Bác Thơm lườm nguýt lôi điện thoại nhấn số chú Hậu, khổ nỗi chú bận không nghe máy nên bác đành để lại tin nhắn về nhà gấp. Đúng lúc đó giọng cô bán bánh giò ở nhà bên cạnh đã lanh lảnh Vọng vào.
-“Uầy lại có loại con dâu bất hiếu thế cơ à? Tức thật ý nhỉ?”
Bác Thơm cô Thắm thấy có người chửi cùng nên ra sức thêm mắm dặm muối. Cô Nguyệt cũng tươi cười thân mật lắm, nhân cơ hội liền giới thiệu bác sĩ Tùng, người quen của cô, là bác sĩ đông y có tiếng ở đất Bắc này, xin phép hai chị cho bác sĩ xem xét rồi bấm huyệt cho mẹ, không để lâu lại nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ mà từ chối thì sợ lòi đuôi chuột nên chị em nhà anh Hậu đành phải gật đồng đồng ý.
Dù sao cũng chỉ là bấm huyệt thôi mà, mẹ Mây cứ nằm yên nhắm mắt thì làm gì được nhau. Thế gian cơ sự khó lường, chẳng hiểu bác sĩ có tiếng kiểu gì mà chữa trị kỳ quái dễ sợ luôn ấy. Cứ cách ba lần bấm huyệt thái dương thì lại đến một lần chọt vào huyệt ở hai bên nách. Lực đạo không mạnh không nhẹ, day day dứ dứ đều đều hại bệnh nhân nhột không thể nào mà chịu đựng nổi, bức bối đến mức phải bật dậy cười ha hả.
Mẹ Mây hơ hớ một lúc thấy nhẹ nhõm thoải mái hết cả người đi Ú, tiếc rằng hàng xóm láng giềng xung quanh lại trố mắt nhìn bà như vật thể lạ vậy.
-“Ố, thì ra bác giả bộ để gây khó dễ cho con dâu hả bác?”
Cô Nguyệt hỏi đểu, bà con xung quanh xôn xao cả lên.
-“Gớm, chỉ tại những người như bà làm hai cái từ “mẹ chồng” nó cứ bị mang tiếng đấy. Già rồi còn xảo quyệt.”
-“Sống thất đức quá đi bác ơi, không tính để phúc cho con cho cháu à?”
-“Cái kiểu này là nhàn cư vi bất thiện đây mà, đã không giúp con cái được gì thì thôi lại đi gây chuyện thế, già rồi còn đú. Cả hai cô chị chồng em chồng kia nữa, đặt điều vu khống người khác không sợ bị quả báo à?”
-“Thảo nào vợ chồng chúng nó không sống được với bà nên mới phải dọn ra riêng đó”
–“Khổ thân cô giáo Hà, chẳng biết kiếp trước làm gì mà kiếp này vớ được bà mẹ chồng như con yêu tinh mới xuống núi, ngúng nguẩy dễ sợ”
Người già xem trọng thể diện lắm, thế nên ngay lúc này đây bà Mây phẫn uất cũng không có gì là lạ cả. Càng uất bà càng chửi đổng, chị Thơm cô Thắm cũng lao vào chửi cùng mẹ. Ba mẹ con anh hùng bất khuất, đấu khẩu với hàng xóm của cả khu nhà Hến Sò luôn, ầm ĩ không bên nào chịu nhường bên nào cả. Chị Hà rất ngại tai tiếng nên đành đứng ra giảng hoà, mãi một lúc sau trận chiến giữa những bà mẹ mới dần dần kết thúc.
Trước khi về, cô Nguyệt còn cố kiết dặn dò mẹ em Hến.
-“Chị có thể làm đơn tố cáo mấy người này tội phỉ báng và đặt điều vu khống nhé chị. Nhẹ thì cải tạo vài ba tháng, nặng thì phạt tù cả năm ấy chứ!”
Chị Hà biết cô làm quá lên nhưng vẫn cố nén cười, đoạn thản nhiên quay sang trêu mẹ Mây với chị Thơm cô Thắm.
