lẽ trở về, hơi thấy chán ngán
mà thôi.
- Quách hynh tính về nhà, là chuyện rất hay, nhưng hình như Quách huynh
vẫn có vẻ không cam tâm.
Quách Vân Long lớn tiếng:
- Tiểu đệ chưa tới tuổi tác như Tạ Hiểu Phong, cũng chưa tu vi đến mức như
ông ta, tự nhiên không thể bình đạm lặng lẽ, không tính chuyện làm.
Đinh Bằng:
- Không sai, không sai, Quách huynh còn có nhiều việc phải đi làm. Đã lâu
lắm, Tung Dương sơn trang chưa sản xuất được một vị đệ nhị Tung Dương thiết
kiếm nào.
Quách Vân Long hơi ngạc nhiên hỏi:
- Đinh huynh nói câu này có ý gì?
Đinh Bằng chỉ cười một tiếng:
- Không có gì, vận khí Quách huynh rất tốt, xuất sinh trong một thế gia kiếm
thuật có tiếng; đi đến đâu, chỉ cần đề ra là hậu nhân của Quách gia, lập tức
nhận được sự tôn kính đáng kể.
- Nhưng tiểu đệ không vì thế mà cao hứng. Người khác tôn kính tiểu đệ, vì
tiểu đệ là hậu nhân của Quách gia Tung Dương, chớ không phải vì tiểu đệ là
Quách Vân Long. Đối với tiền nhân, cố nhiên tiểu đệ rất tôn kính, và cảm thấy
rất kiêu ngạo; nhưng tiểu đệ không muốn hưởng sự quanh vinh núp dưới dư âm
của tiền nhân.
- Nhưng Quách huynh không có ý muốn làm nổi bật tên tuổi ba chữ Quách
Vân Long của mình.
- Tại sao không? Lần này tiểu đệ xuất đạo giang hồ, tìm Tạ Hiểu Phong và
Đinh huynh quyết đấu, tức là muốn tựmình gây dựng thanh danh, nhưng bây giờ
...
Đinh Bằng lắc đầu:
- Nếu Quách huynh thực muốn tự mình phát triển, thì không nên mượn thanh
danh của tiền nhân. Giả như Quách huynh không cho mình là người đặc biệt, thì
nên tự coi như người bình thường, làm lại từ đầu, khiến mọi người từ từ nhận
biết tên tuổi Quách Vân Long, rồi tiến thêm một bước tiếp nhận Quách huynh.
Sau một lúc trầm tư, sắc mặt Quách Vân Long trở nên rạng rỡ, nói:
- Cảm tạ Đinh huynh chỉ điểm; tiểu đệ sẽ quyết định làm từ đầu; từ nay trở
đi, không nhắc tới Tung Dương sơn trang, chỉ bằng vào ba chữ Quách Vân Long
xông pha giang hồ.
- Cũng vẫn vô dụng, nếu Quách huynh đưa ra binh khí của mình, lập tức
người khác sẽ biết ngay Quách huynh là hậu nhân của Tung Dương.
- Không sao, Tung Dương thiết kiếm không có tiêu ký đặc biệt gì, chỉ trên
chuôi kiếm có khắc thêm chữ "Quách" mà thôi. Mà thanh kiém đó đã thất lạc
trong Thần Kiếm sơn trang, tiểu đệ cũng không cần tới nữa; chỉ cần đổi một
trường kiếm phổ thông, sẽ chẳng ai còn nhận ra được tiểu đệ.
Đinh Bằng tán thành:
- Như vậy mới đúng, bây giờ Quách huynh định bắt đầu từ đâu?
Sau một chút suy nghĩ, Quách Vân Long nói:
- Tiểu đệ định kiếm một số kiếm thủ hơi có danh một chút để so kiếm trước,
sau khi có chút danh khí, sẽ đi kiếm một số danh gia khiêu chiến, cho đến khi
đánh bại hết bọn họ.
Đinh Bằng hừ một tiếng:
- Hành động đó chỉ có thể thành một kiếm thủ hữu danh; dù đến khi đánh
bại được tất cả, thành một kiếm thủ tuyệt đỉnh, thinh danh cũng không vượt hơn
lệnh tổ; vì bốn chữ Tung Dương thiết kiếm, được lưu truyền là do hiệp nghĩa,
trung liệt mà nên.
