Bác Đăng ban nãy thấy thái độ ba Hến khác thường nên cũng ngay lập tức cùng vợ và cô Nhung phóng xe đuổi theo. Cũng may bác tới kịp chứ không thì toi, mẹ còn đang nguy kịch, ba lại phạm tội sát nhân, thử hỏi tương lai Hến Sò đi về đâu?
Bác vội lao vào cản em trai, mà chú Hậu đang mất kiểm soát, chú đẩy bác một phát ngã sứt cả trán. Bác Vân hết lời khuyên bảo cũng không được, chú nhất quyết khẳng định hôm nay dù có thế nào chú cũng phải giết con khốn này trả thù cho thím. Tình hình nguy cấp quá, cô Nhung đành phải lẩm bẩm xin lỗi sếp rồi xông lên giáng cho sếp một chưởng. Tuy cô chưa sử dụng hết công lực vốn có nhưng cũng đủ làm cho sếp chao đảo choáng váng. Ba mẹ Cún tranh thủ thời cơ vàng lôi thằng em trai về nhà.
Chị Liên ngã khụy, chưa bao giờ chị thấy người đó hung tợn như vậy, chỉ cần thêm vài giây nữa thôi, chắc chị chết vì ngạt. Chị cố gắng há to miệng, hít ra thở vào thật đeu đặn. Vết bóp ở cổ, nơi ấy, đau lắm.
Nhưng tim chị, còn đau hơn gấp trăm gấp vạn.
Trả thù cho nhà em? Hai từ “nhà em”, nghe sao thân thương ngọt ngào đến thế? Anh yêu chị mà, yêu một người là như nào cơ chứ? Là dù người ấy có xấu xa, có gian ác, thì vẫn cứ yêu mà thôi.
Vì đâu ra nông nỗi này?
Lẽ nào con ranh đó dùng bùa ngải với anh? Chính bởi thế nên mới bị ngải quật đến mức không tĩnh dậy được. Nó thà hi sinh bản thân mình cũng không để anh chị được hạnh phúc, sao trên đời lại có thể loại ích kỉ man rợ đen vậy?
Nước mắt chị chảy không ngừng, chị toan vùng dậy đi tìm thầy cúng giải bùa cho ba Hến. Tiếc rằng cô Nhung chẳng cho chị cơ hội bước ra khỏi nhà, cô đóng cửa đánh rầm, bới quần áo trong tủ trói chặt chị vào chiếc ghế tựa rồi nhếch mép cười khẩy.
-“Bà mày đợi giây phút này hơi bị lâu rồi đấy con ạ. Lúc trước là nhịn để giải quyết chuyện của mày và sếp, vợ sếp. Giờ mới tính tới ân oán của bà với mày.”
Bản tính vốn sòng phẳng nên cô cũng chỉ trả lại những gì được nhận thôi. Dám sai người đến dằn mặt cô hả? Dám lợi dụng cô, biến cô thành con rối dể trả thù riêng hả? Con Nhung này sống trên đời ngần ấy năm chưa từng bị chơi đểu như thế đâu, láo thật.
Cô cứ nghĩ tới máu nóng nó lại xộc lên tận đỉnh dâu, chẳng cho chị thòi gian van xin thanh minh gì sất, cô vả chị đến hộc cả máu mồm, tổng cộng là hai mươi phát. Trợ lý của sếp Hậu có võ ai cũng biết, cho nên là, một cái tát của cô phải bằng năm sáu cái tát của người bình thường.
Mẹ Bi bị đuối sức thiêm thiếp mất, cô lại giội cho chị cả thau nước lạnh dể tính táo tiếp tục lãnh dòn. Gứ như thế cô dần chị một trận nhớ đời mới thèm phủi tay bỏ về.
Đêm hôm đó chị sốt cao lắm, chỉ kịp gọi một cú điện thoại về cho thầy u. Bà Khúc ông Dậu sốt sắng thuê taxi lẽn chăm con. Ghẳng hiểu có chuyện gì xảy ra mà nhà cửa xơ xác, con bé thì mê sảng mấy ngày liền mới đỡ đỡ, mà vừa mới khỏi ốm đã nhận được giấy triệu tập của tòa án.
Ở bệnh viện ba Hến cũng được nghe bác Đăng kể sơ qua tình hình, từ việc ba mẹ Mộng Liên không phải ở trong Wam đến việc ông bà ấy mò tới tìm ba Hải xin xỏ cho con gái. Ba không tiếp khách, anh cũng chẳng quan tâm.
