“Khà khà… Tốt lắm, Trát Nhĩ, Mộc Sa, Lam, đều ở cùng nhau, tốt lắm.”
Già Lưu dẫn một nhóm bạn nhỏ đi tới, gật đầu với Lam Nguyệt, tất cả phụ nữ ở khu đất trống đều cười.
Tốt cái con khỉ. . . . Dắt trẻ con thì chuyên tâm dắt trẻ con đi. . . Chạy tới bát quái cái con khỉ gì. . . . Trán Lam Nguyệt chảy đầy vạch đen
“Trát Nhĩ, cái này là cái gì? Lam làm đấy sao? Dùng làm gì thế?”
Già Lưu lại chẳng quan tâm đến sự lúng túng của Lam Nguyệt, chạy đến chỗ Trát Nhĩ nghiên cứu chén trúc.
Lam Nguyệt ra sức gọt chén trúc, không dám quay đầu lại nhìn Mộc Sa. Cảm giác sau lưng như bị lửa đốt, Lam Nguyệt biết Mộc Sa đang nhìn chằm chằm mình, cô gia tăng động tác trên tay, làm xong cái chén, quấn gọn gàng rồi đưa cho Mộc Sa: “Ừm… mấy người nói chuyện đi… tôi đi nấu cơm.. Trát Nhĩ không biết làm cá…Mộc Sa… cái này dùng như thế nào chắc anh biết rồi, làm cơm xong sẽ gọi anh… ừm… không có gì cần giúp nữa … cám ơn”
Không đợi Mộc Sa gật đầu, Lam Nguyệt đã nhanh chóng chạy đi: mẹ nó… Nhìn cái gì mà nhìn… thích thì nói thẳng ra đi…. người ta mới có thể cự tuyệt được…. anh không nói thì người ta biết nói như thế nào…. bị người khác thích thầm thật sự rất đau đầu.
Mộc Sa cầm chén trúc trên tay, đi tới chỗ già Lưu trò chuyện, già Lưu kéo Mộc Sa và Trát Nhĩ đến đến chỗ nhóm đàn ông để nói chuyện ống trúc. Lam Nguyệt chạy về đến nơi thì lấy mấy ống trúc lớn mỗi cái cắt thành hai khúc đều nhau để làm chén trúc, còn thừa một cái gọt thành chiếc đũa.
“Lam, chỗ măng bọn nhỏ mang về làm như thế nào đây?”
Tô cùng mấy phụ nữ ở núi đá đi tới, trong tay mỗi người đều cầm măng. Lam Nguyệt ngừng nấu cơm, dạy bọn họ dùng da thú để loại bỏ lông bên ngoài măng, gọt xong thì đem đi ngâm.
“Tiểu Mỹ, cô nghỉ ngơi nhiều vào, chú ý đứa bé, việc nặng cứ gọi mấy người đàn ông làm cho.”
Lam Nguyệt vừa dạy vừa tán gẫu với bọn họ. Tiểu Mỹ là một phụ nữ sinh sống ở đây, vừa mới mang thai. Lúc mới biết Tiểu Mỹ có thai, Lam Nguyệt đã ngây người rất lâu. Tiểu Mỹ còn rất nhỏ, cô bé mới 14 tuổi, đây là lần đầu tiên mang thai, thế nhưng đã có tám người đàn ông rồi, Lam Nguyệt cảm thấy như bị sét đánh vậy.
“Ừ, không biết bao giờ Lam có em bé nhỉ? Sơn đang ngày ngày mong đợi Lam sinh em bé để ông ấy còn dắt đi chơi đấy.”
Tiểu Mỹ cầm lấy măng cười nói với Lam Nguyệt.
“Đúng vậy, kể từ sau khi Lam tới đây, Sơn ngày nào cũng ngó chừng bụng Lam đó.”
“Chẳng phải sao, khó khăn lắm Trát Nhĩ mới có người ưng ý, Lam này, mau mau có em bé đi thôi.”
“Đúng thế, Lam, nếu không thì chọn Mộc Sa đi, tuy lớn hơn Trát Nhĩ một chút, nhưng cũng là một dũng sĩ rất cừ đấy.”
Mấy người phụ nữ khác cười ha hả trêu chọc Lam Nguyệt, lại nhân tiện đẩy mạnh tiêu thụ Mộc Sa với cô.
“Lam chỉ có một mình Trát Nhĩ thì hơi ít thật, chọn thêm Mộc Sa cũng không nhiều lắm.” Tô gật đầu tỏ vẻ đồng ý
“Lam muốn Mộc Sa làm đàn ông của mình sao? Tráng cũng muốn làm đàn ông của Lam đấy.”
Bạn nhỏ Ô Lệ nói ra chuyện xấu hổ của Tráng, cho mọi người được một bữa cười to, khiến mấy người đàn ông đang ở phía xa cũng phải nhìn sang.
Mang thai cái con khỉ. . . Giờ tôi mà có thể mang thai mới là lạ. . . Chị đây là đại xử nữ nhé. . . Thật mẹ nó. . . . Chấm dứt chuyện Mộc Sa giùm cái. . . Mấy người thích thì nhận Mộc Sa đi . . . Tôi không cần.
Lam Nguyệt đầu đầy vạch đen, không đáp lời bọn họ, mấy người phụ nữ không để bụng, ở chung với nhau đã lâu nên bọn họ cũng hiểu rõ cái tính mặt liệt của cô.
Lam Nguyệt cầm phiến đá để thái thức ăn đi ra ngoài, nhóm phụ nữ vây quanh xem cô làm như thế nào. Lam Nguyệt đem măng cắt miếng, bỏ vào chén trúc, lại lấy mấy con cá, do đã làm sạch ở bờ sông, nên chỉ cần thái thành khối, rồi rửa sạch một ít rau xanh để làm đồ ăn kèm. Tiếp đó, cô bắc nồi đá lên bếp, bỏ cá vào nấu, thịt cá chín tới thì cho măng vào, dùng lá cây làm nắp nồi đậy lên rồi hầm tiếp, dặn mấy người phụ nữ sau khi măng chín thì lại cho rau vào nấu chín, cuối cùng cô bảo bọn họ ra về. Nhóm phụ nữ đi rồi, Lam Nguyệt lại đến chỗ để con mồi lấy mấy con quăng cho Trát Nhĩ đi xử lý, Mộc Sa cũng cầm mấy con đi theo. Gần đây đội săn thú đều đi săn ở vùng lân cận, con mồi chủ yếu là chuột núi, loại chuột núi này đặc biệt lớn, phải to bằng con dê ở hiện đại, thịt rất dày, rất mềm dai, đàn ông phụ nữ ở núi đá đều thích ăn, Lam Nguyệt lại không thích, giống chuột . . . Cho dù có là chuột bự, cũng rất ám ảnh.
Lam Nguyệt nướng thịt xong thì gọi già Sơn lên ăn cơm. Canh cá, thịt nướng, một bữa tối thịnh soạn, già Sơn ham ăn được bữa đánh chén đến mặt mày bóng nhẫy.