- Tiểu đệ cũng sẽ tìm một số sự tình hiệp nghĩa thực hiện.
- Đó cũng chỉ giết mấy tên mao tặc cướp của giết người; hay tiểu trừ mấy
tên ác bá mà thôi; như thế chẳng có thể tạo được thinh danh vẻ vang gì.
Quách Vân Long ngạc nhiên không hiểu:
- Vậy thì như thế nào mới có thể coi là chuyện làm kinh thiên động địa, tạo
được thinh danh bất hủ?
- Rất khó nói, nhưng ít ra cũng phải xen tay vào một đại sự có thể làm chấn
động võ lâm, rồi biểu hiện hành động trong đó; huynh đệ tin rằng, với sự thông
minh của Quách huynh, chỉ cần lưu tâm mỗi sự kiện, thì sẽ phát hiện cơ hội
không khó.
Quách Vân Long suy nghĩ một chút, rồi vòng tay nói:
- Đa tạ Đinh huynh chỉ giáo, tiểu đệ xin cáo từ; ơn cứu giúp, sau này sẽ đền
đáp; tiểu đệ cũng hy vọng có cơ hội cứu giúp huynh đài một lần. Dứt lời, hắn
quay mình rảo bước...
Đinh Bằng thấy hắn đi về hướng Thần Kiếm sơn trang, không nhịn được
kêu:
- Quách huynh đi lầm phương hướng.
Quách Vân Long không quay đầu, chỉ đáp:
- Không lầm hướng.
- Lầm rồi, Quách huynh chẳng thể đến đó với tình trạng như thế, ít ra, cũng
phải tìm một nơi, mua một thanh kiếm rồi mới đi được.
Nghe nói, Quách Vân Long khựng lại một chút; cuối cùng hắn đã quay đầu,
nhưng vẫn rảo bước đi qua bên cạnh bọn Đinh Bằng, và khẻ mỉm cười một chút
mà thôi.
o
Rút cuộc, đệ tử của Quách gia cũng bất phàm, công tử chỉ chỉ điểm thêm
một chút hắn đã hiểu rõ.
Tiểu Hương nhìn theo sau lưng Quách Vân Long, trong lòng rất vui vẻ, thốt
ra câu này.
Đinh Bằng cũng rất cao hứng:
- Kể như hắn không khiến ta thất vọng; không làm ta hao tốn lực khí cõng
hắn từ trong Thần Kiếm sơn trang ra đây.
- Hắn sẽ trở lại Thần Kiếm sơn trang?
- Nhất định rồi, hắn đã nghe rõ lời ta nói. Muốn thành tựu sự nghiệp kinh
người, Thần Kiếm sơn trang là một cơ hội rất tốt, chỉ cần khám phá được bí mật
của Thần Kiếm sơn trang, đủ chấn động võ lâm rồi.
- Liệu hắn có thành công chăng?
- Rất khó nói; có điều, hắn không liều lĩnh như lần thứ nhất để dễ bị mắc
bẩy.
- Một người sau một lần bị sa cơ, mới biến thành thông minh.
Tiểu Hương nói có vẻ như một kẻ già đời lão luyện. Đinh bằng cười một
tiếng, nói:
- Tiểu Hương, tuổi ngươi còn trẻ, chớ nên nói năng như một lão thái bà như
thế.
Tiểu Hương nhìn Đinh Bằng cười một tiếng duyên dáng, mặt lại đầy vẻ như
đứa con nít khả ái.
o
A Cổ dong xe, Đinh Bằng ngồi trong xe, một tay ôm loan đao, một tay vuốt
tóc Tiểu Hương. Tiểu Hương ngồi dưới sàn xe trải thảm, mình dựa vào đầu gối
Đinh Bằng, nhu thuận như một con mèo nhỏ.
Xe lại đến Thần Kiếm sơn trang.
Còn xa chưa tới bờ sông, trong Thần Kiếm sơn trang đã ồn ào nháo nhác,
như đàn ong vỡ tổ.
Trong mật thất, Tạ Tiểu Ngọc và Kim Sư ngồi nhìn nhau lo buồn, nghe bên
ngoài ùng ùng náo loạn, vô kế khả thi.
Tạ Tiểu Ngọc đấm mạnh một quyền vào lòng bàn tay, hậm hực:
- Tốn bao nhiêu công mới kiến thiết được như thế này, bây giờ phải bỏ đi, ta
thực không cam tâm.
