Vì Vợ Là Vợ Anh

Chương 4

Các cô trong trường nhìn chị đầy ái ngại thông cảm.

Người chị sững sờ, tạm thời không biết xử lý ra sao. Chẳng ngờ được là anh cũng trông thấy bọn chị.

Ông xã không có vẻ gì là bối rối hay sợ hãi cả.

Anh mỉm cười chào mọi người, thậm chí còn quay sang nhìn chị trìu mến.

-“Vợ đi mua sắm à?”

-“Dạ.”

Giọng chị run run.

-“Giới thiệu với mọi người, đây là Hằng, đối tác làm ăn của công ty anh, mới từ trong Nam ra.”

Là đối tác thật chứ?

Đối tác trên bàn làm việc hay trên giường?

Đúng lúc đó, trợ lý của anh cũng vừa hay chạy đến thở hồng hộc.

-“Giám đốc, hai người đi nhanh quá, em tìm mãi…”

-“Á, anh Hậu lên giám đốc rồi ạ? Bạn Hà giấu ghê thật, nợ bọn này bữa khao đấy.”

Cái Thuỷ phàn nàn, chị bối rối lắm, cũng may có anh đỡ lời.

-“Được được không vấn đề, hôm nào nhờ mọi người bớt chút thời gian anh mời đi ăn nhé.”

Mấy cô đồng loạt nhất trí, đoạn anh nhờ cấp dưới tiếp đối tác, còn mình thì xin phép đồng nghiệp hai vợ chồng đi riêng. Sự thể cũng buồn cười, vừa nãy tất cả còn lo lắng cho chị, đến bây giờ ai ai cũng quay sang tràn ngập ghen tỵ ngưỡng mộ.

-“Thế có ổn không anh, nếu anh bận thì…”

Chị ngại.

Anh tươi cười vẫy chào mọi người, tay khẽ chạm vào lưng chị.

Họ không có thói quen nắm tay hay ôm ấp nồng nhiệt ở nơi công cộng, những lúc đi với nhau từ khi cưới tới giờ, ông xã thường làm vậy, hoặc anh đi đằng sau chị, hoặc tay anh hơi vòng qua hờ hững.

Hai người vẫn có khoảng cách nhất định chứ không dính sát nhau lắm đâu, nhưng cũng đủ làm chị hài lòng.

Cảm giác như ông xã che chở cho chị vậy.

Sự thực cũng là thế mà, chị làm giáo viên mà giờ còn chẳng dạy thêm, lương đáng bao nhiêu đâu? Nhà cửa, xe pháo, công to việc lớn chẳng phải một tay anh lo hết sao?

Chị sướng quá còn gì? Nghĩ lại thấy trách mình, không đâu rỗi việc nghĩ oan cho chồng.

-“Được không em?”

Anh giơ giơ bộ quần áo trước mặt bà xã đang ngây người. Vợ anh cười hiền nhận lấy, ngoan ngoãn vào thử.

Bộ đầu tiên mặc vào, chồng khen chị nhìn trẻ ra.

Bộ thứ hai, anh bảo đáng yêu lắm.

Bộ thứ ba, anh làm dấu like, nói cực sexy.



Rốt cuộc, bộ nào cũng ưng.

-“Thôi cho chồng chọn, chồng thích bộ nào em mua bộ đấy.”

-“Khó, người vợ đẹp.”

Anh ít khi khen lắm, có khen cũng chỉ nói cộc lốc vậy thôi, thế nào mà vẫn khiến má chị ửng hồng. Xong rồi, hôm ấy mua tất. Nhìn chồng tay xách nách mang lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ tự dưng có người vợ thấy ấm lòng, chị ấp úng nho nhỏ.

-“Em được làm phu nhân của giám đốc từ khi nào vậy?”

Anh ngớ người.

-“Anh chưa kể với vợ à?”

Chị lặng lẽ lắc đầu, anh cố nghĩ lại mà rốt cuộc cũng chẳng nhớ nổi, đành giải thích.