-“Nghe cũng có vẻ hợp lý đấy, tối nay con sẽ soạn đơn, ba Hào con có học sinh cũ làm ở toà án nên chắc thủ tục giấy tờ sẽ nhanh thôi. Có lẽ riêng với mẹ Mây con sẽ điền thêm cái tội bạo hành con dâu nữa.”z
-“Mày…mày.”
Bà Mây ức muốn tăng xông, chị em Thơm Thắm thấy thái độ mẹ Sò nghiêm túc thì chợt chột dạ, vội vàng quay sang hết lời nịnh nọt.
-“Ôi chao ôi, đùa tí cho vui cửa vui nhà chứ có gì đâu mà chị căng thẳng thế”
-“Thím này hay thật, thím không nể mặt chúng tôi thì cũng phải nể mặt chú Hậu nữa chứ!”
-“Vâng, tất nhiên là em nể rồi. Cô với bác cứ yên tâm, em hứa sẽ không để mọi người ăn cơm tù lâu đâu…em sẽ nấu cơm rồi gửi ba Hiến mang vào”
Ba chị Hà thực sự rất có thế lực, không những giàu có mà còn là nhà giáo nhân dân, được nhiều thế hệ học trò kính mến, nếu việc kiện tụng diễn ra chắc chỉ có nhờ cậy vợ chồng Vân Đăng thì may mới thắng được.
Mà hai cái đứa đó thì bà Mây còn ghét gấp vạn vạn tỷ tỷ lần con Hà, cho nên rốt cuộc đành phải ngậm đắng xuống nước, thôi thì vợ thằng Hậu thông cảm cho mẹ, mẹ cũng là lo cho Bi quá thôi.
Kể ra mẹ Mây là phạm trù mà chị Hà chẳng thể nào mà hiểu được, bé Khôi rõ ràng máu mủ ruột thịt giỏi giang như Vậy mà bị bà đánh cho tơi tả, Hến Sò cũng chẳng được bà thương yêu. Vậy mà cháu người ta thì bà lại xót thương sốt sắng, còn ngọt nhạt nắm tay chị ngỏ lời đón thằng bé về chăm mới hay chứ. Mấy người bên nhà chồng tự dưng xúm lại xun xoe xun xoe hại chị Hà cứ thấy ớn ớn, chịu không tiêu hoá nổi nên thôi đành bảo.
-“Vâng, con không kiện nữa. Mọi người không phải lo, ba Hến giao Bi cho con nên mọi người muốn đón thì hỏi anh là được.”
Cô giáo Hà sau đó chán nản bỏ vào phòng trong làm việc, chị Thơm cô Thắm nằm lăn lóc trên ghế sô pha xem ngôn tình chuyển thể, mẹ Mâu thì hết ngắm nghía cháu cưng lại ra ngoài tám chuyện với gái yêu, hớn ha hớn hở à.
Đợi mãi con trai quý tử mới về, bà khấp khởi chạy ra mở cổng, hỏi han quan tâm này nọ mà cái mặt nó cứ như đâm lê à.
-“Tự dưng nhà có chuyện gì mà chị nhắn em về?”
-“Đâu có gì đâu, định đón thằng Bi nhưng thím Hà bảo phải hỏi chú nên nhắn thế thôi”.
Chị Thơm lấp liếm, mẹ Mây tíu tít bảo mẹ nhớ cháu đích tôn lắm rồi, để mẹ mang về chăm thôi chứ cứ ở đây khác máu tanh lòng bị con quỷ cái nó đầu độc cho đến mức đang khoẻ mạnh tự dưng lại đau bụng sốt sình sịch thế thì chết.
-“Mẹ già rồi nên lẫn à? Cháu đích tôn của mẹ ở bên Mỹ ấg, thằng nhỏ bị sốt từ hôm con đón nó về rồi, Mấy hôm nay mới đỡ đỡ đó. Với lại khác máu tanh lòng gì cơ chứ? Chẳng phải mẹ với Bị cũng thế hay sao?”