Kim Sư cũng than:
- Cô nương, chuyện không còn biện pháp gì hơn; ai bảo chúng ta chọc vào
tên Ma vương này!
- Kim lão bá, chúng ta có thể liều một phen không?
Kim Sư lắc đầu:
- Không thể, hôm đó chúng ta đã nhìn thấy tình trạng của Ngân Long, oai lực
một chiêu đao kinh thiên của hắn, không ai có thể đương cự.
- Kim lão bá, cái ngày hắn gặp Thanh Thanh, nghe nói lão bá cũng tại hiện
trường, tại sao lão bá không diệt hắn ngay lúc đó?
Kim Sư gượng cười:
- Phải, hôm đó nhân dịp đi tìm tung tích lão quỷ, lão hủ đã gặp chúng nó.
- Tại sao lão bá không giết hắn?
- Lúc đó, lão hủ vốn không coi hắn ra gì, không ngờ trong vòng vài năm,
tiểu tử đó lại tiến triển lớn mạnh như thế.
- Một người chỉ trong vòng một hai năm, võ công tinh tiến đến trình độ như
hắn, là điều có khả năng không?
Kim Sư trầm tư giây lát:
- Theo thường tình mà nói, tuyệt đối không thể; nhưng Di Ngọc Đại Pháp
của Ma giáo, có thể đem công lực chuyển đi sang thân mình một người khác,
khiến người đó, trong thời gian rất ngắn thành một cao thủ.
- Võ công Đinh Bằng được tạo thành theo đại pháp đó?
- Ngoài đó ra, không có con đường nào khác.
- Tại sao điệt nữ chưa từng nghe nói loại công phu này?
- Trong ma giáo, chỉ có giáo chủ mới tu tập công phu Di Ngọc Đại Pháp.
- Nếu như vậy, võ công của Đinh Bằng là do lão quỷ chuyển sang cho hắn?
- Phải, chỉ có lão quỷ mới có khả năng chuyển công lực cho kẻ khác; đây là
một loại công phu được bổn giáo đặc biệt sáng chế, để đào tạo giáo chủ đời kế
tiếp, để chỉ trong thời gian ngắn, trở thành cao thủ tuyệt thế, bá chủ thiên hạ.
- Nếu vậy, chắc lão quỷ đã chọn Đinh Bằng là truyền nhân của lão ta rồi?
Kim Sư nghĩ ngợi một chút, mới nói:
- Hình như không phải, lão quỷ chưa cho Đinh Bằng hay biết mọi chuyện
trong bổn giáo.
- Như vậy, tương lai làm sao kế thừa đạo thống?
- Hình như lão quỷ chỉ tính tới đây rồi thôi, không muốn tiếp tục duy trì Ma
giáo.
Tạ Tiểu Ngọc trầm giọng:
- Lão ta không có quyền này. Ma giáo chi ma, quân lâm vạn đại; không ai
có quyền khiến Ma giáo nửa chừng đứt ngang truyền thống.
Kim Sư giọng khẳng khái:
- Phải, cô nương, bọn lão hủ ủng hộ Cung chủ, sáng lập môn hộ khác, cũng
là vì lý do này.
- Mẫu thân điệt nữ có đủ tư cách này không?
- Cung chủ với lão quỷ cùng xuất một chi hai hệ, đương nhiên có đủ tư cách;
chỉ cần chi của lão quỷ nửa chừng đứt ngang; cung chủ đương nhiên là truyền
nhân thừa kế bổn giáo; nhưng trước mắt chưa có biện pháp.
- Vì sao?
- Vì "Lục Ngọc Ma Trượng" truyền thống còn trong tay chúng.
- Cần phải có vật đó mới được sao?
- Phải, vật đó giống như Ngọc tỷ truyền quốc của hoàng đế, là bảo vật trấn
giáo do A Tu La Tôn Giả, tổ sư đời thứ nhất của Ma giáo truyền xuống. Có bảo
vật đó, mới có thể truyền lệnh cho các vị trưởng lão Ma giáo khắp tam sơn ngũ
nhạc, thất động cửu U, toàn lực ủng hộ. Mấy năm nay, chúng ta cố công tìm
kiếm tung tích lão quỷ, là vì muốn có được bảo vật này.
