Vì Vợ Là Vợ Anh

Chương 55

Số cô Điệp đúng là nhọ như chó, được hôm cần thì cả hai hiệu thuốc gần quán đều đóng cửa. Trộm nghĩ súp sắp nấu xong rồi không ra tay nhanh chắc chẳng kịp, bởi cơ hội có một không hai, nên cô lại đành phải quay về.

Còn đang tính vào múc tý nước trong bồn cầu thì vừa hay vấp phải thằng Đạt, gớm cái giọng rõ phởn luôn.

-“Ôi dào, táo với chả bón, nhẹ hết cả bụng.”

-“Rặn được rồi đấy à?”

Chị Điệp hỏi thăm, bé Đạt toe toét chia sẻ.

-“Úi giời, đợi đấy mà rặn, phải có thuốc đó. Công nhận cái loại này nhuận, dùng chút xíu thôi mà cứ ào ào cả ra ý chị ạ.”

Nghe nó trình bày tự dưng cô mừng húm, quay sang hỏi nhỏ.

-“Này, còn không? Chị xin một ít.”

-“Ôi dào bà chị làm gì phải thẹn, đây, cho cả gói luôn này. Nhưng nhớ uống một phần năm thôi đấy nhé kẻo lại té tỏng.”

-“Rồi, biết rồi, đi làm việc của mày đi.”

-“Dạ.”

Chú Đạt trở lại bếp băm thịt, cô Điệp đợi anh Long nấu xong cũng nhanh nhẹn múc súp cho khách, ngó ngang ngó dọc không thấy ai để ý liền lén lút giở trò xấu. Xong đâu đấy cô đích thân mang ra phục vụ sếp ông sếp bà.

Anh Hậu nhận ra nhân viên cũ nên hỏi han vài ba câu giữ lịch sự. Cô Điệp cảm động lắm nhưng nhìn cái mặt mụ Hà thấy mất cả vui nên chỉ dạ vâng qua loa rồi mau chóng đi sang bàn khác thanh toán. Đúng lúc mọi người chuẩn bị ăn thì chị Liên có điện thoại, Hến Sò thèm ơi là thèm mà ba dặn phải đợi cô Liên nên hai bé đành ngồi ngoan ngoãn khoanh tay lên bàn.

Cô Liên nói chuyện với ai mà lâu thế không biết?

Hến sốt hết cả ruột á, rảnh rỗi quá đâm ra ngó qua ngó lại từng bát súp một. Ngon kinh khủng nha, mỗi bát có hai em bào ngư, một em to với một em bé xíu à, phải nhìn kỹ lắm mới thấy.

Nhưng mà sao bát của mẹ Hà có mỗi một em to thôi nhỉ?

Hến đâu có biết cô Điệp làm thế để đánh dấu cho dễ nhớ đâu, chỉ thấy ấm ức ghê gớm à, nhóc con bĩu môi rồi chạy qua chỗ em gái thủ thỉ nho nhỏ. Sò nghe lời chị gọi anh Bi quay lại nói chuyện với mình, Hến tranh thủ cơ hội đổi bát của mẹ Hà với bát của cô Liên.

Rất là nhanh á.

Em Bi còn chẳng biết gì luôn, các nàng nhìn nhau cười tít cả mắt, bây giờ thì mẹ Hà được ăn hai con bào ngư rồi nha.

Vợ chồng Hậu Hà nhìn hai đứa con gái mà xấu hổ thay, trẻ con giờ láu cá ghê gớm, chẳng hiểu ai dạy tụi nhóc mấy cái trò khôn vặt này nữa? Tuy nhiên vì mẹ Bi vào rồi nên anh chị người nháy mắt kẻ khẽ gật đầu, thống nhất lát về nhà xử sau.

-“Ơ mấy ba con sao không ăn đi, đợi em làm gì?”

Mẹ Bi vô tâm quá, mẹ Sò ở đây mà cứ đon đon đả đả chẳng giữ ý giữ tứ gì cả. Ba Hến lắc đầu thở dài bảo cả nhà ăn đi không nguội.

Súp nấu rất vừa miệng, bọn trẻ tỏm tẻm ngon lành. Chị Liên thì vừa ăn vừa len lén nhìn trộm chị Hà, công nhận kiểu cách dễ sợ, đến ăn cũng không gây ra một tiếng động nào, sống giả tạo như thế mà không thấy mệt mỏi à?

Không sao cả, để xem em ấy thanh cao quý phái được tới bao giờ?

Cái loại đàn bà trọng sĩ diện chị chả thừa hiểu, nếu có đau chắc cũng cố nhịn xin phép đứng dậy chứ nhất định không nhăn nhó kêu gào đâu, sợ mất mặt mà. Thôi em nhọc thì em cứ về trước cũng được, để chị và anh Hậu đưa lũ nhóc đi chơi.

