Vì Vợ Là Vợ Anh

Chương 74

Lúc ấy, anh gọi gì, nói gì, chị vẫn nghe loáng thoáng. Thậm chí có những khoảng khắc chị còn nhìn thấy ông ngoại, ông hiền từ vuốt bộ râu trắng bạc phơ, cười khà khà rồi vẫy tay chào tạm biệt chị. Hình ảnh ông mỗi lúc một mờ ảo, chị lại nghe giọng chồng mỗi lúc một rõ.

Chị muốn lắm đáp anh một tiếng, tiếc rằng không sao mà thốt lên lời. Lồng ngực chị quặn thắt, những cơn đau tê tái lan dần khắp cơ thể. Không khí xung quang dường như bị rút cạn, hơi thở của chị yếu dần, dường như anh cũng cảm nhận được, anh vừa hô hấp nhân tạo vừa liên tục vỗ má chị.

Rồi mơ hồ chị nghe tiếng bước chân dồn dập, tiếng còi xe cấp cứu, tiếng người này người kia, bỗng chốc cơ thể chị nhẹ bẫng, đầu óc miên man mông lung, mãi tới khi nhận thức được đã thấy em gái nức nở tức tưởi bên cạnh. Dì bảo, ông đi rồi, chị cũng đi nốt thì hôm nay dì sống sao? Dì giận, dì trách chị sao mà yếu đuối?

Chị cười gượng, bất giác thấy tội lỗi, cả nhà đã rối ren như vậy mà chị lại khiến mọi người lo lắng thêm.

Đỡ đỡ rồi nên chị nhờ dì xin cho chị xuất viện, trên xe dì tựa đầu vào vai chị sụt sịt, thủ thỉ rằng ba Hến cho chị lắm đấy. Lúc dì tới thấy mặt anh tái mét, mắt mũi đỏ hoe, chốc chốc lại kêu chị có thương có xót Hến Sò thì làm ơn cố gắng giúp anh, phải đến khi bác sĩ bảo không sao rồi anh mới yên tâm sang nhà ông ngoại trước.

Cũng tại cậu Hợp đang đi nghỉ bên Bỉ, mai mới bay về đến nơi. Ba Hào mấy hôm nay bị đau lưng, chú Thìn cậu Nhâm thì lù kha lù khù, bởi vậy nên công to việc lớn đợt này phải nhờ hết vào bác Hậu.

Không biết do dì nhắn tin cho ông xã hay vô tình mà chị thấy ba Hến đón bọn họ từ ngoài cổng. Anh ghé tai chị hỏi han vài câu, đoạn khẽ xoa xoa lưng rồi dặn vợ vào trong ngồi kẻo ngoài này gió to.

Xong xuôi anh lại chạy đôn chạy đáo lo từ chuyện đổi tiền lẻ tới việc bắc rạp che mưa che nắng ngoài sân. Trong nhà ba mẹ chị đang cùng Hiến Sò Tôm Cua ngồi têm trầu, mấy bé ngoan lắm, ngoan ngoãn khoanh tay trên bàn, chẳng dám mè nheo làm nũng gì cả. Bà ngoại chạy ra đưa cho các cháu khăn trắng rồi lại chạy vào trong buồng, vừa lau mặt mũi cho ông bà vừa bảo.

-“Ông thầy lang nhé, ông cứ vui vẻ lên đường, giờ tôi còn phải bế cháu cho vợ chồng thằng Nhâm, khi nào mấy đứa lớn thì tôi theo ông.”

Nghe bà thản nhiên tâm sự mà tim chị nhói, chị nắm tay dì Hợi, hai chị em ôm nhau khóc rưng rức.

Bà ngoại thấy vậy quay sang khuyên nhủ tụi nhóc, bà bảo người xưa đã dạy rồi, gặp là ngẫu nhiên, nhưng chia ly là chuyện đương nhiên, đừng quá chấp niệm, để ông còn ra đi cho thanh thản.

Bên nhà ba Hải sang viếng đầu tiên, bác Vân mang theo bao nhiêu thuốc bổ, phòng mọi người đêm nay mất ngủ kiệt sức thì còn cái mà dùng. Bác cũng dặn tuần này bác đón Hiến Sò về nhà chăm, vợ chồng chú thím cứ an tâm lo việc của ông. Được cái bác chu đáo bao nhiêu thì mẹ Mây khó tính gắt gỏng bấy nhiêu.