Tạ Tiểu Ngọc trầm ngâm một lúc, mới hỏi:
- Mẫu thân điệt nữ có biết Thần công Di Ngọc không?
- Chắc biết, công lực cô nương cũng được tạo thành do loại thần công này.
- Kim lão bá, điệt nữ muốn hồi kinh một chuyến để học tập Di Ngọc thần
công.
Kim Sư ngạc nhiên:
- Cô nương muốn trở về?
- Phải, muốn thắng Đinh Bằng, điệt nữ cần phải có công lực tương đương với
hắn, nên điệt nữ muốn tu tập phương pháp này.
- E rằng cũng vô dụng, phương pháp tuy có thể khiến công lực một người
tăng tiến, nhưng còn phải trông vào tư chất của đối phương. Đinh Bằng là một
kỳ tài, công lực phát huy của hắn đã vượt hơn lão quỷ.
- Lão bá cho rằng tư chất điệt nữ không bằng Đinh Bằng?
Kim Sư hơi trì nghi:
- Điều này lão hủ không dám nói; cha mẹ cô nương đều là cao thủ đệ nhất
thiên hạ, tự nhiên tư chất cô nương không kém hắn bao nhiêu; nhưng loại người
như Đinh Bằng, chỉ có thể gặp được mà không thể cầu được.
Tạ Tiểu Ngọc khẻ cười:
- Kim lão bá chẳng cần phải khách sáo, điệt nữ biết, thiên tư điệt nữ kém
Đinh Bằng rất xa; nhưng điệt nữ có phương pháp khác để di bổ khuyết điểm đó.
- Chẳng lẽ cô nương tu tập Di Ngọc thần công, là muốn đem bản thân công
lực chuyển cấp cho người có tư chất mạnh hơn?
Tạ Tiểu Ngọc cười một tiếng:
- Như thế có thể chống nổi Đinh Bằng không?
- Sợ rằng không thể được, dùng Di Ngọc thần công chuyển cấp, công lực bản
thân sẽ bị hao tổn, huống chi, niên sự cô nương quá trẻ...
Tạ Tiểu Ngọc cười:
- Mục đích của điệt nữ là áp đảo Đinh Bằng, chuyện làm không đạt mục
đích này, điệt nữ sẽ không làm.
- Vậy cô nương tu tập Di Ngọc thần công vào chuyện gì?
- Lão bá không cần lo, hãy mau sắp xếp, điệt nữ muốn về gặp mẫu thân cho
lẹ.
Kim Sư có vẻ ngần ngại:
- Cung chủ đang tu tập một loại thần công, lệnh dụ căn dặn không được đến
phiền nhiễu.
- Chuyện xảy ra bất thường, chúng ta đang đối diện tình trạng nguy cấp sống
chết, nên bất kể chuyện phiền nhiễu.
Kim Sư định mở miệng, Tạ Tiểu Ngọc trầm giọng:
- Kim lão bá, điệt nữ không muốn khinh xuất động dụng hai chữ mệnh lệnh,
là vì tôn trọng lão bá, nhưng lúc cần thiết, điệt nữ vẫn phải động dụng; có phải
lão bá định kháng mệnh không?
Kim Sư giật mình:
- Không, lão hủ không dám.
- Vậy thì tốt, chúng ta khởi thân tức khắc.
- Còn chỗ này?
- Không cần nữa. Đinh Bằng tới, tùy hắn muốn giết ai thì giết.
- Nhân viên không quan hệ, chúng ta có thể tùy thời huấn luyện toán khác,
lão hủ chỉ lo ngại cho toàn bộ cơ nghiệp này.
Tạ Tiểu Ngọc cười một tiếng, nói:
- Chuyện này lão bá có thể an tâm, chỉ cần mọi người không chống cự, Đinh
Bằng sẽ không phá hủy chỗ này.
- Cô nương nắm vững vấn đề chưa?
- Tuyệt đối có, chớ quên rằng, đây là Thần Kiếm sơn trang, nhà của Tạ Hiểu
Phong. Đinh Bằng đối với gia phụ, vẫn tương đối cung kính, nếu không nhờ
điểm này, mười Thần Kiếm sơn trang cũng bị hắn phá hủy.