Điều anh lo lắng nhất bây giờ là tình trạng của mẹ Sò, dạo gần đây chị không còn phải thở oxy nữa, nhịp tim huyết áp khá ổn định, các vết bầm tím đã tan, vết xước cũng lên da non gần như là lành lặn hết rồi.
Chỉ có điều, đã đến lúc anh phải quyết định.
Tiếp tục phẫu thuật hay không? Anh cứ chần chừ mãi, hai bác bữa nào cũng giục giã, có lúc anh phát cáu, cãi nhau tay đôi với ba mẹ Cún luôn. Anh bảo chỉ có ba phần sống thôi, anh chẳng muốn mạo hiểm. Bác Vân mắng anh ba phần là cao rồi, ba phần cũng phải thử, chả nhẽ chú tính để thím cả đời sống thực vật như này?
Ba Hào mẹ Hảo não nề lắm, ba Hào bảo chị đã là vợ anh rồi, mọi việc tiếp theo của chị, ông giao cho anh toàn quyền quyết định.
Anh Hậu nghe ba vợ căn dặn bất chợt rùng mình, câu nói của ba, cớ sao giống những giấc mơ của anh đến vậy?
Cúc trắng, vợ mặc váy trắng, vợ từ từ tan biến, và ba giao cho anh toàn quyền lo liệu hậu sự. Lẽ nào không phải ác mộng, mà là báo mộng?
Đêm đó, anh mơ thấy ông ngoại, ông dắt chị đi. Anh đuổi theo vợ, anh gọi chị thảm thiết, anh xin chị dừng lại đợi anh, dù chỉ một chút thôi cũng được, anh muốn nói lời xin lỗi. Nhưng dường như chị không nghe thấy, chị và ông mỉm cười vẫy vẫy tay chào tạm biệt anh.
Trán anh nhễ nhãi mồ hôi, lúc bừng tỉnh thấy Hến vẫn còn đang thức, Hến mếu máo hỏi sao mắt ba đỏ, ba Hậu cũng nhớ mẹ Hà à? Bao giờ thì mẹ Hà về? Ba Hậu chẳng trả lời được, em Sò nghe động cũng bật dậy mè nheo, ba cha con ôm nhau oà khóc rưng rức.
Bác Vân đợt này cũng chẳng ăn ngon ngủ yên. Lúc chú Hậu nhất quyết không ký giấy thì bác điên bác chửi chú không nghĩ cho thím, nhưng đến lúc chú chịu ký rồi bác lại lo sốt hết cả ruột. Chỉ có ba phần may mắn thôi, nhỡ không bao giờ tỉnh lại được thì biết làm sao? Em Hến em Sò, còn nhỏ như thế, đáng yêu là thế, thím nỡ rời xa sao thím?
Bác Đăng thấy vợ gầy quá liền sai giúp việc nấu nồi cháo rồi bác tự múc đem lên phòng, hiếm khi thấy Vân suy sụp như vậy, Đăng đích thân hầu hạ, ngoan như cún quanh quẩn bên Vân suốt mà Vân cũng chẳng thèm đếm xỉa.
Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng tới, bác Đăng chở ba Hải tới nhà ông bà thông gia làm lễ, hôm nay ba Hào mẹ Hảo mời thầy về cúng cầu may cho con gái. Trước giờ ông bà cũng không mê tín đâu nhưng mà thôi giờ còn nước còn tát, mong sao phép màu sẽ xảy ra, bao nhiêu cay đắng cuộc đời ông bà xin được thay con chịu hết.
Anh Hậu ngồi ngoài ghế đá suốt từ lúc vợ được đẩy vào phòng phẫu thuật. Tội vợ, ở trong đó chắc đau lắm.
Tội vợ, lấy phải thằng chồng chẳng ra gì.
Vừa ngu đần vừa gia trưởng, năm tháng qua đi, chẳng chăm sóc được cho vợ thì thôi, ngược lại còn suốt ngày hạch sách cáu gắt vợ.
Nếu vợ không làm vợ anh hẳn bây giờ cuộc sống của vợ sẽ êm ấm hạnh phúc lắm, hẳn sẽ không phải chịu nhiều uất ức tủi nhục
Anh nhớ vợ từng hứa, nếu một mai có chuyện chẳng lành, linh hồn vợ cũng sẽ đi theo bảo vệ anh và các con, cho tới cuối cuộc đòi Nhưng mà cũng không lâu đến mức ấy đâu vợ ạ, anh tính kỹ rồi, nếu như vậy, thì vợ cố đợi anh tới bao giờ Hến Sò có nơi có chốn, tìm được người đàn ông có thể nương tựa được, đến lúc đó anh sẽ tạm biệt các con để tái hợp cùng vợ.
