Vì Vợ Là Vợ Anh

Chương 47

Sức chị Hà dẫu sao cũng chỉ là sức đàn bà, anh Hậu lại to khoẻ cường tráng nên việc chị đẩy anh tới ngất xỉu vốn rất hoang đường. Nguyên nhân sâu xa tất nhiên do anh Hậu làm màu.

Cãi nhau với bà xã, chị bướng quá làm anh bực cả mình. Định doạ mẹ nó một chút cho chừa cái thói lên mặt với chồng đi mà thế nào số nhọ, Hến Sò từ đâu chui ra ầm ĩ cả lên, khóc lóc inh ỏi hại ba sốt cả ruột đành phải lồm ngồm bò dậy dỗ dành.

-“Ui trụi ui ba thương, ba thương…ba mẹ đang chơi trò chơi ý mà…”

-“Thật không ba?”

-“Ba đau không ba? Hến thấy ba ngã mà, mẹ Hà đẩy ba ngã.”

Hai bé nức nở hỏi han, ba cười xuề xoà giải thích mãi các nàng mới chịu tin. Rồi liếc qua thấy vợ đứng bần thần một góc như người vô hồn mới sực nhớ chuyện ban nãy, nét mặt anh có phần nghiêm khắc.

-“Lúc nãy ba nghe cái gì mà độc ác ý nhỉ? Ai dạy Hến Sò nói từ hỗn như vậy với mẹ? Phạt đứng úp mặt vào tường bốn mươi phút.”

Các nàng nghe ba quát thì rơm rớm nhưng lại không dám trái lệnh, lủi tha lủi thủi bước ra “vùng đất phạt”, mẹ Hà xót con gái nên mở lời xin xỏ.

-“Thôi mình à, con còn nhỏ không ý thức được, cũng do con lo cho mình rồi cuống lên thôi.”

Hến Sò lấm lét quay lại, mắt long lanh mọng nước nhìn ba mong chờ. Anh Hậu thấy cưng quá nên mủi lòng, vẫy tay ý bảo ra đây rồi thủ thỉ với tụi nhỏ.

-“Hai đứa làm mẹ Hà buồn đấy.”

Lũ trẻ hình như ý thức được lời ba dạy, chúng oà vào lòng mẹ ra sức hối lỗi nịnh nọt, cái giọng ngọt xơn xớt hết cả lên.

-“Mẹ Hà đừng ghét Sò nha, Sò biết sai rồi, xin mẹ Hà đấy.”

-“Cả Hến nữa nhé, sáng mai mẹ vẫn nấu miến thịt gà nấm hương cho Hến nhé, Hến yêu mẹ lắm mẹ à…”

-“Nha…nha…mẹ nha…”

Chị Hà ôm hai bé mà sống mũi cay cay, bây giờ mới có cảm giác mình được sống. Có ông chồng quan sát vợ con một hồi, bao trăn trở tự dưng bay sạch. Lòng anh dịu xuống, cũng phải, con là con chung, anh yêu con như vậy thì cái người mang thai chín tháng mười ngày thử hỏi làm sao mà không có tình cảm được chứ?

Ngẫm rồi ba vòng tay qua ôm ba mẹ con, lựa lời hỏi đứa lớn.

-“Mấy hôm nữa ba phải đi công tác xa, Hến đi theo ba nhé.”

Mẹ Sò giật thót cả người, lẽ nào ý anh là chia chác? Hai bé nhỏ như vậy anh nỡ lòng nào đem tách? Nhưng dù sao chuyện đó cũng không có gì quá vô lý, anh là ba ruột tất nhiên nếu ra toà có quyền tranh nuôi con với chị.

Mà một khi đã tranh thì cơ hội để chị giành được hai bé là cực kỳ khó, nhất là ở thời điểm này gia đình bên nội của Hến Sò rất có thế lực. Chị thương con nên càng không muốn dồn các bé tới mức phải đứng trước toà lựa chọn, bởi vậy nên mẹ đành bình tĩnh lắng nghe ý Hến.

-“Có ba à, thích quá, Hến đi chứ nị. Cho cả em Sò và mẹ Hà theo với ba nha.”

-“Không được, lần này chỉ cho một trẻ con đi theo được thôi, hoặc Hến hoặc Sò.”

Hai đứa hết tròn xoe ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn mẹ Hà, em Sò nhỏ hơn nên quyết nhanh lắm, phải có mẹ thì mới đi cơ. Dù sao giữa mẹ và Sò vẫn còn những bí mật nhất định mà ba không biết, kể ra thì rất là xấu hổ nha.

Chị Hến nghĩ một lúc cũng gật đầu đánh rụp một cái.

-“Đúng rồi, Hến chẳng đi đâu, Hến đi thì Hến nhớ mẹ Hà với em Sò lắm ba à, với cả ai nấu miến với rán cánh gà cho Hến ăn?”