Kim Sư than nhẹ một tiếng, nhìn Tạ Tiểu Ngọc có vẻ tươi cười; trong lòng
lão bỗng nổi dậy hằn ý. Với công lực lão ta lúc này, có thể dồn Tạ Tiểu Ngọc
vào chỗ chết tức thời, nhưng không rõ nguyên cớ gì, lão đã kính sợ Tạ Tiểu
Ngọc vô cùng, không dám có chút trái nghịch.
Vì lòng trung chăng? Con người lão đã không có trung tâm. Bằng không,
lão đã không tiếc tôn vị Thủ tòa trưởng lão, bội phản chủ nhân môn phái.
Vậy tại sao lão sợ hãi Tạ Tiểu Ngọc như thế?
Vấn đề này, tự lão cũng không thể trả lời; chẳng những riêng lão, mà tất cả
mọi người trong Thần Kiếm sơn trang đều như thế.
Tạ tiên sinh vào tới, nghe Tạ Tiểu Ngọc dặn hắn lưu lại ứng phó Đinh Bằng,
khiến hắn biến sắc; đây chẳng khác đã bị tuyên bố tử hình. Nhưng ngoại trừ
đáp ứng ra, Tạ tiên sinh không dám nói một câu gì.
Người trong sơn trang, từ Tạ tiên sinh trở xuống, đều bám sự sống vì sợ chết,
nhưng dưới mắt Tạ Tiểu Ngọc, sinh mạng họ chẳng khác bùn đất, mà họ vẫn
chẳng dám đi trốn. Hiện tại Tạ tiên sinh chỉ biết cầu khấn, cầu khấn Đinh Bằng
chỉ tiện đường đi qua, chớ không xông vào Thần Kiếm sơn trang lần này nữa.
o
Cũng may, vận khí Tạ tiên sinh không đến nỗi xấu; xe Đinh Bằng chỉ ngừng
bên kia bờ sông. Chỉ có Tiểu Hương xuống xe chào Tạ tiên sinh rất lễ phép,
nói:
- Công tử tiểu nữ muốn về nhà nên đến từ biệt, nhờ tiên sinh chuyển lời xin
lỗi của công tử tới Tạ tiểu thư, đã làm phiền nhiễu quí trang bấy lâu. Khoảng
vài ba tháng sau, công tử tiểu nữ sẽ lại tới thăm viếng.
Chỉ nghe hai tiếng từ biệt, trong lòng Tạ tiên sinh đã bắt đầu niệm phật, hắn
quyết định bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày mồng một và ngày rằm hàng tháng,
ông ta sẽ ăn chay để cảm tạ trời phật, đã bảo hộ ông ta qua khỏi kiếp số.
Mãi đến lúc xe Đinh Bằng đi rồi, ông ta mới thực tin vận số của mình may
mắn.
Thế rồi, ông ta vội vàng chạy vào mật thất, để báo tin hay này cho Tạ Tiểu
Ngọc, nhưng khi vào tới mật thất, ông ta đứng sững người.
Cánh cữa đá mật thất dày cả thước, đã bị chẻ thành hai mảnh nằm dưới đất.
Trên mặt đất ngổn ngang những mũi trường mâu và tên sắt, đều là những
ám khí đặt trong cơ quan giáp tường, đề phòng người ngoài lén vào mật thất.
Hiển nhiên, những cơ quan này đều không có tác dụng; mỗi mũi trường
mâu, mỗi mũi tên độc, đều bị chặt thành hai khúc, đều đặn bằng phẳng, như một
lưỡi dao mỏng sắc bén chặt làm đôi.
Là ai đã ra tay?
Câu trả lời chỉ có một người ---- Đinh Bằng.
Chỉ có đao của Đinh Bằng mới có thể chặt đứt đôi những ám khí này; cũng
chỉ có đao của Đinh Bằng mới chẻ đôi được cánh cữa đá dày hàng thước. Đó là
một lưỡi loan đao chí oai, chí cường, không một vật kiên cố nào tránh khỏi phá
hủy.
Cơ quan, ám khí, mật thất, thạch môn, trước mắt Đinh Bằng chẳng khác đồ
chơi con nít.
Nhìn mảnh vụn đầy mặt đất, Tạ tiên sinh bất giác ớn lạnh trong lòng; nhưng
không có dấu máu, không thấy thi thể ---- thi thể bị chẻ làm hai mảnh.
