Có người vợ đã chuẩn bị tâm lý.
Thậm chí chị đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp, rằng anh sẽ gian dối, sẽ chối quanh. Nhưng điều chị không ngờ được là, anh lại trả lời đầy nghiêm túc.
-“Con một người bạn bị ốm nên anh tới giúp, lúc nãy người ta vừa gọi điện bảo thằng bé ổn rồi.”
Chị nhất thời choáng váng chẳng biết làm sao, đó đúng là nội dung trong tin nhắn rồi mà. Còn gì đâu mà vặn vẹo hỏi han nữa? Chả nhẽ chị quá đa nghi chăng?
Đúng là sự đời, có những tình huống chẳng thể lường trước được. Anh đàng hoàng tử tế hay giống người ta nói, đàn ông đa tình, vợ và bồ đều không thể bỏ?
Có thể chồng quá thẳng thắn, cũng có thể che giấu quá giỏi? Chị chẳng thể phân biệt nổi.
Rốt cuộc, chị, một người mẹ của hai đứa nhỏ, một người vợ coi gia đình là mạng sống, đành phải đánh liều, chấp nhận tin tưởng ông xã.
-“Vợ sao vậy?”
Anh khẽ quay người, tiếp tục giọng trầm trầm.
-“Không phải vợ nghi anh giống bác Đăng đấy chứ?”
Bị chồng nói trúng tim đen, chị đỏ ửng, ấp úng bao biện.
-“Em…đâu có…chỉ hỏi thôi mà…”
Tay anh chạm vào má chị đem theo cảm giác man mát, rồi đột nhiên anh hỏi.
-“Nếu một ngày anh giống ba bé Khôi thật thì sao? Vợ có tha thứ không?”
-“Em…”
-“Nói thật chồng cũng hơi bị băn khoăn đấy. Với tính cách của vợ thì có khi gói ghém chồng rồi nhường luôn cho người ta ý chứ nhỉ? Có khi cũng chẳng có chút nào đau buồn khổ sở đâu…à mà vợ nói anh nghe xem anh mà ngoại tình thì vợ nhỏ được bao nhiêu giọt nước mắt?”
Chồng dồn, vợ ấp úng.
-“Em…em…vài giọt…à không…nhiều giọt…”
Thấy bà xã luống cuống, có người chồng phì cười.
-“Ngủ đi, lúc nãy hai anh em nhậu với ba giờ anh nhọc quá, sáng mai phải họp sớm nữa.”
Anh hơi kéo gối xuống rồi rúc vào người vợ, tay vòng qua bụng siết chặt. Thỉnh thoảng có như vậy, những khi anh say thường thích nằm thấp hơn chị, thậm chí đôi lúc còn mất kiểm soát làm nũng đòi chị phải quay sang ôm lại anh như chị hay ôm Sò với Hến vậy.
Mặc dù lúc này anh giống một đứa trẻ biết hờn dỗi hơn là một người chồng to xác, nhưng chẳng hiểu sao chị lại không thấy nhàm chán, trong lòng ngược lại cảm giác rất ấm áp ngọt ngào.
Đột nhiên chị tự cười chính bản thân mình, nhàn rỗi quá rồi nên nghĩ ngợi linh tinh phải không? Lấy được người chồng tốt như vậy, không biết hưởng cứ tự chuốc khổ mình làm chi?
Buổi sáng hôm sau của gia đình chị lại yên bình như mọi ngày. Tâm thông rồi, hai má hồng nhuận đầy sức sống, đến nỗi bác Vân nhìn chị cũng không khỏi cười khúc khích.
-“Hôm qua thấy thím vậy nên gọi đi chơi cho khuây khoả, xem ra là thừa rồi nhỉ.”
Chị hút chút nước cam, giọng nhỏ nhẹ.
-“Dạ, là do em nghĩ nhiều thôi, hai bác ra sao rồi?”
-“Ôi dào, vừa mới hôm kia cái con trẻ ranh vắt mũi chưa sạch nó còn vác mặt tới gặp tôi nói mang thai rồi, đòi chu cấp để giữ miệng kìa, thím bảo có điên không chứ?”
-“Thế bác tính sao ạ?”
-“Mắt nhắm mắt mở làm ngơ chứ sao, tiền của sự nghiệp là hai vợ chồng gây dựng, giờ tôi buông thì chó nó hưởng hết à, còn thằng Khôi nữa, dù gì thì gì tôi cũng phải cố đợi nó trưởng thành rồi mới tính tiếp được, nói chung phận đàn bà đến là khổ.”
Hà thở dài, chị thấy ngưỡng mộ bác Vân quá, nếu trong hoàn cảnh bác ấy, có lẽ chị chẳng thể chịu đựng được đến thế.
-“Đàn ông thằng nào mà không ham của lạ, nhất là những ông lắm tiền. Đến mình xem phim gặp soái ca đẹp còn mê nữa là. Nhưng khổ nỗi ông Đăng nhà tôi đã bay bướm rồi còn dại, nào có khôn như em trai. Phải người như chú Hậu kể cả có ngoại tình thì cũng kín kẽ không ảnh hướng tới gia đình…đằng này cái ông ngố kia, mấy con hồ ly xổng ra là nó định nhảy lên mặt tôi ngồi đấy…”
Bác đúng là mẫu phụ nữ cá tính có một không hai, chị chỉ biết cười ngượng.
