Vì Vợ Là Vợ Anh

Chương 53

Chú Hậu nghe tin như sét đánh ngang tai, vội vàng lên tiếng.

-“Ơ hay bác này buồn cười, nhà em thì liên quan gì? Tốn kém cả ra.”

Thím Hà kéo áo chị dâu xin xỏ mà bác chẳng thèm để tâm, phân tích rất chi hùng hổ.

-“Tôi biết chú trai ngoan nhưng ba à, ba nghĩ mà xem, phòng bệnh hơn chữa bệnh phải không ạ? Thà bây giờ cứ quản chặt một tý còn hơn tới lúc chú ấy lại đổ đốn như anh trai thì hết thuốc chữa mất.”

Anh Hậu điếng cả người, thường ngày rất hiền mà giờ cũng phải lao vào tranh luận với bà chị dâu. Hai người nói qua nói lại một hồi không bên nào chịu bên nào, rốt cuộc ông Hải e hèm.

-“Anh Hậu anh ngay thẳng thì sợ quái gì chứ. Thôi không nhiều lời nữa, mua máy quay thì mua cả đôi luôn đi, đáng mấy tiền đâu mà. Cái Hà về nấu cho ba bát miến ngan với, ăn cháo suốt ngày chán lắm rồi. Các anh chị còn lại tạm thời có thể giải tán.”

Ba Hến bất lực thở dài, thực ra ngay từ lúc ba phát điên với bác Đăng phải nhập viện anh đã biết mọi thứ không dễ dàng, đơn từ thủ tục ly hôn chắc còn lâu mới giải quyết được. Chính vì vậy anh mới đồng ý để chị Liên chuyển tới.

Không hiểu sao lòng cứ buồn man mác, nhưng rồi anh lại tự an ủi bản thân thôi thì nó là cái duyên cái số hết. Vợ mình chưa đâu vào đâu đã có thằng khác trong khi mình đàn ông trai tráng việc gì phải hèn kém quỵ luỵ tới thế?

Bây giờ hợp lý nhất chắc là ly thân ngầm, soạn một bản cam kết hai bên có quyền qua lại với người mới và không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau. Trong thoả thuận sẽ ghi quyền lợi nghĩa vụ, giấy trắng mực đen rõ ràng như thế thì chẳng bên nào có thể lợi dụng sơ hở của đối phương để giành quyền nuôi con cả.

Ba Hến ra ngoài nói nhỏ với mẹ Sò, vợ xem ra khá dễ tính, chồng muốn như nào cũng đồng ý hết. Anh Hậu chở chị Hà về nhà nấu miến cho ba, còn mình tranh thủ ngồi phòng khách sửa soạn giấy tờ.

Bác Vân nói chuyện với bác sĩ xong cũng đang định về thì vừa hay thấy Hến Sò Cún lon ton vào bệnh viện nên vẫy vẫy lại.

-“Hến Sò ơi hôm nọ bác Vân thấy ngoài hàng có búp bê công chúa đẹp lắm nha, em búp bê đi được nè, chào Hello Hello được nữa nè, còn có cả nhà to cho em búp bê ở nha, cả bộ nồi niêu với váy áo nữa.”

Trẻ con mà, đồ chơi có bao nhiêu rồi cũng muốn thêm nữa, thêm mãi. Hến Sò nghe mà phát thèm, luôn miệng bảo bác Vân mua về nha. Bác Vân thủ thỉ dặn dò tụi nhóc bao nhiêu là thứ, bác bảo phải làm y như lời bác dặn thì mới được á.

Em Sò hơi ngơ nhưng mà chị Hến đã nhớ nhớ được rồi, phấn khởi ngoắc tay bác thề non hẹn biển, trước khi qua thăm ông còn vọng lại nhí nhéo.

-“Bác Vân nhớ nha bác Vân nha, bác mua cả búp bê hoàng tử cho tụi con nữa nha.”

Cún véo má bọn nhóc rồi bồng lên, mẹ Cún ngó theo hai đứa cháu cười cười gật đầu, vừa mới đứng dậy đã nghe ba Cún léo nhéo.

-“Chết rồi mình ơi em Huệ tới tìm anh, nằng nặc đòi vào thăm ba nữa. Mình giải quyết hộ anh với.”

-“Gớm mình mình anh anh, Đăng ngoẹt ngào thế hả Đăng? Ra vả cho hai cái là xong mà, nhờ vả Vân làm chi?”