Bà Mây bĩu môi, chẳng biết bị con mắm cho ăn cái gì rồi mà suốt ngày bênh nó, sợ nó đến mức con trai ruột cũng không dám thừa nhận. Nhưng thôi bà chẳng muốn đôi co nhiều, nằng nặc đòi đưa cháu đi.
-“Thế mẹ cứ ngồi đây đợi, để con hỏi thằng bé.”
Anh Hậu vào trong khẽ gọi Bi ơi ba về rồi nè, Bi đỡ chưa Bi? Anh tưởng con ngủ cơ, ai ngờ cu cậu trùm chăn kín mít thế thôi, nghe giọng ba thì len lén thò mặt ra ngoài, ôm riết lấy ba rồi lí nhí thủ thỉ.
-“Bi khỏi đau bụng rồi ba ạ. Ba Bảo dặn nếu người lớn đánh nhau thì trẻ con phải chạg ngay về phòng đắp chăn. Bà Mây giật tóc cô Hà giống hệt ba Bảo với mẹ Liên giật tóc nhau, Bi sợ ơi là sợ á, chẳng ngủ được gì cả.”
Ba Hến ban nãy đứng đợi thang máu cũng nghe hàng xóm láng giềng thì thụt bàn tán, cứ ngỡ họ đang tám chuyện nhà nào cơ, không ngờ lại chính là nhà mình. Phía ngoài mẹ Mây giục giã không ngớt, chị Thơm cô Thắm xin xỏ cái nọ cái kia, người muốn mua váy hiệu kẻ mong đổi laptop.
Anh Hậu điên cả máu, cố nuốt cục tức xuống rồi rủ rê mọi người đi theo anh có việc cần bàn. Ba mẹ con bà Mây hí ha hí hửng, nào có ngờ vừa mới bước chân ra khỏi nhà sếp Hậu đã nhanh tay đóng sầm cửa lại, chốt khoá cẩn thận sau đó mới xả giận.
-“Mẹ ấy, ba Hải hiền lành bao nhiêu thì mẹ ác độc bấg nhiêu. Chị Thơm, chị từng lấg chồng một lần rồi mà không thương cảm được cho em dâu, dù chỉ một chút hả?”
-“Chú…chú hỗn quá đấy.”
-“Còn con Thắm nữa, suốt ngày tiền nong đú đỡn với bạn trai, học bao nhiêu năm rồi mà mãi không ra được trường? Việc của mình không lo mà làm cho tốt cứ suốt ngày đi gây sự đau nghiến người khác là sao? Mấy người làm con quá mất mặt”
Chị Thơm cô Thắm bị tổn thương lòng tự trọng nên ngúng nguẩy bỏ về luôn, riêng bà Mâu thì ức ứa nước mắt. Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, chăm cho con từ bữa ăn đến giấc ngủ, thương con như khúc ruột của mình, để rồi ngày hôm nag nó nỡ nói bà áo độc?
Rồi không chút do dự, nó đuổi mẹ nó ra khỏi nhà? Thằng Hậu của bà ngoan từ tấm bé, bà nhớ ngày nhỏ bà đi đâu nó cũng bám theo liền à, đáng yêu lắm. Từ ngày lấy con hồ ly đó về mới thay tính đổi nết như vậy thôi. Có bà mẹ cõi lòng tan nát, càng nghĩ càng căm đứa con dâu khốn nạn. Con trai bà cũng bực tức chẳng kém, vào nhà tắm xả nước một hồi mới hạ hoả. Đoạn anh vào phòng tìm vợ.
-“Mình…mình à…”
-“…”
-“Mình ơi…MÌNH…MẸ SÒ…CÔ GIÁO HÀ…”
Anh Hậu hét khản cả cổ, chị Hà giật bắn mình quay ra phân trần.
-“Xin lỗi mình…em đeo tai nghe nhạc to quá…mình về sớm thế à? Mình gặp mẹ chưa? Mẹ bảo đón Bi đó”
-“Mẹ về rồi, không đón nữa. Hôm nay ở nhà có chugện gì không minh?’”