-“Ông Hào này, cái thằng Hợp nhà ông đâu rồi? Có con trai mà như không thế? Ba ruột của mẹ ngỏm củ tỏi mà nó cũng chẳng thèm vác mặt về sớm, chỉ khổ cái thân thằng Hậu nhà tôi vất vả ngược xuôi”

-“Bà thông cảm, bên đó đang có bão tuyết lớn nên các chuyến bay bị hoãn, thành ra cháu Hợp chắc phải trưa mai mới về tới nơi, chứ nó cũng sốt ruột lắm.”

Có người giải thích chân thành như vậy rồi mà có kẻ vẫn cứ cau có chẳng chịu tin.

-“Lý do lý trấu vớ va vở vẩn, ông xót con trai thì cứ nói ra. Ông bảo nó từ từ hãng về chứ gì, lợi dụng thằng Hậu, có khi tiền nong ông cũng chẳng thèm đưa, để con trai tôi tự chi. Ôi chao ôi, khiếp, sống khôn như ông thì bao giờ cho chết?”

Ông Hào lắc đầu chán nản. Cái thời xưa còn nghèo khó sang hỏi cưới con gái rượu của ông thấy khúm núm xun xoe lắm chứ đâu như bây giờ. Từ đợt thằng Đăng thằng Hậu khấm khá rồi mẹ Sò không đẻ được con trai cái thái độ bà ấy chảnh choẹ đỏng đảnh, quay ngắt một trăm tám mươi độ luôn.

Lòng tự ái trỗi dậy, vừa hay con trai nuôi tới, ông liền kêu Hậu vào trong đây ngồi nghỉ ngơi uống nước con, công việc cứ để đấy thằng Thanh lo tất cho. Anh Thanh nghe ba giao phó thì vui vẻ gật đầu, ngược lại anh Hậu trong lòng râm ran khó chịu, bối rối xin lỗi ba Hào, tính mẹ Mây thế rồi mong ba đừng để bụng.

Ông Hải đến muối mặt vì vợ nên xin phép về sớm. Anh Thanh anh Hậu chia nhau lo công việc đình đám, đến khi mọi thứ hòm hòm rồi ba Hến mới có thời gian xuống bếp, tìm túi chanh rồi cắt tạm một quả pha cốc nước đem lên cho bà xã.

Tiếc rằng, lại một lần nữa, anh chậm hơn người ta.

-“Sữa ong chúa đấy, uống tạm một chút lấy sức em ạ!”

-“Dạ, em cảm ơn thầy”

Có người lễ phép đỡ lấy chiếc cốc, có kẻ từ tốn tâm sự.

-“Người già được như ông ngoại em là có phúc lắm đấy, không ốm đau bệnh tật gì cả, có những cụ còn liệt giường cả năm cơ Hà ạ!”

-“Em biết”

Khổ nỗi, có những thứ, lí trí biết rất rõ, nhưng trái tim, vẫn chẳng thể ngừng đau.

-“Chỉ tiếc. Ông chẳng được chứng kiến ngày vui của hai đứa mình”

Anh Thanh bâng quơ nói, mẹ Sò biết thầy đang cố gắng chọc cho mình vui lên thôi, bởi vậy cũng chị cũng chỉ nhỏ nhẹ kêu thầy đừng đùa nữa.

Thế nào mà hành động ấy trong mắt ba Hến lại thành e ấp thẹn thùng, ngứa mắt không để đâu cho hết. Có người tu một mạch hết cốc nước chanh rồi chua xót quay người.

Chanh với chả chó, cho bao nhiêu đường rồi mà vẫn đắng.

Ngày thứ hai cậu Hợp về nhà rồi, thành ra bổn phận của hai anh cũng nhẹ nhàng hơn trước.

Sang ngày thứ ba thì chỉ làm mấy mâm con cháu họ hàng trong nhà thôi, đúng lúc mẹ Sò đang nạo dừa thì dì Hợi tạt ngang qua trêu ghẹo.

-“Bắt quả tang bác Hậu lại vừa liếc trộm bác nha”

Dì kể ra cũng chẳng ý tứ lắm, hại bà con cô bác quay sang cười chị hoài. Mẹ Sò ngượng đỏ cả mặt, chối đầy đẩy mà dì chẳng chịu tha.