-“Dự án game PoDu của bọn anh thắng lớn, đáng nhẽ ra lúc đầu chỉ được cân nhắc lên phó thôi nhưng anh Long lại chuyển vào Nam nên sếp tổng chỉ định luôn, nói chung cũng là số may mình ạ.”

Anh Hậu vừa dứt lời, bà xã liền quay sang nở nụ cười dịu dàng.

-“Vậy à? Chồng em giỏi quá!”

Giọng vợ rất nhẹ, nếu đứng xa chút nữa chắc cũng chẳng nghe thấy đâu. Vậy mà người chồng nào đó tưởng như trong lòng có dòng nước mát chạy qua, vui vẻ đề nghị.

-“Hay hôm nay bọn mình đi ra ngoài ăn, anh dẫn vợ tới mấy chỗ này, sang trọng mà lãng mạn lắm…”

Chị ngó đồng hồ, bốn rưỡi, ngẩn ngơ quá suýt cả quên đón hai con. May mà vẫn chưa hết giờ.

-“Hến và Sò…”

-“Nhờ ông bà nội trông cũng được mà.”

-“Thôi chồng ạ, sợ hai con buồn, với cả ra ngoài ăn không sạch sẽ đâu, mình đi đón con rồi mua thêm ít hải sản tươi, về em làm chút là xong.”

Anh chiều vợ, nhưng chị lại thấy anh khẽ thở dài.

Chị đã làm gì sai sao?



Bữa cơm gia đình, hai con tíu tít kể chuyện, anh chị lắng nghe mỉm cười. Nếu có chụp ảnh hay quay video lại, có lẽ ai cũng nghĩ họ là một gia đình hạnh phúc.

Chị cũng nghĩ vậy đó, ngay lúc này đây, chị thấy rất ấm áp.

Chỉ có điều, ánh mắt anh, sao thoáng buồn?

Chồng chị, con chị, là những người quan trọng nhất trong cuộc đời chị. Chị luôn nỗ lực, chị có thể chịu khổ, nhưng chị mong sao họ vui vẻ.

Con thì vậy, nhưng chồng có lẽ không.

Mười hai giờ kém, có người vợ trằn trọc không sao chợp mắt nổi. Chị trở mình, định bụng dậy ủ ít bột sáng mai làm bánh bao, lúc đi xuống bếp tình cờ nghe tiếng nói đùa vui vẻ truyền từ phía ban công.

-“Trời em làm anh chết sặc mất…”

Chị không rõ đầu dây bên kia nói gì, chỉ biết anh cười nghiêng ngả, mãi mới trả lời.

-“À, nói em nghe cái thằng đó ngày xưa cũng thuộc hàng khủng đấy, hồi cuối năm nhất mình còn đang cong mông thi lại Giải Tích 3 mà đã thấy nó ngồi code pikachu bằng C# rồi cơ, mỗi tội đề đóm vào nên mới thế…”

-“Em cũng đểu quá, nó mà phát hiện ra em chơi ác như vậy chắc nó giết em đó…ừ…ừ…anh biết…có gì vui đâu…công việc vẫn vậy…ba mẹ à…ba mẹ khoẻ…cô Thắm bác Thơm khoẻ…”

-“…”

-“Hai bé khoẻ, Hà nhà anh dạo này có hơi gầy….à….cái đó anh biết….à…đúng rồi…không…không phiền…ghen gì chứ…vợ anh không phải như em nghĩ đâu…cô ấy hiền lắm…nói chuyện với em làm anh thấy khoẻ hẳn ra…thật đó…nhiều khi mệt mỏi muốn stress mà chẳng có ai tâm sự cả…ừ…muộn rồi…em ngủ thật ngon nhé…nhớ thoa thuốc đó, da em nhạy cảm mà…ừ…bye…”

Bất chợt, chị tủi thân.

Bất chợt, lúc anh vào, chị đã không kiềm được.

Chị hỏi anh.

-“Là ai vậy?”

-“Vợ hỏi ai?”

-“Người mà dạo này hay nhắn tin và gọi điện cho chồng ý?”

Anh thở dài, chị vẫn kiên nhẫn nhẹ nhàng.

-“Có thể nói cho em biết được không?”