Chồng giả bộ hỏi han, vợ lắc đầu kêu không có gì rồi lại tiếp tục chấm bài. Lòng anh tự dưng buồn man mác, thôi cũng chẳng biết làm sao, đàn bà mà, có lẽ họ chỉ thích yếu đuối trước mặt người họ thương yêu thôi. Có lẽ thầy Thanh mới là người để chị tâm sự trút muộn phiền.
Ba Hến thở dài, anh bần thần hồi lâu rồi đưa tay rút trâm cài tóc của vợ. Mẹ Sò bối rối cố gắng nhích người ra xa thật xa, khổ nỗi chị càng tránh thì ông xã lại tiến đến càng gần. Anh lôi chị ấn xuống giường, cẩn thận rẽ mái tóc đen nhánh, những vết cào vết cấu dần hiện rõ, cả một mảng da đầu sưng tấg ửng đỏ.
-“Sao phải giấu?”
Anh hỏi, chị chỉ khẽ mỉm cười.
Vì em thương mình.
Vì em không muốn mình phải khó xử.
Nếu anh nhận ra chị yêu anh, nhất định anh đã có đáp án rồi. Tiếc rằng, dẫu cho chị nhiều lần thổ lộ, anh cũng chưa một lần muốn tin tưởng.
-“Mình đúng là cái đồ cứng đầu lì lợm.”
Chồng mắng nhỏ rồi với tuýp thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa cho vợ, lúc lúc lại hỏi anh có mạnh tay quá không, mình có đau không, xót không. Chẳng biết anh là áy náy thay mẹ Mây hay thật lòng quan tâm, chỉ biết tim chị thổn thức à, cảm giác ấm áp ngọt ngào lắm.
Xong đâu đấy ba Hến nằm xuống cùng mẹ Sò, lòng bàn tay to lớn dịu dàng áp lên chỗ trầy xước, tay còn lại khẽ chạm eo bà xã.
-“Còn quên chưa cảm ơn mình vụ quân sư ở công ty, tình hình đỡ căng thẳng rồi. Mình trông thế mà thâm hiểm dễ sợ”
Chị Hà thoáng buồn, thâm hiểm? Anh dùng từ nặng nề quá. Nếu là thầy Thanh, nhất định sẽ khen chị thấu hiểu lòng người, suy nghĩ chín chắn. Thầy tốt và hiểu chị đến như vậy, cớ sao thử mãi, cố mãi cũng chẳng có chút cảm xúc gì cả. Vậy mà với ba Hến, chỉ đơn giản một cái ôm nhẹ hay vài lời thủ thỉ nỉ non thôi, cũng đủ khiến cả người chị mềm nhũn.
Yêu sai người, thật khổ mà.
Cứ như có thần giao cách cảm, anh đột nhiên ghé tai chị ngập ngừng tâm sự.
-“Mình với thầy Thanh…đến đâu rồi? Nhiều khi thấy ngưỡng mộ hai người thật đó, đã thanh mai trúc mã thì chớ, mình làm mẹ hai con rồi mà hắn vẫn bất chấp tất cả.”
Ngưỡng mộ thật hay là đá đểu đây? Mẹ Sò đang quay lưng về phía ba Hến nên không rõ lắm, tuy nhiên chị vẫn cười cười đáp lại.
-“Có gì đâu, tình yêu của mình với chị Liên còn mãnh liệt hơn thế nhiều, chị ấy sẵn sàng chết vì mình cơ mà. Ơ thế đã có tin tức gì chưa mình?”
-“Mình không nhắc anh cũng quên xừ nó mất…chưa thấy bác Vân và cô giúp việc bên đó nói gì cả…thế có chết toi không cơ chứ…già rồi còn giận dỗi trẻ con.”
Vì anh Hậu kể sơ qua rồi nên chị Hà cũng biết chuyện, chị nhỏ nhẹ khuyên bảo.
-“Hôm đó là mình sai mình à, chị ấy giận như thế mình không giải thích thì thôi lại kêu xe cấp cứu rồi thản nhiên tuyên chiến cứ thong thả mà cắt, đàn bà ai nghe câu đấy xong mà không đau lòng hả mình?”