-“Nhưng ba đi công tác xa đấy, Hến không nhớ ba à?”

-“Hến có nhớ ba, nhưng thôi ba đi rồi ba lại gọi điện, xong ba Hậu mau mau về nha.”

Ba già phân tích câu kéo đủ trò mà bọn trẻ một mực không chịu khiến lòng anh thoáng buồn, nhưng vì thương con nên chẳng ép. Hến Sò ngồi một lúc thì thắc mắc hỏi ba mẹ chơi trò gì đấy, cho tụi con chơi với. Chị Hà bảo trò đó không thú vị đâu, vào xem phim vẫn vui hơn. Em Sò nghe vậy hớn hở chạy ra phòng khách bật tivi, chị Hến léo nhéo đằng sau.

-“Không, đừng xem phòng khách. Xem phòng ba mẹ ý, phòng ba mẹ tivi nét hơn với cả nằm sướng hơn.”

-“Nhưng sập giường đó chị ạ.”

-“Đâu, đâu có sập đâu. Lần trước ba chả bảo nằm một lúc thì không sập còn gì nữa.”

Em út chợt ngây người, rồi hai đứa hí hửng kéo ba mẹ vào trong. Hai anh chị biết cũng chẳng còn nhiều thời gian vui vẻ nữa nên đều tươi cười chiều con. Các nàng nằm giữa, Sò bao giờ cũng xí nằm cạnh mẹ rồi nên chị Hến lớn hơn phải nhường, cả nhà xem phim vui ơi là vui nha.

-“Ớ Hoàng Tử kìa, eo ui Hoàng Tử đẹp trai như ba Hậu ý, mẹ Hà xinh giống Công Chúa.”

-“Không, Hến Sò mới là công chúa.”

Anh Hậu trêu bé, hai ba con trò chuyện ríu rít một góc. Ở góc kia em Sò vừa xem phim vừa rón rén đưa tay qua vạt áo mẹ sờ sờ. Nhiều lúc chị Hà cũng lo con không phát triển bình thường nên cũng chịu khó đọc nhiều báo với hỏi các mẹ trên diễn đàn.

Tuy nhiên mọi người đều bảo do bé muốn gần gũi mẹ, cộng thêm hành động đó giúp bé thấy thư thái dễ chịu hơn, mỗi khi bất an là bé sẽ lần mò nhằm giải toả cơn sợ hãi, bé còn nhỏ nên chẳng sao đâu, lớn thêm chút nữa vẫn thế thì ba mẹ mới cấn suy nghĩ.

Chị Hà thấy yên tâm nên cứ để con tự nhiên. Chồng chị thì khác, rất ngứa mắt với cái việc ấy. Cứ ngỡ anh đang mải xem phim mà thế nào vẫn biết, tay anh luồn qua ôm trọn tay nhỏ của Sò siết chặt. Bé bị đau khóc ré lên, vợ biết ông xã cảnh cáo con thôi nhưng họ xa nhau lâu ngày rồi, chị cũng không phải là không còn cảm xúc với anh nên có chút không tự nhiên khi bị chồng chạm vào chỗ đó.

-“Bé đi đấy, xem ra ông phó hiệu trưởng tay nghề kém quá, không chăm sóc cho người tình được tử tế một chút.”

Mẹ Sò nghe mà ức, chủ động đẩy chồng ra rồi ôm bé vỗ về. Hến ngây thơ không biết gì cả, tưởng Sò sợ quái vật nên quay sang ôm hôn dỗ dành em. Anh Hậu tự dưng bị cô lập thì ức hết cả người, vòng cái chân qua gác lên vợ rồi cũng xúm vào chung vui.

-“Thôi thôi ba thương, nín đi, lần sau không được hư nữa nha.”

-“Em Sò hư cái gì đấy ba?”

-“Không có gì, Hến nịnh em đi con.”

Chị Hến dạ vâng rồi khua môi múa mép rõ điệu nghệ làm em Sò cười khanh khách. Ba xoa đầu hai chị em, rồi tiện tay xoa luôn cả đầu mẹ Hà. Phía kia bộ phim vẫn đang chiếu, phía này vợ chồng mỗi người một suy tư, lũ trẻ thì nô đùa một lát ngủ lúc nào không hay.

Anh Hậu nghĩ thấu đáo rồi mới bế các con về phòng, đoạn bần thần quay trở lại nói chuyện nghiêm túc với vợ.

-“Thôi thì đã tới nước này cũng chẳng cứu vãn được nữa, nhưng mình đàn bà thì đừng đứng đơn, để anh viết cho không xã hội họ đàm tiếu.”