-“Thật đó, em để ý mấy hôm nay rồi. Bác ấy thỉnh thoảng cứ chạy ra ngó bác mà. Gớm hai mụn con lớn tướng rồi mà cứ rập rình nhau như thủa trăng tròn ý nhỉ?”

Mẹ Sò nghĩ bụng, ba Hến quán xugến bao quát nhiều thứ, chắc chỉ vô tình đảo mắt qua thôi, cái dì Hợi này xem nhiều phim tình cảm lãng mạn nên bị lậm mất rồi.

Tuy nhiên nghe dì nhắc từ sáng ông xã luôn chân luôn tay chưa kịp ăn gì tự dưng vợ lại thương thương, chị đứng dậy nắm ít xôi xéo rồi cắt nửa khoanh giò lật đật mang ra cho chồng.

Anh đang sửa lại mấy cái tủ gỗ cho bà ngoại, từ xa nhìn dáng ba Hến tỉ mỉ gõ gõ lắp lắp chẳng hiểu sao chị cảm động lắm, mấy hôm nay anh vất vả rồi.

Mẹ Sò mỉm cười tiếng tới gần, mà vừa hay ba Hiến lại có điện thoại. Là mẹ Bi, hình như mặt chị ấy tái phát. Anh Hậu cúp máy, bối rối báo qua tình hình với vợ, bảo có khi phải qua nhà bên đó ngay bây giờ.

-“Mình cầm ít xôi đi mà ăn này, với cả em nhớ ông bảo qua ba đợt chính là đợt cuối dùng thang khác. Mình biết chỗ tìm mấy vị thuốc đó không?”

Anh Hậu gật đầu, bước ra tới cổng rồi chẳng hiểu làm sao anh đột nhiên dừng lại, rồi quay người chạy vụt tới chỗ chị thủ thỉ.

-“Minh cứ ở đây nhé, đợi anh, tối anh qua anh đón mình.”

Chị dạ, chỉ là một câu dặn dò thôi, chị cũng không hiểu sao bản thân lại để tâm tới vậy, cỗ bàn xong xuôi mọi người về dần, cậu Hợp dì Hợi rủ đi chung chị đều từ chối cả. Mẹ Sò loanh quanh phụ bà ngoại với cậu Nhâm mợ Nhàn hết việc nọ đến việc kia, thỉnh thoảng lại ngóng ra trông vào, mãi mà chẳng thấy bóng dáng ba Hến đâu.

Đồng hồ điểm mười một rưỡi, rốt cuộc chị đành chào bà, đang định ra bắt taxi thì gặp thầy Thanh chờ ngoài ngõ, đêm khuga rồi nên chị cũng chẳng từ chối. Thế nào mà về tới Royal, vừa tạm biệt thầy thì thấy xe ông xã đậu ngay đằng sau.

–“Mình ạ.”

Vợ mở lời chào hỏi, chồng lạnh tanh chẳng nói chẳng rằng.

-“Mẹ Bi đỡ chưa hả mình?”

Gió đêm lành lạnh, ông xã không đáp, chỉ cởi áo khoác ngoài rồi vứt thẳng vào mặt chị. Đoạn, anh bỏ lên đằng trước, ba Hến đi cũng không nhanh lắm đâu, mà mẹ Sò hơi ngại ngại nên cứ lẽo đẽo theo sau chứ không dám vượt chồng.

Quãng đường từ đó lên tới nhà, tính ra cũng chỉ mấy chục mét, cớ sao dài tới thế?

Cũng chẳng hiểu ba Hến gặp chuyện gì bực bội bên ngoài nữa, vừa vào phòng ngủ đã nổi hứng mở ngay cái đĩa nhạc ở đám của ông, tiếng kèn, tiếng trống tùng tùng cheng cheng, í a í ới nghe đến não nề.

Bên trong chồng vặn loa lúc một to, bên ngoài vợ chỉ biết thở dài lật đật đi đóng kín các cửa để khỏi ảnh hưởng đến hàng xóm.

Có người mong chọc tức đối phương, mà khổ nỗi họ lại chẳng ca thán gì, đâm ra cục tức trong lòng bị nhân lên gấp bội.