Điểm này chứng minh Tạ Tiểu Ngọc chưa bị sát hại; nhưng chẳng thể chứng
minh Tạ tiên sinh đã được bảo đảm an toàn. Thậm chí, ông ta còn hy vọng có
thể tìm thấy thi thể Tạ Tiểu Ngọc dưới mặt đất; ông ta hy vọng nàng đã bị Đinh
Bằng giết chết.
Tuy Tạ tiên sinh cũng biết mình kết thù không ít, nếu không nương tựa vào
Thần Kiếm sơn trang, sẽ rất khó sống được quá ba tháng; nhưng ông ta vẫn tự
tâm mong mỏi như vậy.
Thậm chí, ông ta còn hy vọng Đinh Bằng chém ông ta một đao.
Ông ta không muốn tử vong, nhưng có lúc, ông ta cảm thấy tử vong là một
lối giải thoát; giải thoát tâm linh; giải thoát tinh thần.
Sống đã quá đau khổ, ông ta chỉ muốn rút kiếm cứa một nhát ngang cổ họng,
là có thể giải quyết vấn đề. Huống chi, trong Thần Kiếm sơn trang, ít ra, ông ta
có thể tìm được hai ngàn phương pháp tự giết mình được, trong số, có hai trăm
loại chết không đau đớn.
Trong Thân Kiếm sơn trang, cầu chết không khó; chỉ khó làm sao tiếp tục
sống.
Tạ tiên sinh không phải người có dũng cảm tự sát, nên ông ta vẫn tiếp tục
sống đau khổ.
o
Lần này, cỗ xe đã nhắm hướng Viên Nguyệt sơn trang; Đinh Bằng xác thực
đã trên đường về nhà.
Thái độ chàng vẫn rất an nhàn, chỉ thỉnh thoảng hơi thở có chút mệt mỏi.
Trong mật thất của Tạ Tiểu Ngọc, chàng đã không ngừng tung đao chém gạt
những ám khí ác độc.
Mỗi mũi tên, mỗi mũi giáo đều từ chỗ bất ngờ, với tốc độ bất ngờ bắn tới.
Mỗi mũi tên, mỗi mũi giáo, đều tẩm thuốc kịch độc; không cần đâm trúng da
thịt, chỉ cần xuyên rách quần áo, chạm hờ ngoài da, cũng có thể trong thời gian
rất lẹ, khiến một người bị thực hóa thành một vũng máu!
Hung hiểm trong mật thất, không a tưởng tượng nổi.
Tạ Tiểu Ngọc thiết trí cơ quan trong mật thất, vốn chuyên dùng để đối phó
các võ lâm cao thủ. Cho nên, Kim Sư trưởng lão cũng vậy, Tạ tiên sinh cũng
vậy, khi vào mật thất đều lo lắng run sợ, chỉ một chút thiếu cẩn thận, lập tức bị
tan thây nát thịt.
Chỉ có một người xông vào rồi toàn thân lui ra được, đó là Đinh Bằng;
nhưng Đinh Bằng cũng phải hao tốn khá nhiều sức lực.
Bất cứ người nào chuyển qua một vòng trong đó rồi trở ra, đều không giữ
được vẻ điềm tỉnh như cũ; Đinh Bằng cũng không ngoại lệ.
Mặc dầu chàng đã cố trấn tĩnh, nhưng không dấu nổi Tiểu Hương, nhất là
bàn tay chàng đặt trên đầu Tiểu Hương còn hơi run rẩy.
Tiểu Hương cầm bàn tay chàng áp lên má mình, khiến Đinh Bằng bất giác
bóp nhẹ trên má cô bé một cái.
Lúc bình thường, nhất định Tiểu Hương đã nhoẻn miệng cười duyên, nhưng
hôm nay, cô bé lộ vẻ lo lắng, hỏi:
- Công tử đã qua một trận khích đấu?
Đinh Bằng than một hơi, nói:
- Phải, ta đã phát xuất liên tục bảy bảy bốn mươi chín đao, mới giữ được
toàn mạng ra đây.
Tiểu Hương kinh hãi:
- Trên thế gian còn có cao thủ chống đỡ được tới bốn mươi chín chiêu đao
của công tử?
Đinh Bằng cười một tiếng:
- Không phải người, mà là một căn nhà ma quái, bên trong đầy cơ quan và
ám khí.
- Cơ quan và ám khí cũng kinh động công tử phải xuất động thần đao?
- Nếu ngươi biết đó là loại ám khí gì, ngươi sẽ biết ngoại trừ cách ta phải
dùng đao, không còn biện pháp nào khác.
