Cậu Hợp nịnh ngọt ba Hến, cậu với dì buôn chuyện cũ rôm rôm rả rả mà không hề hay biết ông anh rể từ nãy tới giờ chẳng thốt nổi lòi nào, toàn thân bàng hoàng tê cứng.
Giờ thì anh đã hiểu. Đọc full truyện tại Etruyen.net.
Vì sao văn phong nói và vãn phong viết khác nhau? Vì sao tuổi phải khai gian cho trẻ?
Đúng như lời cậu dì, anh đần thật.
Quanh đi quẩn lại, người con gái anh thầm mong trộm nhớ những năm tháng thanh xuân với người phụ nữ mà anh xác định anh sẽ dùng cả đời để yêu thương che chở, lại là một người.
Là mẹ cửa các con anh.
Hai cái từ duyên số, kể cũng lạ kỳ.
Chẳng biết nên cảm thấy xui xẻo khi lỡ vuột mất những năm tháng ấy, hay nên thấy may mắn vì rốt cuộc vẫn đến được với nhau?
Chẳng biết nữa, chỉ là, tâm trạng anh bồi hồi khó tả. Lúc về anh qua nhà ba Hải lấy lại chiếc laptop cũ. Lâu không dùng nên nó chập cheng rồi, phải mất khá khá nhiều công sức mới sửa được. Ngày đó, thích người ta nhiều đến nỗi mọi thứ đều cẩn thận lưu lại.
“@oaihuongtim0472: Dự báo thời tiết ngày mai Hà Mội có mưa phùn.”
“@kysibongdem2705: Nói cho anh biết em ở đâu, anh sẽ đến đưa em đi học, nhé em bé!”
“@oaihuongtim0472: Em có thể tự đi được, em có ô.”
“@kysibongdem2705: Nhưng anh muốn được làm chiếc ô của em <3”
Anh đọc từng chút, từng chút một, lời lẽ khi xưa, lúc sến sẩm lúc ngây ngô, giờ nghiền ngẫm lại mà cảm giác như cả tuổi thanh xuân ùa về.
Ba Hến còn đọc qua cả file của mẹ Bi giả mạo, đúng là cách dùng dấu câu với ngôn từ kha khá giống nhau. Trông qua bài viết có vẻ phúc hậu an nhiên, nhưng chỉ cần tĩnh tâm xem xét, nhất định sẽ cảm nhận dược vẫn có chút gì đó khoe ngầm, cố gồng mình thể hiện này nọ, sân si và gượng ép.
Tới thời khắc này, cũng chẳng trách chị giỏi lừa người, có trách chỉ trách sao anh quá ngu. Cái ngu của anh nó không chỉ vài ngày một tháng, mà nó kéo dài hết từ năm này qua năm khác, đến chính anh cũng không biết diễn tả độ ngu của mình ra sao nữa.
Có ông chồng buồn buồn lôi toàn bộ đồ kỷ niệm trong tủ ra ngắm nghía. Vợ xếp sắp tỉ mỉ lắm, nhất là album còn đề ngày tháng nãm và ghi chú bên cạnh, ngày em Hến chào đời, ngày em Sò biết đì, ngày chồng lên chức trưởng phòng.
Ngày hai cục bông nhỏ được giải bé khoẻ bé mập ở quận, các nàng rạng rỡ tươi tắn du bám trên người ba. Phía sau bức hình đó có nét chữ rắn rỏi của anh.
“Thân phận hèn mọn làm tôi tớ cho bé Hến và bé Sò. p/S: Bé Hà đang chụp ảnh.”
Vết mực hơi nhoè, kế tiếp anh là nét chữ tròn trịa nắn nót của chị.
“Mình đi rồi, căn nhà ảm đạm đến lạ kỳ, đôi gối uyên ương rực rỡ giờ chỉ còn một, chiếc giường cũng trở nên rộng rãi quá mức.
Chỉ còn mình em, trong căn phòng trống rỗng.
Em nhớ mình!!!”
Khoé mắt anh ươn ướt, gối, hiện tại có bốn chiếc. Anh bồng các nàng về phòng ngủ chung nên giường cũng không rộng rãi quá mức, cũng không phải một mình anh, nhưng cớ sao, vẫn thấy trống rỗng?
Thấy thiếu…thiếu lắm…thiếu vợ…thiếu mùi oải hương thân thuộc…từ ngày vợ đi, chồng mua rất nhiều hoa oải hương, bày rải rác khắp phòng. Bản nhạc vợ say mê, cũng bật lên thật lâu, tự đánh lừa rằng vợ chỉ ở đâu đó trong nhà thôi, là vợ đang ở ngoài kia rửa bát, dọn dẹp, nhưng vì đâu, nỗi nhớ ấy vẫn da diết?
Chưa bao giờ, anh mong tháng mười hai tới như vậy.
Đếm giây đếm phút, đếm ngày đếm tuần, rồi tháng mười hai cũng tới.
Bà xã sẽ bay về lúc sáu giờ sáng, ông xã dự định chợp mắt chút cho tinh thần phấn chấn rồi năm giờ dậy đi đón vợ, mà khổ, hồi hộp không sao ngủ được, thế nên hai rưỡi đã ôm con mang sang gửi bác Vân rồi vội vã phóng ra sân bay. Mấy tiếng đồng hồ ba Hến rộn ràng háo hức bao nhiêu thì thời khắc máy bay hạ cánh lại thất vọng bấy nhiêu. Chẳng thấy vợ đâu cả, buồn, thất vọng, hụt hẫng không sao mà tả nổi.
Kiểu như có thần giao cách cảm, mẹ Sò hôm đó đi học buổi cuối cùng về tự dưng cũng thấy nóng lòng nóng ruột ghê gớm, gọi chồng không được nên chị đành bấm số mẹ Cún.
-“Em đây bác, mọi người ở nhà vẫn khoẻ chứ bác?”
-“Khoẻ, ơ sao bảo thứ sáu thím về cơ mà? Thím lại không đi hãng máy bay của nước mình nữa à? Thế đang ở sân bay nào rồi?”
-“Đâu có, thứ sáu là thứ sáu tuần sau bác ơi. Bác nhớ nhầm ạ?”