-“Tôi bảo này, nghe nói chú Hậu có em thư kí đẹp lắm đấy, thím cứ cẩn thận. Đừng để tới ngày nó trèo lên đầu mình.”
-“Nếu đã là thư kí của giám đốc thì dù gì cũng có ăn có học, chắc không đến mức đó đâu chị.”
-“Nào có phải, thấy ông Đăng nhà chị bảo chú ấy có một trợ lý nam lo công việc chính rồi, còn con bé này chỉ có trách nhiệm pha trà với chạy lặt vặt linh tinh thôi, mới tốt nghiệp cấp ba thì phải, chị cũng không rõ sao chú Hậu lại nhận vào làm nữa?”
Chị Hà đăm chiêu, rồi lại tự an ủi ở công ty nhiều người chắc họ không dám làm gì vượt quá giới hạn đâu. Bác Vân thấy vậy liền xua tay.
-“Trời ạ thím khờ, quá khờ. Đừng trách tôi nhiều lời, thôi thì không cấm được nhưng phải phòng để không có hậu quả, lúc đó rắc rối lắm.”
-“Nhưng…”
-“Không nhưng nhị gì cả, nếu mà có ngày đó thì thím nhất định phải nhẹ nhàng mà giải quyết, đừng có khùng khùng lên là hỏng chuyện…mà thôi tôi dặn thừa, thím hiền như đất sao bắt nạt được ai…”
…
Chị cười, nghĩ bác làm quá rồi, đàn ông thì cũng sẽ có người này người khác chứ. Hai người đi lòng vòng mua sắm một hồi thì bác phải qua công ty kí sổ sách, chị cũng phải về chuẩn bị tiệc.
Chiều nay chồng nói dẫn mấy đồng nghiệp trong công ty tới nhà, chị thực sự muốn mọi thứ được chu toàn tươm tất.
Riêng về khoản này thì anh cũng rất yên tâm, vợ anh là người tuyệt đối không bao giờ để chồng mất thể diện. Chuông cửa reo, hai đứa nhóc chạy ra ôm vai bá cổ ba, ngoan ngoãn chào các cô các chú. Nghe nói số sếp sướng, mọi người vẫn chưa thấu, nhưng giờ thì đã hiểu.
Vợ đẹp con khôn, nhà cao cửa rộng.
Nhất sếp.
Mấy người trêu hoài, anh cũng có đôi chút mát lòng. Cô thư kí nhanh nhẹn vào bếp phụ, chị cười cười, vừa mới ban sáng còn nhắc tới con bé xong, thiêng thật đó.
Quả đúng là đẹp, sang chảnh như lời đồn.
-“Chị ạ, em tên Điệp.”
-“Ừ, cô Điệp cứ chơi đi, cũng không có gì làm đâu.”
-“Thôi ạ, ngoài đấy toàn đàn ông, chán chết.”
Hai chị em tâm tình thân mật một hồi, đột nhiên cô nhìn chằm chằm tay chị, ấm ức nói.
-“Ôi, nhẫn cưới của anh chị đó ạ, sao xấu vậy? Anh Hậu cũng kì ghê, hôm trước anh đi công tác còn mua tặng em cái vòng tay bằng vàng trắng này, chị xem đẹp không chị…”
Chị nghe mà điếng người, chẳng biết cô bé này là hồn nhiên vô tư hay cố ý đây? Mấy tiếng trước còn thấy bác Vân dặn thừa, giờ lại thấy bác thực sự là gừng càng già càng cay. Chị cố nhịn, tươi cười hỏi.
-“Xem ra Điệp với anh Hậu NHÀ CHỊ thân nhỉ?”
Người vợ nào đó đã cố ý nhấn mạnh hai chữ NHÀ CHỊ, vậy mà cô thư kí bé nhỏ vẫn trả lời rất ngây thơ.
-“Vâng, em nghĩ chắc do em nhanh nhẹn được việc với lại có chút nhan sắc, sếp quả thật đối với em không tệ, hôm trước em ốm anh còn tự mình đi mua cháo cho em nữa ạ.”
-“Vậy à? Anh Hậu vốn là người tốt bụng mà.”
Cô Điệp trong lòng như có gai, cố tình lả lướt khúc khích thì thầm vào tai đối phương.
-“Ôi dồi làm nhiều lúc em lại cứ tưởng anh thương em cơ chị ạ…”
Chị Hà tuổi cũng chẳng còn trẻ, nhưng những tình huống như này, quả thật không có chút kinh nghiệm nào cả. Người nhơn nhơn như bé Điệp, cũng là lần đầu chị tiếp xúc.
Cũng may con người chị, giỏi nhất là nhẫn nhịn. Thực tình lửa giận ngùn ngụt đến cổ, nhưng vẫn có thể làm như không có gì, nhặt nốt cọng su su cuối cùng, điềm tĩnh đập tỏi bắc bếp.
Có người cảm giác thất bại, bực mình liền chốt hạ câu cuối.
-“Chị à, chị là vợ sếp thì cũng phải biết thân biết phận chút chứ, trông chị ăn mặc cứ như con giúp việc nhà anh Hậu vậy. Nhỡ có khách không biết lại tưởng em là vợ anh thì ngại lắm ạ.”
Hà quay lại nhìn Điệp, cứ ngỡ như đang xem phim, trên đời, có kiểu phụ nữ như vậy ư? Cô ấy, rốt cuộc là hiếu thắng chọc ngoáy hay ra mặt nghênh chiến?