-“Mình…mình đứng nguyên đó…hôm nay không giải quyết cho ra nhẽ thì mình đừng có mà đi ngủ… mình…anh đã bảo anh tới đón mình rồi cơ mà? Mình điếc à? Hãng còn trẻ mà đã nghễnh ngãng thế?”

-“Em chưa điếc…nhưng…em tưởng…em tưởng.”

Me Sò nhỏ nhẹ giải thích, ba Hến bực bội chỉ trích.

-“Tưởng cái gì mà tưởng, anh đã dặn thế thì nhất định anh sẽ đến đón mình. Vậy mà mình…mình xem thường lời nói của anh. Mình chẳng coi anh ra cái thá gì sất. Cũng phải thôi…người ta là hiệu trưởng mà…siêu xe mà…nó phải khác chứ nị.”

Anh quát tháo một thôi một hồi làm đầu óc chị choáng váng. Chị hít thở thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, chị hỏi anh, tại sao cứ mấy ngày lại có chuyện, chúng ta đầu ba hết rồi, chẳng nhẽ không thể bình yên sống chung trong một mái nhà được hay sao? Dịu dàng là vậy, nhẹ nhàng là thế, vậy mà anh đáp cộc lốc. Anh bảo không. Không thể. Anh ghét mình. Rất ghét.

Mấy từ của anh, ngắn gọn xúc tích, nhưng cứ như dao sắc,… cứa dần cứa mòn tim gan chị vậy. Chị chẳng tranh luận với anh nữa, lủi thủi bỏ sang phòng Hiến Sò.

Tưởng rằng đêm đó cứ thế mà qua, ai dè chưa đầy nửa tiếng sau anh lại chạy sang mắng mỏ.

-“Anh đã nói cả trăm lần rồi ấy, ba mẹ con chui chui rúc rúc chật chội, mình không thương con à?”

Có người mặt nóng phừng phừng, mà xong tự dưng giật mình nhớ ra hai cục bông nhỏ đang ở nhà bác Đăng thì ngượng chín người, vội vã bào chữa.

-“Tóm lại cái phòng này là anh xây cho hai cục bông nhỏ của anh, mình đếch có cái quyền gì mà nằm trong đâu”

Ba Hến ra oai chán chê thì hậm hực bỏ về giường. Cứ chắc mẩm bà xã sớm muộn gì cũng về mà đợi hoài, đợi mãi cũng không thấy chị mở cửa.

Ông xã lửa giận ngùn ngụt, định vùng sang giáo huấn cho một trận nữa, nào ngờ không thấy vợ ở chỗ Hến Sò nữa. Nhà tắm, ban công, phòng khách cũng không. Cái người này, đêm hôm khuga khoắt còn bỏ đi đâu cơ chứ? Anh với chiếc áo, định chạy ra ngoài tìm chị, nhưng để ý thấy cửa đang chốt, trùm chìa khoá vẫn ngay ngắn ở trên bàn nên quay người.

Tiếng nấc nho nhỏ phát ra từ trong bếp, chị ngồi đó, thu mình trong góc, khoé mắt ướt đẫm. Anh bật đèn lớn rồi chầm chậm tiến tới, khẽ chạm tay vào lưng vợ, chị không nói gì, chỉ là nhẹ đẩy chồng ra.

-“Sao không vào phòng mà lại ngồi đây?”

-“Phòng đó của mình, em làm gì có quyền.”

Bà xã ấm ức sụt sịt, chồng nhìn mặt vợ xanh xao nhợt nhạt mà xót. Anh thở dài, đứng dậy pha cốc sữa rồi ngồi nhích gần, vừa gạt tóc tai cho chị vừa ân cần dỗ dành.

-“Anh sai rồi. Lúc đó anh nóng tính mất kiểm soát, xin mình đừng chấp. Mình uống đi cho ấm”

Nếu là mẹ Bi hay Hến Sò thì chắc còn dỗi hờn ngúng nguẩg tới sáng, nhưng chị Hà thì không thế, chị vâng rồi ngoan ngoãn uống hết cốc sữa, đoạn chị thẫn thờ bảo.

-“Em biết mấy hôm nay mình nhọc, nhưng em…em cũng buồn lắm…em nhớ ông em…”

Anh vòng tay qua ôm lấy bả vai vợ, anh bảo có gì phải xấu hổ, anh cũng nhớ ông. Giờ mọi việc xong xuôi rồi, ông cũng yên nghỉ rồi, mình muốn khóc thì cứ khóc cho thoải mái.