Bác Đăng lúng túng giải thích rằng bé Huệ bướng lắm không dùng chiêu đó được đâu, với cả dù gì cũng từng một thời đằm thắm anh chẳng nỡ xuống tay. Bác Vân nghe cũng hơi nhẹ lòng, còn đang tưởng ông này trúng ngải hoá ra không phải, chắc lúc nãy lo cho ba quá nên với cô Liên có chút nóng nảy khó kiềm chế thôi.

Ly Đào Mai Huệ, chưa hết năm mà bộ sưu tập đã lắm hoa thế rồi, không biết từ giờ tới Tết lão còn thêm bông nào nữa đây. Nói chung bực thì bực nhưng nể tình quen biết bao nhiêu năm chị lại đành giúp đỡ.

Ông xã đứng quan sát từ xa, chẳng thấy đánh nhau cũng chẳng chửi bới, nhỏ nhẹ dịu dàng vậy mà chưa đầy năm phút em Huệ đã tái mặt vội vã bỏ về thì nể bà xã lắm. Lúc vợ quay lại anh thán phục dò hỏi.

-“Mình và em ấy tâm sự gì đó?”

-“À, Vân xưng là chị gái Đăng, tên Thơm. Huệ hỏi ba ở phòng nào thì Vân nói ba vẫn khoẻ mạnh mà, người bệnh nằm viện là Đăng.”

-“Hả? Vân nói vậy chắc Huệ lo cho Đăng lắm đó, mà Vân bảo Đăng bị ung thư à mà Huệ chạy mất dép thế?”

Ba Cún tò mò thắc mắc, mẹ Cún tỉnh bơ đáp.

-“Đâu có, làm gì mà nghiêm trọng tới mức ấy hả Đăng? Chỉ là chút lậu với chút trĩ lâu năm thôi.”

Sặc.

Bác Đăng mặt nóng phừng phừng hận chỉ muốn bóp chết người trước mặt, bác Vân thản nhiên đeo kính râm rồi sang chảnh quay người.

Gớm, già rồi còn điệu.

-“Giờ mình đi đâu?”

-“Tắm bùn.”

Có người cụt lủn vọng lại, có người xỉa đểu phía sau.

-“Đờ, bùn đất bẩn bỏ mịa đi được, có cái quái gì mà Vân cứ thích chui rúc vào chỗ đấy thế?”

-“Kệ Vân.”

-“Ê, tự dưng Đăng thấy buồn chán quá, Vân cho Đăng đi với.”

Ba Cún hớt hải chạy theo, mẹ Cún bĩu môi móc mỉa bẩn thì đi làm gì nhưng chồng chị mặt vẫn rất dày, không những không tự ái mà ngược lại còn giật chìa khoá trong tay vợ để đi lấy xe.

-“Này này, Đăng ngồi ghế phụ đi.”

-“Vân đùa hả?”

-“Đùa cái gì mà đùa, xe của Vân thì chỉ mình Vân được lái thôi, không thích thì Đăng lấy xe Đăng mà đi.”

Cũng chẳng hiểu cớ vì đâu tự dưng anh lại hiền dễ sợ, hơi bất mãn tý thôi chứ vẫn nghe lời bà xã, chiếc Dodge Viper cứ thế lao vút đi trong gió. Cái bà vợ này cũng máu thật, đường thành phố mà luồn lách ghê vãi cả đạn.

-“Vân đi gì mà như ăn cướp thế hả? Chầm chậm thôi.”

Khuyên ngăn thế rồi mà ai đó chẳng nghe gì sất, ngược lại mở lời khiêu khích.

-“Cửa xe không khoá đâu, Đăng sợ thì có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào.”

Ba Cún nghe mà điên cả tiết, ngay lập tức đạp lên chân vợ để phanh gấp rồi lôi mẹ Cún ra ghế phụ còn mình giành vô lăng quay xe về phía ngoại thành. Ra tới đường cao tốc rồi có người mới bắt đầu tái mặt, chọc phải con cáo già đúng là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời.

Hôm ấy chị bị đưa đi lòng vòng mấy tiếng đồng hồ, về tới Spa thì nôn thốc nôn tháo, thằng chống khốn nạn chẳng nói được câu gì tử tế thì chớ, vừa giả bộ vỗ vỗ lưng vợ vừa đá đểu.

-“Đã bảo rồi mà, Vân đừng có đú với Đăng làm gì.”