Tiểu Hương có một điểm tốt duy nhất, là không bao giờ chê bai ai; nàng tin
mỗi câu nói của đối phương. Đinh Bằng nói chỉ có đao mới giải quyết được vấn
đề, nên nàng tin đích xác không có phương pháp khác. Vì vậy, nàng chỉ hỏi:
- Có phải căn nhà đó rất trọng yếu?
- Ta tin là rất trọng yếu, vì Tạ Tiểu Ngọc đã theo lối đó chạy thoát. Ta chỉ
nhìn thấy có một địa đạo, nhưng không đuổi theo vào sâu.
- Vì sao?
- Vì ta không thể phát xuất được bốn mươi chín đao nữa.
Một đao đã có oai lực kinh thiên động địa, huống chi, phát xuất liên tục bốn
mươi chín đao; Tiểu Hương có thể tưởng tượng được mức cực nhọc chừng nào.
Nên nàng lại hỏi:
- Tạ Tiểu Ngọc đã trốn được?
- Ta không rõ, có thể trốn được, có thể còn núp trong đó, nhưng ta đã quyết
định không đuổi theo vào sâu trong địa đạo.
Tiểu Hương khẻ gật đầu:
- Vậy là đúng, công tử không nên đem thân mạo hiểm, vì có kiếm được Tạ
Tiểu Ngọc, công tử cũng không giết cô ta; nhiều lắm, chỉ hỏi cô ta vài câu là
cùng.
- Hả, tại sao ngươi biết rõ?
- Vì cô ta là con gái Tạ Hiểu Phong đại hiệp.
Đinh Bằng cất tiếng cười:
- Dù cô là con gái của ai, giả như đem tất cả chứng cớ ta góp nhặt trong mấy
hôm nay, cô ta có chết một ngàn lần cũng chưa đủ.
Tiểu Hương cũng cười một tiếng:
- Nhưng công tử vẫn không nỡ giết cô ta, vì công tử còn muốn biết bí mật
trên mình cô ta.
- Trên mình cô ta có bí mật gì?
- Lớn lắm. Cô ta là nữ chủ nhân Thần Kiếm sơn trang, tại sao cô ta muốn
biến một nơi ai nấy đều trọng vọng tôn kính, thành một nơi đầy khủng khiếp hãi
hùng.
Cô ta chỉ là một nữ nhi, tại sao có thế lực lớn như thế? Thần Kiếm sơn trang
nổi danh thiên hạ, đều do một mình Tạ Hiểu Phong dựng nên, không có một
đám tư nhân đông đảo giúp việc; vậy mà, khi Tạ Tiểu Ngọc đến Thần Kiếm sơn
trang, đã mang theo rất đông thủ hạ, hình thành một thế lực lớn, cô ta lấy đâu ra
đông người thế?
Tại Thần Kiếm sơn trang, cô ta lớn gan lộng hành; ít nhiều, Tạ Hiểu Phong
cũng có nghe biết, nhưng với địa vị ông ta, cũng không dám nghe, dám hỏi tới,
hiển nhiên có ẩn tình gì khác; rút cuộc là lực lượng gì đã kiềm chế Tạ đại hiệp?
Đinh Bằng cười một tiếng, khen:
- Tiểu Hương, ngươi thật giỏi lắm, ngươi đã nói hết những lời ta muốn nói.
Đúng thế, ba nghi vấn này chưa được giải đáp, ta vẫn thấy ngủ không yên giấc.
Nếu ta giết cô ta, tất cả đầu mối sẽ đứt hết.
Tiểu Hương vẫn cười:
- Dù công tử biết rõ ba đáp án đó rồi, cũng vẫn không giết cô ta.
- Đây lại là lý do gì?
- Vì cô ta là một mỹ nhân rất xinh đẹp.
- Một cô gái xinh đẹp chẳng phải không đáng chết.
- Cũng có thể người khác có lý do giết cô ta, nhưng công tử không có lý do
tất yếu giết cô ta. Dù cô ta đã làm bao nhiêu chuyện đáng chết, nhưng chưa làm
hại đến công tử.
- Không phải cô ta khách khí đặc biệt đối với ta, mà vì không hại nổi ta.
- Đó cũng thế thôi, còn có một lý do trọng yếu nữa, tức là Tạ Hiểu Phong đã
chịu đựng nổi đứa con gái này, tại sao công tử không thể để cô ta sống?