Một câu nói của anh, chẳng hiểu sao khiến chị cảm động. Không khí trở nên u uất khỏ tả, một góc bàn anh Hậu lạch cạch gõ gõ, một góc tủ chị Hà sửa soạn thu vén cả đống giấy tờ.

Rồi cái gì tới cũng phải tới, anh in những thứ mình viết đưa chị kiểm duyệt. Lý do rất đơn giản cũng rất thật, cuộc sống nhạt nhẽo, vợ chồng không chia sẻ được với nhau. Chị bảo chị hỏi người ta nếu chỉ viết như vậy thôi thì quá trình hoà giải sẽ rất lằng nhằng.

Anh Hậu nhiều khi điên muốn thêm chữ vợ bội bạc vào đơn nhưng vì con nên lại nén xuống, cẩn thận gõ thêm năm từ.

“Chuyện chăn gối bất đồng.”

Đó, vợ chồng mà chuyện ấy tệ hại thì đố ông bà nào không giải thoát cho họ nhé.

Hến Sò tạm thời ở với mẹ, đợi các con lớn thêm một chút ba sẽ có cách dụ dỗ sau. Căn bản nếu anh đến với Liên thì lũ trẻ cũng phải có khoảng thời gian thích nghi cùng cô ấy, dù sao chuyện này cũng một sớm một chiều thôi, người tốt như Liên tụi nhóc không thân mới là lạ đó.

Bên dưới anh có ghi thêm toàn bộ tài sản chung tính tới thời điểm này đều chuyển hết cho vợ. Chị Hà đọc tới đấy cũng chẳng lấy làm vui mừng gì, công anh vất vả gây dựng thì anh hưởng chứ chị không muốn nhận những thứ không thuộc về mình. Bởi vậy sau khi soạn xong hết mọi thứ thì có bà vợ cẩn thận bày vào cái hộp rồi đưa trước mặt chồng.

-“Đơn nộp cho toà thì thế nào cũng được nhưng cái này em muốn trả mình. Đây là toàn bộ giấy tờ đất đai, có cả sổ đỏ nữa. Phía trái là sổ tiết kiệm ngân hàng với mấy cái thẻ lương của mình. Vàng với dây chuyền mua trữ để ngăn này, ngoài ra còn có mấy chục triệu tiền mặt nữa…”

-“Có cần rạch ròi thế không? Xem ra chỗ dựa của mình cũng giàu phết nhỉ? Sẵn sàng ôm một con đàn bà ra đi tay trắng.”

-“Mình đừng xúc phạm em nữa mình à, nếu có thể hãy giữ hoà khí vì con, chúng ta đều đầu ba rồi.”

Không hiểu sao có người lòng ngứa ngáy bực bội không yên. Ông xã ném cả cái hộp vào ngăn tủ rồi khoá lại, đoạn bỏ vào nhà vệ sinh xả nước tắm. Mãi một lúc sau chị Hà mới thầy chồng ra khỏi, thái độ của anh cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

-“Xin lỗi mình, mình soát lại rồi in giúp anh cái đơn với.”

Mẹ Sò lật đật ra bàn làm việc, xong xuôi tất cả thì ký trước, sau đó nắn nót viết tên mình. Ba Hến cũng đứng ngẩn ngơ cạnh chị, lấy nhau mấy năm rồi giờ mới để ý chữ cô giáo Hà đẹp như vậy đó, tròn trịa y như chữ trong vở văn mẫu vậy.

Anh vỗ vỗ vai chị rồi cũng cầm bút ký tên mình, trong lòng dấy lên cảm giác trống rỗng dễ sợ. Khoảnh khắc anh đóng nắp bút cũng là lúc mối quan hệ vợ chồng của họ chính thức chấm dứt, chị Hà cắn môi để khỏi bật khóc, anh Hậu tâm trạng cũng chẳng khá khẩm mấy, mỗi người một bên giường bần thần hồi lâu.

Mãi cho tới lúc đồng hồ điểm bốn giờ sáng anh Hậu mới hỏi.

-“Mình tính như nào? Bao giờ thì đi thêm bước nữa?”

-“Em nói thì mình không tin đâu, thôi cứ để thời gian trả lời đi. Thế còn mình?”

-“Anh chắc thuê căn hộ gần đây, tối tối anh qua chơi với con, đợi con ngủ rồi anh về.”

Chị Hà nghĩ thấy tội tội, nhưng chả nhẽ ly hôn rồi lại sống chung trong một mái nhà thì cũng kỳ nên chị bảo.

-“Hay là mình cứ ở đây đi, em đưa con về ngoại cũng được, không thì căn nhà trước ở Hoàng Mai bây giờ cậu Hợp cũng không ở nữa, em dọn về đó.”

-“Mình hâm à, lũ trẻ ở đây quen rồi, thích nhà này. Mình phải nghĩ cho con chứ.”