-“Từ nhỏ ba mẹ bận em toàn ở với ông bà, ông dạy em nhiều thứ hay lắm. Em nhớ nhất câu ông bảo, ham muốn quá nhiều thường khiến cho người ta khổ”

-“Kiểu như có những người chưa giàu thì thường vắt kiệt sức ra làm việc để nhanh chóng được hưởng thụ cuộc sống sang chảnh, còn một số kẻ khá giả lại thích tìm về chốn thôn quê, trồng rau nuôi gà mưu cầu sự bình yên.”

-“Ông cũng nói thế với mình ạ?”

Phải.

Giá kể ông nói sớm hơn một chút, giá kể là như vậy. Khi xưa hôn nhân đơn điệu nhàm chán quá, anh hay thèm khát có những khoảnh khắc sôi động nhiệt huyết. Giờ đây, ồn ào náo nhiệt, hết chuyện nọ tới chuyện kia, lại bức anh mệt mỏi phát điên.

Con người, thường phải trải nghiệm đầy đủ mọi hoàn cảnh mới biết được bản thân thực sự cần gì, muốn gì. Ba Hến của ngày hôm nay, khi nhận thức rõ ràng cuộc sống lý tưởng mà mình mong ước, thì đáng tiếc rằng, một số việc, đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

-“Ông như này, mình với thầy Thanh chắc cũng phải để tang chứ làm sao mà cưới vội được.”

Chồng tâm sự rất chân thành, vợ hỏi mình nghe ở đâu được thông tin tào lao thế? Anh bảo thôi chị đừng có giấu giếm, chị cũng mắc mệt chẳng buồn giải thích, cứ thế vâng dạ cho qua.

Họ chia sẻ với nhau nhiều thứ, chủ yếu là nói chuyện của ông ngoại, rồi chị mệt quá thiêm thiếp mất. Mãi đến tờ mờ sáng nghe chuông báo thức mẹ Sò giật mình tỉnh giấc, anh vẫn ngồi trong xó bếp, chị thì cuộn tròn trong lòng anh từ lúc nào không hay. Chị ngượng, toan chồm dậy mà anh lại bất giác cúi người xuống, khẽ thơm lên trán vợ rồi bẹo má chị thủ thỉ.

-“Lát đưa mình đi ăn sáng kiểu pháp nhé.”

Chị cười, hiền hiền gật đầu.

Bữa ăn khá đơn giản nhưng không gian lãng mạn lắm. Anh rót rượu vang cho chị, dịu dàng cùng vợ cụng ly. Anh bảo, cạn ly này, mong rằng từ nay chuyện buồn ở lại, tương lai chỉ còn niềm vui.

Khoảnh khắc ấy, lòng chị, không hiểu sao ngọt ngào lắm. Mà chị vui vẻ bao nhiêu, thì có người ở nhà lồng lộn bấy nhiêu. Biết mười mươi lão Bảo bịa chuyện gặp vợ chồng Hậu Hà đi tình tứ với nhau để trêu tức mình rồi, cớ sao lòng chị vẫn cứ buồn bực mãi không nguôi?

Căn bản nghĩ tới mấy hôm trước mà tức, người đâu trơ trẽn đến thế là cùng. Đêm qua anh Hậu cũng muốn ở lại với chị lắm chứ, mà hình như con nặc nô nó lại vòi vĩnh lấy cớ công chuyện của ông để ép anh về hay sao ấy.

Mang tiếng cùng thành phố nhưng cũng cách xa cả chục cây số chứ ít à, đêm hôm khuga khoắt thế rồi mà nó nỡ, đúng là cái loại đàn bà ác độc vô lương tâm. Chị tự nhủ mình quân tử không thèm chấp tiểu nhân, mà thế nào mẹ Sò lại được thể lên nước, mất dạy không tả nổi.

Cái gì mà cúng bảy ngày?

Vẽ chuyện làm màu thì có.

Rõ ràng nó biết cuối tuần này là dịp anh đưa chị với Bi lên Đà Lạt du lịch mà, cho nên nó cố tình phá.