Đinh Bằng cười:
- Tại sao chuyện ta làm có quan hệ với Tạ Hiểu Phong?
- Vì công tử coi ông ta là địch nhân duy nhất.
- Nói bậy, ta rất tôn kính ông ta, không có ý muốn đối địch ông ta.
- Đó cũng chẳng phải công tử biểu lộ đặc biệt hoan nghinh ông ta; mà muốn
dùng ông ta làm biểu hiệu để khích lệ mình.
- Đương nhiên, ông ta luyện kiếm của ông ta; ta luyện đao của ta; chúng ta,
mỗi người có phương thức sinh hoạt của mỗi người, tại sao ta phải học ông ta?
- Thế thì phải rồi, tuy công tử rất bội phục ông ta, nhưng trong đầu vẫn có
một ý niệm muốn vượt hơn ông ta; tuy không nhất định phải rút đao quyết đấu,
nhưng vẫn muốn đánh bại ông ta về phương diện khác.
Đinh Bằng cười hỏi:
- Có phải ta không nên có ý niệm đó chăng?
- Người khác có ý niệm này, có thể cho là cuồng vọng; nhưng công tử tuyệt
đối không phải; vì mức thành tựu trên đao pháp công tử, đã không kém mức tạo
nghiệp kiếm pháp của ông ta.
- Không, ta vẫn còn kém ông ta một bậc.
- Đó là trước kia, hiện tạ, tiểu tỳ cho rằng công tử đã không kém ông ta nữa!
- Tại sao ngươi nhận xét như vậy?
- Vì Tạ Tiểu Ngọc, con gái ông ta.
- Chuyện này có quan hệ con gái ông ta sao?
- Quan hệ rất lớn. Dù kiếm pháp ông ta cao thâm tới đâu; nhân cách cao
siêu bực nào, chỉ cần có cô con gái này, là khuyết điểm của ông ta; cho nên, chỉ
cần lưu lại mạng sống Tạ Tiểu Ngọc, tức là công tử có thể vượt qua ông ta.
Đinh Bằng lặng thinh, lời Tiểu Hương nói đã soi thấu tận thâm tâm chàng.
Thắng qua Tạ Hiểu Phong, là nguyện vọng dấu kín tận đáy lòng Đinh Bằng;
tuy ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng luôn lấy đó tự khích lệ.
Cũng vì có Tạ Hiểu Phong, Đinh Bằng mới cảm thấy không mãn túc; mới
có hứng thú truy cầu tiến bộ không ngừng.
Nội tình về Tạ Tiểu Ngọc có phức tạp, có tà ác như vậy, Đinh Bằng cảm
thấy có chút mừng thầm. Tuy nhiên, chàng cũng vì Tạ Hiểu Phong có đứa con
gái như vậy, mà hơi bực bội cho ông ta. Nhưng nghĩ đến khi nội tình của đứa
con gái Tạ Hiểu Phong bị phát giác, sự tôn kính của người trên giang hồ với Tạ
Hiểu Phong sẽ bị suy giảm; sự đả kích này, phải chăng khiến Tạ Hiểu Phong
chán nản …
Đinh Bằng thường suy nghĩ vấn đề này, trong lòng cũng cảm thấy xấu hổ,
nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, vì sự trụy lạc của Tạ Tiểu Ngọc, chẳng phải
do chàng tạo thành.
Cho nên, chàng cười một tiếng, nói:
- Ít ra, ta cũng có một điểm không bằng Tạ Hiểu Phong, đó là ta không có
con gái; dù sau này có con gái, cũng tuyệt đối không như Tạ Tiểu Ngọc của ông
ta.
Có đứa con gái như Tạ Tiểu Ngọc, e rằng Tạ Hiểu Phong cũng không sanh
được đứa thứ hai như thế nữa. Đinh Bằng cảm thấy rất an ủi.
Đây tuy là điểm không bằng Tạ Hiểu Phong, nhưng Đinh Bằng cam tâm tình
nguyện thừa nhận.
Đây cũng là điểm chàng cam tâm tình nguyện thừa nhận duy nhất không
bằng Tạ Hiểu Phong.
Chàng cũng tin rằng, không ai muốn con gái mình tranh khí trội hơn Tạ Tiểu
Ngọc.