Kim đồng hộ chạy tích tắc tích tắc, từng giây trôi qua chầm chậm, trời tối rồi lại sáng. Hôm nay có mỗi một tiết lúc 8 giờ 35 thôi mà cô giáo Hà ngỡ như mình đứng lớp cả ngày vậy.
9 giờ 20 trống điểm, chị rệu rã trở về nhà. Mở tủ lạnh lấy cốc nước mát tự dưng nhớ đợt nọ ba Hến đi nhậu khuya về đói mà tìm hoài không thấy đồ ăn liền cáu ầm ĩ.
-“Mình không phần anh cái gì à? Anh đã dặn thế rồi mà, mình chẳng thương anh gì cả.”
Vợ vội vàng giải thích rằng đã ướp sẵn thịt bò với nhặt rau rồi, chỉ đợi anh về là xào thôi. Chồng biết mình hơi hớ nhưng vẫn loanh quanh trong bếp với vợ, thấy chị nếm nếm là anh đòi ăn liền.
Thật lòng mà nói anh Hậu là mẫu đàn ông khá được. Ngoài việc hơi gia trưởng một chút thì trong công việc anh là người có đam mê, có chí tiến thủ, về phía gia đình thì có trách nhiệm với vợ con, giữ tròn chữ hiếu với ba mẹ.
Lấy được ông chồng tốt, hai cục bông nhỏ xinh xắn, một mái nhà yên ấm ngọt ngào, cứ ngỡ mãi như thế nắm tay nhau đi tới cuối con đường.
Nào có ngờ sự xuất hiện của mẹ Bi khiến mọi thứ hoàn toàn đảo lộn. Âu cũng là cái duyên, trước lúc cưới anh thoả thuận rõ ràng chưa chắc đã yêu, dì Hợi cậu Hợp khuyên can nhiều, bảo con gái lấy người không yêu mình khổ lắm. Vậy mà chị cứ như con thiêu thân đâm đầu vào biển lửa, giờ đây có trách cũng chỉ trách chính mình.
Mẹ Sò mang quyển album trong tủ ra mân mê xem lại, cái này là lần đầu tiên ba Hến nghe lời thợ chụp ảnh ngoảnh sang hôn chị. Ngày xưa chồng chị đẹp trai nhưng hơi gầy, giờ thì ngoài những lúc bận công việc anh đều chịu khó tập luyện với chế độ ăn uống tốt nên người săn chắc hơn rất nhiều.
Cái này là khi mới sinh đứa đầu, chụp trong căn nhà cũ. Ba Hến lưu giữ rất nhiều khoảnh khắc đẹp của cả nhà, mẹ Sò chăm chú xem từng chút một, tấm ảnh các nàng rạng rỡ tươi tắn đu bám trên người ba khiến chị bất giác mỉm cười.
Phía sau bức hình đó có nét chữ rắn rỏi của ông xã.
“Thân phận hèn mọn làm tôi tớ của bé Hến và bé Sò.
P/S: Bé Hà đang chụp ảnh.”
Khoé mắt ươn ướt, chị với bút nắn nót viết kế tiếp anh vài dòng, chỉ là muốn giải toả một chút.
Đau.
Nỗi đau của một người phụ nữ yêu gia đình hơn mạng sống, liệu có ai thấu?
Đó là thứ cảm giác cay đắng chua xót nghẹn ngào không nói nên lời, đó là những đêm dài trằn trọc chẳng chợp mắt nổi, là những bữa chẳng nuốt nổi cái gì cả.
Tim chị nhói, bụng cũng quặn thắt, cái bệnh dạ dày tưởng đỡ rồi giờ lại tái phát, chưa khi nào chị thấy cuộc sống bế tắc cùng cực như bây giờ.
Ba con nhà Hến Sò nghe tiếng nôn khan của mẹ Hà trong nhà vệ sinh thì vội vã chạy vào, các bé nhìn thấy máu sợ phát khiếp, hét inh ỏi cả lên. Anh Hậu lấy khăn lau mặt cho vợ rồi đỡ chị vào giường.