Mẹ Bi nhòm hoài ngó mãi mà chẳng thấy đối phương có biểu hiện gì khó chịu cả, ngược lại chính bản thân mình thấy bụng râm ran đau mới lạ chứ. Rồi nhục nhã hơn nữa, có những cái nó diễn ra ngoài tầm kiểm soát của chị.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ cứ thế đi vào quên lãng, ai ngờ em Sò tai thính, ra điều nghe nghe ngóng ngóng, mũi khìn khịt hít hít rồi ngay lập tức mặt xị như cái bị, bàn tay nhỏ xíu vừa phẩy qua phẩy lại vừa ngây thơ thắc mắc.

-“Ai đánh rắm thế ạ? Ai đánh rắm mà bum bủm thúi quá à…bủm bủm bủm…xì xì xì…thúi hoắc luôn ý…”

Chị Liên đỏ bừng cả mặt, vội vã chữa ngượng.

-“Hến đấy, Hến ăn cái gì mà xì hơi khiếp quá.”

Hến nghe mà giật nảy mình, nàng bị oan tức ghê gớm luôn, mếu máo níu ống tay áo ba thanh minh.

-“Không, không phải Hến đâu, Hến thề luôn đó. Rắm của Hến khác mà, nho nhỏ dễ thương lắm chứ không to đùng đoàng như thế đâu.”

Ba Hậu xoa đầu con gái, mẹ Hà dỗ dành thôi ăn đi mẹ thương nhưng nàng vẫn nức nở chẳng nguôi ngoai.

-“Hến mà oánh rắm thật thì ba Hậu phải thấy thối chứ, ba Hậu ngồi cạnh Hến mà. Người Hến cực kỳ sạch sẽ thơm tho nha, không tin ba ngửi đi ba…”

Em Bi thấy chị Hến khóc lóc thương quá mà còn bận nhai bào ngư, mãi tới lúc nuốt xuống rồi mới chậm rãi quay sang hỏi mẹ.

-“Không phải chị Hến đâu, là mẹ Liên mà. Cục rắm của mẹ mà mẹ cũng không nhận ra á?”

Có người bị con trai bóc phốt giận tím cả mặt, anh Hậu chị Hà nhìn nhau cố nén cười. Món chính bắt đầu được dọn ra, Hến húp nốt bát súp rồi tỏ vẻ hiểu biết kể lể.

-“Cô Liên ơi cô Liên, là do khí hôi thối tích tụ trong ruột già của cô bị đẩy qua hậu môn á, thường sẽ tạo thành một tiếng động nha. Anh Khôi con dạy thế đấy.”

Cô Liên điên điên bực bực mà cũng chẳng làm gì được, bụng dạ cứ nhộn nhạo ì ạch tới khổ, cả bữa ăn chưa đầy một tiếng mà phải thăm cái nhà vệ sinh tới hai lần.

Thói đời là vậy đó, tốt nhất sống ngay thẳng đừng bày kế hại ai làm gì, bởi cẩn thận có ngày gậy ông đập lưng ông lại không biết giấu mặt vào đâu cho hết nhục.

Về phần Hến Sò thì đêm ấy cả ba Hậu với mẹ Hà cùng vào kể chuyện cổ tích cho các em nha, sau đó ba Hậu nghiêm giọng dạy dỗ.

-“Sao hôm nay hai đứa lại bàn nhau đổi bát? Không được làm thế nữa nhớ chưa, hành động đó là xấu, ích kỷ.”

Đứa bé sợ sệt nên khai ngay rằng do chị gái xúi, đứa lớn lấm lét nhìn ba mẹ rồi phụng phịu trình bày.

-“Tại Hến thích mẹ được ăn hai em bào ngư ý.”

Mẹ Hà nghe thấy ngọt như mía lùi à, mẹ khẽ ôm gái yêu vào lòng, xoa xoa đầu bé thủ thỉ.

-“Mẹ Hà cảm ơn Hến nha, nhưng lần sau Hến nhớ gọi cô phục vụ bảo cô cho mẹ con thêm bào ngư chứ không nên đổi bát như vậy nghe chưa?”

-“Dạ, Hến nhớ rồi ạ, mẹ Hà có ghét Hến không?”

Mẹ véo má em rồi thơm mỗi đứa một cái nựng yêu.

-“Không, mẹ Hà yêu Hến Sò nhất trên đời.”

Hến Sò cười ngây ngô, các em đồng thanh đáp bọn con cũng yêu mẹ Hà nhất trên đời. Ba Hậu giận đen cả mặt, tủi thân bỏ ra phòng khách. Hến Sò ngơ ngác chẳng hiểu gì, mãi sau được mẹ Hà mớm lời các nàng mới nháo nhác ùa tới trèo lên người ba thơm thơm nịnh nịnh.

-“Ba giận à? Ba Hậu giận như con nít á…Hến Sò yêu ba Hậu mà…yêu như yêu mẹ Hà ý…cùng xếp thứ nhất luôn…”

Có ông chồng cười phớ lớ, có bà vợ đứng một góc nhìn ba con nhà nó quấn quít lấy nhau trong lòng ấm áp lắm. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là được thấy những người mình yêu thương mỗi giây mỗi phút đều vui vẻ.