Mẹ Sò nghe thấy cũng có lý nên thôi không cãi chồng. Đôi ba câu chuyện thế nào mà vẫn cứ mình mình em em anh anh, cả hai người đều ngượng chín mặt, mà thói quen lâu năm khó bỏ nên thôi để khi nào ra toà xong thì sửa sau.

-“Cuối tuần sau ba bảo về chơi đấy, anh tính thưa chuyện với đằng nội. Sau đó anh đèo mình về xin phép ba Hào mẹ Hảo rồi sang thứ hai anh đi nộp đơn. Mình thấy thế nào?”

-“Cũng được mình ạ.”

Anh Hậu nhìn xa xăm, ngoài cửa sổ vẫn hơi tôi tối, mặt trời phía xa đang dần nhú. Vẫn còn nhớ cái đêm tân hôn năm nào chẳng ngủ được, ôm chị Hà thao thức ngắm bình minh mà giờ thời gian trôi nhanh thật đấy, thoắt cái đã đến ngày chia ly.

Cuộc sống mà, đôi khi chẳng lường trước được điều gì cả.

-“Lúc nãy em hơi mạnh tay em xin lỗi. Đầu mình còn đau không?”

Thực ra không đau lắm, nhưng anh lại gật đầu. Chị Hà bật dậy lấy tý dầu gió sức cho chồng. Tay chị mềm mại quá, công nhận được bà xã matxa cho vẫn là nhất.

-“Mình này, dù sao cũng cảm ơn mình vì mấy năm qua chăm sóc vun vén cho tổ ấm, hết lòng vì anh và các con.”

Chồng tâm sự hại vợ suýt rơi nước lệ, chị khẽ lau đi giọt nước ở viền mắt rồi cũng thật lòng bảo.

-“Ngoại trừ thời gian gần đây có hơi đau lòng thì việc làm vợ của mình cũng rất tuyệt. Nhiều lúc được người ta khen mà em mát hết cả mặt. Cũng khá nhiều người ghen tỵ với em nữa.”

Anh Hậu bật cười, quay sang hỏi bệnh dạ dày của mình thế nào rồi, chị Hà nói khỏi hẳn rồi làm anh cũng đỡ lo. Hai người cứ thế nói luyên thuyên toàn chuyện không đâu, tới tầm sáu giờ chị toan dậy nấu bữa sáng thì chồng kéo tay lại, anh hỏi rất chân thành.

-“Có thể làm bạn không?”

Vợ gật đầu, vô cùng dịu dàng. Đằm thắm ngọt ngào tới mức tự dưng anh muốn siết chị một cái thật mạnh. Có người thấy mình hâm quá liền vội vã day hai thái dương, ép bản thân nghĩ sang chuyện khác.

Sáng hôm đó của anh vẫn như thường ngày, chỉ có điều sau khi đưa Hến Sò đi học liền tìm người yêu cũ chia sẻ. Chị Liên nghe chuyện mà tưởng đang mơ cơ, đúng là duyên phận, những người yêu nhau rốt cuộc cũng về với nhau.

Hạnh phúc ngọt ngào, ngỡ như ở trên thiên đường vậy.

-“Mẹ Sò không nhận nhưng chắc anh để lại toàn bộ tài sản.”

Mẹ Bi đang hút cốc nước cam chùn chụt mà suýt sặc, hầm hầm hổ hổ đứng dậy đập bàn.

-“Anh điên à? Tài sản có phải một con bò đâu mà nói dễ nghe thế? Anh để hết cho nó thì anh sống bằng gì? Có thằng nào dại như anh không hả?”

-“Em bình tĩnh, anh sao lại sống bằng gì? Anh có công ăn việc làm, căn bản ngày xưa lấy cô ấy anh tay trắng nên giờ anh cũng muốn ra đi như vậy thôi. Dù sao của chồng công vợ mà.”

-“Công công cái quái gì chứ? Vãi thật đấy, quá sướng còn gì, ở nhà thổi cơm sáu bảy năm mà được thừa hưởng một đống như thế thì đứa méo nào chả làm được. Cái con này cũng cao sang ghê gớm, thích hết cả người còn làm bộ làm tịch. Không được, nhất định em không đồng ý.”

Mặc dù mẹ Sò có tư tình với thầy giáo cũ nhưng anh Hậu chắc chắn chị không giả tạo khoản này bởi lẽ thứ nhất nhà ngoại Hến Sò rất khá giả, cả hai trường trung học lẫn phổ thông đều là của ba Hào. Thứ hai anh Thanh là hiệu phó trường quốc tế nên không đến nỗi không lo được cho bạn gái.

Nhưng mà, càng biết thế thì nhìn thái độ chị Liên anh lại càng sốc.