-“Mẹ Hà sao đấy? Mẹ Hà bị ốm à? Hến đưa mẹ Hà đi bác sĩ tiêm nha.”
-“Mẹ Hà đau không mẹ Hà?”
Hai nàng rối rít làm mẹ thương quá, phải ngọt nhạt dỗ dành mãi. Ba Hến ở lại chăm vợ chăm con mãi tới mười rưỡi, trước khi đi vẫn còn không an tâm hỏi han.
-“Mình cảm thấy thế nào rồi? Có cần anh ngủ lại không?”
-“Không đâu mình…mình à…cảm ơn mình nhiều.”
Vợ khách sáo quá làm chồng thấy buồn cười, ừ, thực ra giờ cũng đâu còn là vợ chồng đâu, có chăng chỉ là cái đơn ly hôn vẫn chưa nộp được. Anh thở dài, dặn dò chị vài ba câu rồi lặng lẽ rời khỏi.
Dạo này quả thật sếp Hậu cũng hay bị stress, công ty đang trong dự án lớn một đống việc lổn ngổn cộng thêm cứ tầm tối tối là thấy đầu đau ê ẩm. Mấy ngày tan ca đúng giờ còn chịu đựng được chứ đỉnh điểm tối thứ năm đi nhậu khuya về thấy mắt hơi mờ mờ, chân tay loạng choạng tưởng ngã, đã thế réo mãi mà chẳng thấy bà xã ra đón.
Ba Hến khản cả cổ mới chợt nhớ ra mình chuyển nhà lâu rồi. Anh cười khổ rồi rút chìa khoá mở cửa, vào tới giường nằm một lúc không hiểu sao thấy buồn buồn, định gọi điện cho mẹ Bi tâm sự nhưng chắc chị đang say giấc nồng nên không liên lạc được. Nằm thẫn thờ hồi lâu chẳng ngủ được, có người mò mẫm nhắn tin cho đỡ chán.
“Ban nãy về gọi mãi không thấy mình anh bực hết cả người. Đúng là già nên lẩm cẩm rồi.”
Khuya vậy mà vợ rep được luôn, tài thật đó.
“Anh đi tiếp khách à mà khuya thế? Nếu mệt quá thì đừng tắm nhé, chịu khó vắt cốc nước cam hoặc chanh mà uống.”
“Ừ, nhọc quá mình ạ, nhà cũng không có loại hoa quả gì cả.”
Ba Hến tâm sự linh tinh thế thôi, nào đâu ngờ chưa đầy nửa tiếng sau đã thấy mẹ Sò diện nguyên bộ quần áo ngủ, tay ôm lọ nước mơ ngâm hối hả chạy sang.
-“Nhà hết cam rồi, cho mình này, để đây mà dùng dần. Mỗi lần say rượu thì pha một cốc uống là đỡ đấy…thôi em về đây.”
Chị vừa định quay đi thì bị người ta kéo lại, giọng điệu nho nhỏ ấp úng.
-“Tớ…tớ…đau đầu suốt từ thứ hai mà không khỏi bạn à…giúp…giúp tớ với…được không?”
Mẹ Sò hơi ngại, nhưng nhìn ba Hến đầu tóc bù xù người ngợm xanh xanh nên xót ruột ở lại matxa cho anh.
Thôi, dù gì đi chăng nữa cũng là bạn bè chung giường gần bảy năm trời.
Bạn Hà day đều hai bên thái dương ai đó rồi bấm từng huyệt trên đỉnh đầu, động tác rất thành thục. Tới lúc chuyển xuống mu bàn chân là bạn Hậu đã thấy nhẹ nhõm thoải mái đi nhiều lắm, mắt lim dim rồi nhưng vẫn cố trò chuyện.
-“Ai dạy bạn món này thế?”