Chị Vân tức sôi cả máu, sẵn cái đống hổ đốn trong bụng nên chẳng nể nang gì sất, một phát ngẩng lên phun thẳng vào mặt ông xã. Anh Đăng ngửi mùi chua chua tanh tanh thì ruột gan cồn cào khó chịu không nhịn được, rốt cuộc hai vợ chồng thi nhau mửa lên mửa xuống.

-“TỞM. Vân chơi lầy vừa thôi chứ, tởm lợm quá luôn, Đăng sợ từ giờ tới tối Đăng chẳng nuốt nổi cái gì nữa đâu.”

Có người cố nín cười xoa đầu người kia.

-“Ngoan, đừng giận. Tối về Vân chưng mắm tép cho mà ăn.”

-“Thật á?”

-“Trẻ con đâu mà đùa?”

Anh Đăng mắt sáng hơn sao, mắm tép này không phải cái hộp đỏ đỏ ngoài hàng hay dùng để chưng thịt đâu mà làm từ một loại cá rất đặc biệt chỉ ở Đại Cường quê nội chị Vân mới có, màu nâu đậm thơm phưng phức, chỉ cần đun một ít rồi hái mấy quả sung chấm thì tuyệt vời, chuẩn cơm mẹ nấu luôn ấy.

Tết nào chị cũng ủ vài chum, ai xin cũng cho nhưng riêng ba Cún thì chục năm rồi cấm không được động tới.

-“Sao hôm nay Vân dễ tính thể hả Vân? Từ giờ cho ăn vĩnh viễn luôn nhá đừng ken bon bủn xỉn nữa nhá tội nghiệp Đăng.”

Vợ nghe chồng nhì nhèo mà buồn cả cười, chồng thấy vợ cười cũng nhe nhe nhởn nhởn theo. Lâu lắm rồi Đăng đại ca mới phát hiện ra rằng, cô bạn thanh mai trúc mã của mình sau bao nhiêu năm rồi mà vẫn điệu chảy cả mỡ.

Và chắc là dành rất nhiều thời gian tắm bùn với đi spa, da dẻ mịn căng thế kia ai mà biết có con trai lớn tướng rồi cơ chứ? Chắc từ giờ anh cũng phải chịu khó giữ gìn nhan sắc chứ không ra đường họ chê thua bạn kém bè thì nhục lắm.

Lại kể chuyện chị Liên từ lúc nhận được điện thoại của anh Hậu thông báo tình hình thì như phát rồ luôn, bát đũa đồ đạc bay tứ tung, Bi sợ lắm mà vẫn lấy hết can đảm chạy ra hỏi han mẹ.

-“Mẹ Liên ơi mẹ làm sao đấy? Ai làm mẹ buồn thế.”

Chị ôm con vào lòng, nghẹn ngào nức nở.

-“Là ba Hậu đó Bi à, ba Hậu đối xử quá bất công với mẹ, mẹ giận ba lắm.”

-“Mẹ giận ba á? Thế mẹ có yêu ba không mẹ?”

Có yêu ba Hậu không à?

Chắc đó là câu hỏi thừa nhất trên đời. Yêu. Tất nhiêu là yêu lắm chứ.

Nhớ ngày nhập học năm đó ở C2, anh đứng ngay trước chị. Người ta rất cao, hơi gầy nhưng được cái mặt đẹp trai thư sinh làm sáng cả hội trường, mấy bạn nữ khối D thỉnh thoảng cũng len lén quay sang nhìn.

Ấn tượng ban đầu của anh với chị không được tốt cho lắm, mẹ Bi có thể linh cảm được. Chị phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới lay chuyển được lòng chàng, con gái mà, không nhất thiết phải tỏ tình trước làm gì, chỉ cần những hành động nhỏ nhặt hỏi han quan tâm thường xuyên, mưa dầm thấm lâu thì kiểu gì các ông ấy chẳng siêu lòng.

Nhất là trong môi trường Bách Khoa nữa chứ, ít nữ ít đối thủ cạnh tranh.

Tiếc rằng cuộc đời lắm sự khó lường, sự xuất hiện của ba bé Bi đã làm mọi thứ đảo lộn. Chị không thương anh Bảo, nhưng những thứ anh đem tới cho chị nó mới lạ, nó đẹp đẽ lắm.

Đời chị từ khi sinh ra đã khi nào được dùng váy túi hàng hiệu?

Đã bao giờ được vào nhà hàng sang trọng như thế?

Rồi cả cái du thuyền tráng lệ giữa vùng biển xanh rì thơ mộng, có nằm mơ chị cũng không dám nghĩ tới.