-“Nhưng anh bực, đàn ông rơi vào hoàn cảnh của anh thử hỏi mấy ai còn giữ được bình tĩnh?”
-“Em thấy các cô trường em hờn dỗi thì một là bỏ về nhà ngoại, hai là trốn ở một nơi nào đó nhưng thỉnh thoảng vẫn ra chỗ hẹn hò ngày xưa để ngồi đợi chồng tới dỗ lắm.”
Anh Hậu bật cười, phụ nữ đúng là cái giống kỳ lạ.
-“Tớ hỏi khí không phải bạn Hà bỏ qua nhé, ngần ấy năm chung sống là bạn chưa bao giờ bỏ nhà ra đi hay là do đi rồi nhưng tớ không thèm tìm lại phải lật đật quay lại thế?”
Có người thắc mắc, có kẻ đỏ bừng cả hai má, ấp a ấp úng.
-“Đó là bí mật của riêng tớ và chồng cũ, giờ chúng mình là bạn bè thì không nên đi quá giới hạn bạn à. Tốt nhất lát nữa bạn đi tìm người yêu bạn đi, kẻo để lâu lại già néo đứt dây.”
Bạn Hậu tôn trọng bạn Hà nên không thọc mạch, nhưng chiều hôm đó sau khi đón các nàng về nhà anh cũng chuẩn bị tìm chị Liên. Hến Sò Bi đòi theo ba Hậu, ba gật đầu luôn chẳng cần suy nghī. Nhưng hai cục bông nhỏ lại không nỡ xa mẹ Hà, nằng nặc kéo mẹ đi bằng được. Rốt cuộc cả nhà năm người tắm giặt sạch sẽ thì ríu rít lên xe đi kiếm mẹ cho Bi.
Bờ Hồ, công viên Thống Nhất, hàng bún chả Bách Khoa, thư viện Tạ Quang Bửu rồi đến cả quán nước đầu B6 cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Những nơi này, một thời sinh viên trai trẻ, biết bao kỷ niệm vui buồn, ba Hến đi tới đâu đều kể lể cho bốn đồng chí kia tới đấy. Bà xã và lũ trẻ lắng nghe rất chăm chú, chỉ có điều, ông xã bàng hoàng nhận ra, kể là kể vậy thôi, chứ cảm xúc thì chẳng được như xưa nữa.
-“Vậy là ngày trước mẹ Liên của Bi với ba Hậu của Hến là bạn thân với nhau đó, nên bây giờ em Bi mới được qua nhà chị chơi ý, tụi mình cũng là bạn thân giống ba mẹ nha”
-“Ơ nửa tiếng trước Hiến vừa làm chị rồi mà? Em hư thật đó.”
-“Anh Bi với chị Hến lại cãi nhau rồi, hai người hư lắm, chỉ có Sò là ngoan thôi. Sò ngoan nhỉ mẹ Hà ba Hậu nhỉ. Sò vừa ngoan vừa dễ thương nhất trên cái cuộc đời này á…ơ…đu quay kìa…đu quay…ba Hậu ơi vào chơi đu quay.”
Sò nhỏ hét ầm ĩ, Bỉ với Hiến cũng gào thét điên cuồng, ba Hậu chiều các con nên đành quay xe vào công viên mua vé. Mấy cái trò tốc độ cao Bi Hậu Hến Sò chơi thích tít mít ý, khổ thân mỗi mẹ Hà bị chóng mặt, nôn mửa tới tấp luôn. Hến Sò thương mẹ quá, nhưng còn mải vui nên giao mẹ Hà cho ba Hậu chăm sóc rồi rủ Bi chạy hết chỗ nàg tới chỗ kia. Ba nhìn Mấy đứa lon ta lon ton mà phì cười, anh mua chai nước suối, xong thì lật đật đi tới ghế đá với bà xã, vừa vỗ vỗ lưng cho chị vừa ân cần quan tâm.
-“Uống đi cho xuôi, không biết có phải bệnh dạ dày của mình tái phát nữa không?”
Mẹ Sò nhấp ngụm nước rồi lắc đầu, bảo rằng tại chị cứ lên cao là hoa mắt choáng váng thôi.