Lòng anh tất nhiên vẫn mong mỏi, vẫn hồi hộp. Nếu hôm nay vợ tai qua nạn khỏi, sẽ là phúc phận lớn của ba con anh. Vợ thích oải hương lắm phải không? Hay là anh đi mua oải hương cho vợ nhỉ? Biết lúc vợ tỉnh, nhìn thấy hoa vợ sẽ rất vui, sẽ mau khoẻ lại.
Có người ngẫm một hồi liền phóng xe tới cửa hàng hoa quen thuộc. Cô bán hàng đang ế nên bịa chuyện trêu khách, bảo cúc hôm nay rất to và đẹp, nếu anh mua về đem đi tảo mộ biết đâu lạỉ gặp may mắn. Cũng chỉ trêu trêu thế thôi ai ngờ gặp phải ông khách sộp, mua luôn cả oải hương lẫn cúc.
Ba Hến đem cúc đến thắp nhang cho ông ngoại mẹ Sò, xong xuôi mới quay trở lại bệnh viện.
Vì tắc đường nên anh về hơi muộn, lúc tới phòng phẫu thuật đã thấy trống không, vội vã lao về phòng vợ nằm mọi khi thì vừa hay gặp bác sĩ đang đứng ở bên ngoài hành lang. Anh cuống quít hỏi han tình hình bà xã, ông buồn buồn nhìn anh, thở dài nói lòi xin lỗi.
Bó hoa bất giác rơi xuống, trong phút chốc cả người anh bỗng cứng đờ. Bác sĩ quay đi lau nước mắt, anh cứ mong ông ấy nói thêm câu gì đó, mà rốt cuộc, ông chỉ vỗ vỗ vai anh, động viên mau vào gặp vợ lần cuối. Dì Hợi đứng cách đó không xa nghe chuyện mà bột bạt hết cả chân tay, ban nãy thấy bác Vân gọi điện bảo đón Hến Sò vào viện gấp dì đã có linh cảm bất an rồi, chỉ là, không ngờ mọi thứ lại diễn ra nhanh đến vậy.
Dì cố cắn môi kiềm nén rồi vội vàng dắt các cháu chạy vào với chị gái. Hai nhóc chẳng hiểu gì nên cứ ngơ ngơ ngác ngác, gặp được mẹ Hà thì mừng mừng tủi tủi, mếu máo làm nũng tụi con nhớ mẹ lắm á, mẹ Hà ốm à mà sao mẹ mặc áo quần này, sao mẹ lại nằm ở đây? Chị Hà xoa đau hai dứa, yếu ớt dặn Hến Sò phải ngoan, mỗi bữa phải ăn ba bát cơm, phải nghe lời ba Hậu nghe con. Anh Hậu lao vào phản dối, rối rít xin vợ không được đâu, xin mình, con còn quá nhỏ, con không nghe anh đâu.
Chị nghe tiếng chồng thì quay sang nhìn anh, giọng anh không còn cáu giận như lúc trước, phải chăng anh đã hết bực chị? Ông xã gầy quá, hốc mắt thâm quầng, da dẻ cũng sạm lắm, chị xót ruột, chị cố đưa tay lên chạm vào anh. Anh chờ đợi…anh hi vọng…nhưng rồi…mi mắt chị khép lại, cánh tay chị cũng đột ngột buông thõng.
Hến Sò thơm lên trán chị, ngọt ngào dặn mẹ Hà ngủ cho hết mệt xong lại dậy chơi với tụi con nhé. Bác Vân mắt đỏ hoe ôm hai cháu vào lòng. Đọc phần cuối tại etruyen.net. Dì Hợi ôm chị gái oà khóc tức tưởi, bác Hậu thì phát khùng rồi, bác đẩy dì ra, bác bồng bác Hà toan bỏ chạy.
Chị Vân cùng y tá ra sức khuyên giải mà ba Hến cứ một mực ôm khư khư vợ trong lòng, anh bảo bệnh viện này hủi không chữa được cho nhà anh thì để anh mang tới bệnh viện khác, anh run rẩy van nài mọi người mau mau tránh đường không nhỡ muộn mất.
Dì Hợi nức nở lao ra ôm chân anh rể, dì xin anh dũng cảm đối diện, dì xót xa bảo bao nhiêu ngày tháng đau bệnh chị em cũng chịu đủ khổ cực rồi, đến phút cuối cùng, dì chẳng cầu gì nữa, chỉ xin anh để chị đi thanh thản.