Hồi đó còn nhỏ quá nên bồng bột, lỡ trao thân cho người mình chẳng yêu. Sáng thứ hai về trường đi học gặp anh Hậu thấy tủi hổ vô cùng, giữa giờ ra B6 uống nước đậu mà còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Rồi lại một quyết định sai lầm nữa, bỏ ra nước ngoài cưới đại gia. Sau này hối cũng không kịp nữa rồi, khoảng thời gian đó chị rất hay chảy nước mắt, có đợt khóc nhiều tới khản cả tiếng.

Nhớ anh.

Thực sự rất nhớ.

Ngày chị trở về, nắng vàng ruộm cả một góc trời. Từ lâu ghe tin giờ anh thành đạt, có vợ đẹp con xinh, tim đã thấy nhói. Mà tới lúc đứng từ xa chứng kiến gia đình họ ríu rít bên nhau còn đau gấp trăm gấp vạn.

Cớ sao cuộc đời phũ phàng?

Bao năm tháng anh nghèo khổ có chị đồng hành, nhưng lúc anh công thành danh toại lại là người phụ nữ khác cùng sánh đôi. Cảm xúc khi ấy nó xót xa lắm, giống như người phụ nữ đó cướp đi mọi thứ thuộc về chị.

Thực sự không thể hiểu tự trọng đàn bà để đi đâu mà cô ta có thể chấp nhận lấy một người đàn ông không yêu mình?

Chị yêu anh Hậu, anh cũng yêu chị. Vị trí đó, hạnh phúc đó ngay từ đầu lẽ ra phải là của chị. Mệt mỏi, chán nản và buồn tủi, chị dỗ Bi đi học bài còn mình thì gọi điện cho mẹ kể lể tâm sự.

Bà Khúc nghe xong liền khuyên nhủ.

-“Hoàn cảnh con bây giờ chắc kiếm được trai tân hơi khó, nhưng mà u nói thật lòng con mà xen vào gia đình nhà người ta lúc này là con không đúng đâu.”

-“Không phải đâu u, cái Hà nó ngoại tình với thầy giáo cũ mà, quên mất con chưa kể, con đó giả tạo lắm u à.”

Bà ngoại Bi nghĩ mà thương anh Hậu vô cùng, đau lòng cảm thán.

-“Ôi chao ôi đàn bà mà lăng loàn thế hả con?”

-“Dạ vâng ạ, nhưng giờ vướng ba anh Hậu rồi một lô lốc các việc con không biết tính sao đây? Cả anh Hậu và con cùng khổ.”

-“Ừ tội tụi bay, mà ly thân là được rồi còn gì. Con tưởng dọn về ở với nhau mà sướng à, dăm bữa nửa tháng chả chán chết đi được ấy chứ. Tới u và thầy con thỉnh thoảng còn cãi nhau mà. Không việc gì phải vội, có phải ai cũng có cơ hội được trở lại tuổi thanh xuân, được yêu được tán thêm một lần nữa đâu. Đàn ông hay cả thèm chóng chán lắm con đừng có chưa gì đã sấn lấy họ, nên biết làm mới mình, phải nhử phải mồi, cứ hẹn hò hai ba chục buổi cái đã.”

Càng nghe mẹ phân tích chị càng thấy thấu đáo. Cũng đúng, anh Hậu già rồi chứ có phải choai choai đâu mà thôi thúc tò mò về chuyện ấy, có khi từ từ khơi gợi lại từng chút một, cái cảm xúc lần đầu tiên nắm tay, trao nhau nụ hôn ngọt ngào rồi dần dần từng bước tiến tới cái giây phút thăng hoa kia lại hay hơn.

Chị cảm ơn mẹ rối rít, vừa mới cúp máy thì nhận được tin nhắn.

“Bỏ thằng Hậu, bù lại Lavender Spa sẽ nhượng tên cho em.”

Số lạ nên chị Liên cũng chẳng biết ai cả, nhưng Lavender Spa thì biết, là cái Spa chị hay tới, chuyên nhập hương liệu từ Pháp về, to đẹp hoành tráng lắm.

Chả lẽ đại gia nào đó thương thầm chị nên mới chi thoáng như vậy?

“Em yêu suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định đi nhé, anh không đùa đâu.”

Lại một tin nhắn nữa, chị đoán trúng phóc mà. Công nhận nhiều khi đẹp quá cũng khổ, gái một con rồi mà các anh cũng không tha cho thế này.