Phía này anh chị tựa vào nhau trò chuyện thân mật, phía kia trẻ con nô đùa tíu tít. Buổi tìm kiếm kẻ mất tích, chẳng hiểu biến thành buổi đi chơi của cả gia đình từ lúc nào không biết? Hến Sò được bữa ăn chơi xả láng sướng hết cả người ý, chiều hôm sau vừa về đến nhà đã nhắc ba đi tìm cô Liên thôi. Ba còn đang suy xét có nên đi hay không thì nhận được tin nhắn của chị Thắm.
“Liên nó quẫn quá nhảy cầu tự tử chú ạ, tình hình nguy hiểm lắm, chỉ sợ không qua nổi đêm nay”
Anh Hậu đọc mà nghẹn hết cả người, nhìn Bi ngây thơ thương xót bao nhiêu thì điên mẹ Bi bấy nhiêu. Chị Hà nghe chuyện đột nhiên sống lưng lạnh toát luôn, run run bảo thôi mình nén giận rồi mang Bi vào viện nhanh lên, nhỡ không may thì thằng bé còn được gặp mẹ lần cuối. Ba Hến mở tủ lạnh lấy chai nước cam, tu một hơi mới đỡ bực. Hai ba con sau đó vội vàng đi, đến nơi gặp cô Thắm, chị Thơm ngoài hành lang, chị Liên thì còn đang cấp cứu chưa được ra.
Chugện ban đầu quả thật cũng không to tát đến thế, chị Liên chỉ dự định trèo lên cầu, chị Thơm bên dưới live stream rồi cô Thắm sẽ hối hả mang đến cho anh Hậu xem để anh tới nhận lỗi và ngăn cản hành vi dại dột của chị. Chẳng hiểu thế nào mà bác Thơm còn chưa rút được điện thoại ra khỏi túi thì trời đã nổi cơn dông, sấm từ đâu đánh sầm một cái làm mẹ Bi giật bắn cả mình, trượt chân ngã lộn cổ xuống sông. Sông sâu cộng thêm nước lạnh lại chảy xiết nữa, chỉ cần chị gái anh Hậu chậm một phút nữa thôi có khi chị Liên tối nay được ăn xôi chuối rồi ý chứ.
Thế cho nên bài học rút ra ở đây là, làm màu thì cũng một vừa hai phải thôi, kẻo cố quá lại thành quá cố.
Chị hôn mê liền hai ngày hai đêm, lúc tỉnh lại được ba Hến chăm sóc rất chu đáo. Đến cuối tuần, khi chị đã đỡ đỡ rồi anh mới chậm rãi trình bày.
-“Liên à, số em khổ một phần là lỗi của anh. Anh nhất định sẽ có trách nhiệm với em đến cùng, cả với Bi nữa. Nhưng mà…anh…quả thật…anh già rồi…”
Đúng vậy, anh đã già. Không còn mười tám đôi mươi mà chơi trò đuổi bắt với chị nữa. Mấy ngày loanh qua loanh quanh ở bệnh viện, thực sự anh rất mệt mỏi. Xưa kia thi thoảng anh chán cái cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt đơn điệu của mình, nhưng giờ đây có sóng gió mới biết, những giây phút “tẻ nhạt” ấy đáng quý đến nhường nào.
Đi làm về, gác mọi thứ muộn phiền căng thẳng bên ngoài lại, thư thả ăn tối rồi vui vẻ nô đùa với hai con gái yêu. Ngẫm lại mới thấy, đó không phải tẻ nhạt, mà chính là bình yên.
-“Nếu em có thể thay đổi tính cách, chính chắn hơn thì mình tiếp tục. Còn nếu cứ mãi nông nổi trẻ con như nàg có lẽ mình nên chia tay. Em suy nghĩ kỹ đi, giờ anh cần về nhà tắm giặt và nghỉ ngơi, sáng mai anh có cuộc họp sớm, trưa anh qua hi vọng em sẽ cho anh câu trả lời. Em yên tâm, cho dù như nào thì trách nhiệm của anh với em, anh sẽ không bao giờ rũ bỏ”