Lúc thì mình mình anh anh, lúc lại bạn bạn tớ tớ, đoán ba Hậu làm màu trêu chọc rồi nhưng mẹ Sò cũng kệ, anh thích thế nào thì chị đổi theo anh, cũng chỉ là cách xưng hô thôi mà, tranh luận làm gì cho mệt người.
-“Ông ngoại tớ, ông ngoại tớ trước là thầy lang, ngày nhỏ ba mẹ tớ bận dạy học nên bọn tớ ở nhà ông bà ngoại suốt mà, bạn quên à? Mà không…bạn có biết đâu mà quên.”
-“Ừ, xin lỗi bạn tớ hơi vô tâm. Hến Sò ngủ à? Bạn có gửi ai trông không thế?”
-“Gửi em Nguyệt.”
Hai người nói gà nói vịt một lát thì anh buồn ngủ rũ rượi, bảo chị lấy hộ cái áo vest rồi mau về trông con đi không muộn quá phiền hàng xóm. Mẹ Sò mở tủ lấy đồ cho ba Hến, chẳng ngờ được anh cầm rồi khoác lên người chị.
-“Cẩn thận kẻo lạnh ốm, trong túi có chìa khoá, mình đóng cửa giùm anh với.”
-“Anh còn chìa dự phòng không?”
Thấy ba bọn trẻ gật đầu mẹ Hà mới an tâm đi về, thế nào mà vừa bước vài bước đã gặp người mà chị không bao giờ muốn gặp.
Thực ra chị Liên cũng không ngủ sớm đến vậy, chẳng qua là mải cãi nhau với ba bé Bi về tiền trợ cấp nên lúc lâu sau mới thấy cuộc gọi nhỡ của anh Hậu, sợ anh giận nên phi luôn tới đây làm món quà bất ngờ.
Tâm trạng đang phấn khởi thì chớ, nhìn thấy mẹ Sò tự dưng tụt hết cả hứng.
-“Đêm hôm khuya khoắt đến đây làm gì? Trên đời này có người nào trơ trẽn hơn cô không hả cô Hà? Vừa ăn nằm với ông hiệu phó vừa không tha cho ông giám đốc. Quá tham, tham như mõ, ba mẹ nào đẻ được con đàn bà như cô đúng là vô phúc.”
Chị Hà nghe mà điên, máu nóng bốc lên rồi nên phát hoả luôn.
-“Này đừng có ngoa miệng như vậy, chị tử tế thì em sẽ chu toàn cho hai người. Còn nếu thích xúc phạm nhau thì đừng trách em ác, đơn tới giờ còn chưa nộp ra toà đâu. Cẩn thận không cả đời danh không chính mà ngôn cũng chẳng thuận nhé.”
Mẹ Bi tức tím cả mặt, trộm nghĩ không thèm chấp cái loại mặt dày nên mặc kệ đi tới trước cổng ới anh Hậu. Khổ nỗi gọi người thì người ngủ li bì chẳng nghe thấy, ngược lại đàn cẩu nhà bên cạnh kêu cứ ăng ẳng không ngừng làm chị bực hết cả mình.
-“Chó với cả má, đúng là một lũ CHÓ MÁ. Sống nhục sống bẩn như chó.”
Mẹ Sò biết là cạnh khoé rồi, nhưng chị chỉ khẽ cười rồi bảo.
-“Chị trách làm gì mấy con chó, chắc tụi nó thấy có người sủa to hơn mình nên tự ái đấy.”
Có người bỏ về làm người kia ức lồng lộn, ra sức nháy máy anh Hậu mà mãi chẳng được, rốt cuộc gọi với ai đó.
-“Này, rõ ràng lúc nãy tôi thấy cô khoá cửa, khôn hồn thì đưa chìa khoá đây.”
Từ thủa cha sinh mẹ đẻ cô giáo Hà chưa từng thấy ai đi nhờ vả mà thái độ lại hống hách như vậy. Nếu bình thường thì chắc chị ném luôn cho rồi đấy, khổ nỗi giờ lòng chị cũng đang không được vui, quả thật chẳng biết nên làm như thế nào cho phải?