Chị đã nhân nhượng cho nó hết mức rồi, nhưng tại nó ép người quá đáng thôi. Mẹ Bi càng nghĩ càng tức tím tái mặt mày, rốt cuộc lao vun vút đến nhà ông ngoại chị Hà gây chuyện.

-“Em một vừa hai phải thôi nhé, lợi dụng cả ông già đã chết để giữ trai. Cái loại trơ trẽn vô liêm sỉ, chị thấy nhục thay cho em đấy. Càng như thế đàn ông họ càng khinh em thôi”

-“Chị nói nhỏ nhỏ thôi, hôm nay đang khách khứa đông người, có gì hôm khác em và chị giải quyết sau”

Mẹ Hà cố gắng kiềm nén, mẹ Bi chẳng nể nang gì sất, uất hận dâng trào.

-“Em sợ cái gì? Sợ người khác biết gia đình em chỉ là cái bình rỗng thối nát hả? Hay sợ người ta biết em là loại đàn à khốn nạn, loại người thứ ba chen ngang phá hoại hạnh phúc của người khác?”

-“Bà nói cái gì thế hả bà kia? Ai chen ngang? Ai phá hoại? Gớm đâu ngày xưa nhà bên đó còn sang nịnh nhà tôi mãi nhá, trầu cau đàng hoàng ba tôi mới thèm gả bà Hà đó, ăn xằng nói bậy tôi lại vả cho vỡ mồm bầy giờ?”

Dì Hợi ở đâu xông ra khiêu chiến, chị Liên cũng máu me không kém.

-“Chị nói em nghe em đừng có ngu nữa đi, anh Hậu với chị ban đầu yêu nhau, chỉ vì hoàn cảnh mà tạm xa một thời gian. Nếu không có con đ… nhà em xen vào thì bây giờ chị với anh đã trọn vẹn là của nhau rồi. Em không tin em hỏi lại chị gái mình xem, xem có phải hai người ly thân, người trên giường người dưới đất từ lâu rồi không?”

Mẹ Tôm ức nghẹn cả họng, hùng hổ chạy vào nhà quát tháo ầm ĩ.

-“Ông Hậu đâu…Ông nói rõ ràng cho tôi…con mụ điên ngoài kia nó sủa có đúng không? Ông lang chạ với nó rồi bỏ bà Hà nhà tôi…hai người ly thân từ lâu rồi hả? Cái đợt bà ấy bị xuất huyết dạ dày tôi đã nghĩ rồi mà, nhưng ông diễn khéo quá. ông lừa tôi… lừa tất cả mọi người.”

Cả nhà, từ ba mẹ hai bên đến họ hàng bà con lối xóm trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn mẹ Tôm. Khí thế của dì cũng không vì thế mà giảm.

-“Nó nói hai ông bà ly thân rồi ngủ riêng từ lâu rồi đó. Ông ăn cháo đá bát thế à? Mới có năm nào ăn hỏi còn thề lên hứa xuống cơ mà?”

Em Sò ngơ ngác quay sang hỏi chị Hến lụ thân là gì. Chị Hến chẳng biết nhưng vẫn ra điều phân bua cho ba mẹ.

-“Đâu có phải ly thân phải đâu dì Hợi ơi, mẹ Hà ngủ dưới đất vì giường bị hỏng ý, cái giường nhà con hỏng rồi, nằm hai người là sập”

Hến vừa dứt lời thì mẹ Hà với cô Liên chạy vào, mâm trên mâm dưới có người xót xa chậc lưỡi, có kẻ lại nén cười vì lời con trẻ. Ba Hào ức phát hoả, ba Hải nhìn thấy chị Liên thì phẫn nộ khủng khiếp, ông gần giọng hỏi con trai.

-“Thế là thế nào hả anh Hậu?”

Mẹ Bi mừng thầm trong bụng, rốt cuộc chị cũng đợi được tới ngày hôm nay. Chị chán cái cảnh chui lủi giấu giếm lắm rồi, đã đến lúc mọi chuyện phải được công khai rõ ràng, chị rơm rớm nước mắt nhìn người yêu.

Hai cục bông nhỏ cũng tròn xoe ngó ngó ba, chị Hà thì chờ anh Hậu mở lời trước, ý anh như nào chị sẽ thuận theo để phát triển câu chuyện. Ba mẹ hai bên vừa bực vừa sốt ruột, nín thở đợi chờ lời giải thích của ba Hến.